Chương 905: Lễ Vật Tháng Tám
Chương 905: Lễ Vật Tháng Tám
Chương 905: Lễ Vật Tháng Tám
Chờ ông ta rời đi, trước tiên Cố Thừa Duệ cho Chu Hoài Minh đang mê man uống nước, sau đó tiêm cho hắn ta một mũi uốn ván.
Chờ sau khi hắn làm xong, Chu Oánh hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra vậy, sao hắn lại bị thương nặng như thế?"
"Bị thương khi lên núi canh giữ trận địa, bởi vì chậm trễ điều trị, cho nên bị nhiễm trùng."
"Hóa ra là vậy.
Đúng rồi, biên quan thiếu thuốc sao, có muốn ta lấy một ít trong không gian đưa qua cho hay không?"
"Cũng tốt, hiện tại mỗi ngày đều đánh trận, trước đó hàng dự trữ không nhiều lắm, nàng đưa chút ít tới đi.
Đúng rồi, còn có bột thúc nước mắt, cũng mang đến đi."
Chu Oánh gật đầu, sau đó chọn một nhóm dược liệu hắn có thể dùng đến, nhất là dược liệu bạch dược cần thiết, trực tiếp thả vào trong phủ tướng quân.
Cố Thừa Duệ ngáp một cái nói:
"Gần đây bên này bề bộn nhiều việc, sợ là không có cơ hội liên lạc nhiều với nàng, việc trong nhà liền nhờ cả vào nàng."
"Ta biết rồi, hiện tại đánh thế nào, có tiến triển gì không?"
Hai thắng một thua, bên kia nhân số nhiều hơn một chút, sợ là phải mất chút thời gian."
"Ta biết rồi, vậy chàng chú ý nghỉ ngơi cho tốt." Chu Oánh sau khi nói xong liền rút lui trở về, bắt đầu bận rộn những thứ khác.
Hôm nay, khi Chu Oánh đang tính sổ sách, Thu Hương chạy tới gõ cửa nói:
"Phu nhân, thúc lão phu nhân tới."
"Diêu thị có nói là việc gì không?"
"Không có, là tới đưa lễ vật cho tết Trung thu sắp tới ạ."
"Cũng phải, chúng ta cũng nên chuẩn bị.
Trước hết bảo các nàng chờ một chút, ta lập tức tới." Chu Oánh nói xong, kiểm tra sổ sách trên tay xong xuôi rồi mới trở về phòng chính.
Diêu thị cùng Dương thị thấy nàng đi vào lập tức đứng dậy nói:
"Phu nhân. ''
"Ngồi đi." hu Oánh nói xong, để Thu Hương đi chuẩn bị chút hoa quả, lúc này mới hỏi:
"Người trong nhà khỏe cả chứ?"
"Cũng tạm được, trong nhà lại mở một cửa hàng tạp hóa, bán chút hàng hóa Nam Bắc gì đấy, làm ăn cũng không tệ lắm."
"Vậy thì rất tốt, các ngươi coi như hoàn toàn đứng vững chân ở kinh thành rồi."
"Đúng vậy, rốt cuộc cũng không phải lo lắng gì nữa." Diêu thị nói tới đây hỏi:
"Đúng rồi, về phần hôn sự của Thành Lâm, ngươi có tính toán gì không?"
Chu Oánh sửng sốt một chút, sau đó hỏi:
"Có người hỏi thăm ngươi cái gì sao?"
"Đúng vậy, Thừa Hỷ và Thành Lâm cũng không còn nhỏ nữa, đây không phải là có người hỏi thăm chỗ ta bên kia sao, cho nên ta tới đây hỏi xem ý kiến của ngươi thế nào."
"Tuổi của Thành Lâm còn chưa tính là lớn, cho nên hôn sự cũng không cần vội làm gì.
Hơn nữa còn có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, ý của ta là hôn sự của hắn chúng ta cứ mặc kệ đi, chờ định ra, chúng ta giúp đỡ lo liệu là được."
Diêu thị nghe xong gật gật đầu, bà ta còn tưởng rằng Cố Thành Lâm ở bên nàng, hôn sự của hắn sẽ có nàng đến làm chủ, xem ra vẫn là mình nghĩ kém rồi.
Chu Oánh nói tiếp:
"Về phần hôn sự của Thừa Hỷ, vẫn còn có người cùng nhị thúc, cùng với Tôn thẩm.
Chỉ cần đừng tìm đối thủ một mất một còn của chúng ta, các người cứ đánh tiếng là được.
Có điều hôn sự dù sao cũng là việc chung thân đại sự, phải để chính đệ ấy đồng ý mới được, nếu không việc không thành, vợ chồng lại bất hòa thì phiền toái."
"Đúng thế thật."Diêu thị đồng ý gật đầu nói.
Sau đó nói chuyện phiếm dăm ba câu, buổi trưa giữ mẫu tức hai người ở lại ăn bữa cơm, sau đó liền cáo từ.
Trên đường trở về, Diêu thị thở dài nói:
"Lát nữa con trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, bảo bọn họ đừng có đánh chủ ý với Thành Lâm nữa.
Ta đoán Thành Lâm có Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chống đỡ, dù thế nào cũng phải cưới cao môn quý nữ mới được."
"Con đã biết." Dương thị tỏ ra không sao cả, gật đầu nói.
Trải qua việc lúc trước lên lên xuống xuống, nàng ta cũng cảm thấy nữ tử gả cao là chuyện chẳng tốt lành gì, cho nên cũng không đồng ý việc mẫu thân đề cập tới hôn sự này.
Các nàng vừa đi, Chu Oánh, Quỳ Hoa và Thu Hương cũng bắt đầu bận rộn, vội vàng chuẩn bị lễ vật tháng tám cho các nhà.