Chương 906: Tây Nam Cũng Đánh Đánh Nhau
Chương 906: Tây Nam Cũng Đánh Đánh Nhau
Chương 906: Tây Nam Cũng Đánh Đánh Nhau
Nửa tháng sau, Chu Oánh lại nhận được lời gọi của Cố Thừa Duệ, phát hiện cửa thành Bắc Liêu đã bị phá, mà thi thể Tuệ Vương đã bị treo lên cửa thành Bắc Liêu.
Chu Oánh trực tiếp hỏi:
"Trận này có phải sắp kết thúc rồi hay không?"
"Sớm thôi, Hoàng thượng muốn bắt Bắc Liêu bọn họ cúi đầu xưng thần." Cố Thừa Duệ nói.
''Không nghĩ tới dã tâm của Hoàng thượng còn rất lớn. ''
"Không có biện pháp nào, bị Bắc Liêu quấy rầy, sao hắn có thể sống yên ổn được."
Chu Oánh nghe xong đồng ý gật đầu, sau đó hỏi:
"Đúng rồi, chàng tìm ta có việc gì?"
"Vẫn là chuyện dược liệu, số dược liệu cung ứng sắp không đủ.
Đúng rồi, lại chuẩn bị cho ta hai bộ áo lót, ở chỗ này tốn quần áo."
"Biết rồi, chờ một chút." Sau khi nói xong, Chu Oánh trước tiên đưa dược liệu cho hắn.
Tiếp theo chuẩn bị cho hắn hai bộ áo lót, cuối cùng còn chuẩn bị cho hắn một con gà quay, một ít táo, lê cùng nho các loại hoa quả.
Đương nhiên số lượng không lớn, cũng chỉ đủ cho chính hắn ăn.
Sau khi đưa đồ cho hắn xong xuôi, nàng hỏi:
"Còn có gì nữa không?"
"Có, ta nhớ nàng." Cố Thừa Duệ làm nũng nói.
Sau đó tuy rằng cũng từng tách ra, nhưng buổi tối chỉ cần rảnh rỗi vẫn có thể gặp mặt, cho nên cũng không cảm thấy cái gì.
Nhưng đến biên quan thì khác, ngay cả nói một câu cũng phải đi trốn tránh, cho nên hắn thật sự nhớ nàng.
"Ta cũng nhớ chàng, nhưng điều kiện không cho phép, chàng kiên trì một chút đi.
Hoặc là hôm nào đó, chàng tìm một chỗ yên tĩnh rồi lại gọi cho ta."
"Ta biết rồi, nàng đi mau đi, ta phải đi kiểm kê dược liệu đây." Cố Thừa Duệ nói xong, đem tượng tiểu Mẫu thần giấu kỹ, sau đó đứng dậy đi làm việc.
Chu Oánh cũng lui về, nghĩ đến thân thể đã gầy đi rõ ràng của hắn, cuối cùng lại để cho hắn một chút thịt khô, sau đó mới lui về, nhìn về phía hắn.
Để cho nàng không nghĩ tới chính là Tây Nam bên kia cùng Tây Hạ cũng đánh nhau, hơn nữa xem ra đánh còn rất ác liệt, ít nhất trong quân doanh Đại Minh khắp nơi đều là thương binh.
Sau đó nàng còn nghiêm túc nghe tiếng nghị luận của mọi người.
Quả nhiên hai nước thật sự đánh nhau, hơn nữa lần này Tây Hạ khí thế hung hãn, điều động rất nhiều nhân mã tới.
Hiện tại tướng lĩnh đóng ở Tây Nam rõ ràng đã không chịu nổi nữa, bắt đầu điều binh phòng bị của châu phủ phụ cận.
Chu Oánh thấy vậy, lại đến Tây Hạ bên kia điều tra một phen.
Hóa ra là Tây Hạ biết được Đại Minh cùng Bắc Liêu đang đánh nhau kịch liệt, mà bọn họ năm nay bởi vì nguyên nhân hạn hán cho nên sản lượng giảm đi rất nhiều, cho nên liền muốn nhân cơ hội được chia một chén canh.
Đương nhiên nếu như có thể chia cắt Đại Minh thì càng tốt.
Sau khi hiểu được ý tứ của bọn họ, Chu Oánh chỉ biết thở dài.
Tiếp theo lại nhìn thoáng qua Đông Châu, cũng may Đông Châu ngược lại là ổn định.
Thấy vậy, đem tình huống Tây Nam bên này nói cho Hoàng Thượng.
Hoàng thượng nghe xong sắc mặt rõ ràng ngưng trọng hẳn đi, sau đó ôm quyền nói:
"Đa tạ Mẫu thần nương nương đã thông tri, sau đó còn xin Mẫu thần nương nương giúp đỡ truyền phong thư."
Nói xong, hắn ta rất nhanh đã viết xong phong thư.
Nội dung đương nhiên là chuyện điều binh khiển tướng, viết xong cất kỹ, nói:
"Xin người chuyển cho Hiền Vương."
"Được, bảo trọng." Chu Oánh nói xong, cất thư đi, cuối cùng để lại cho hắn ta chút hoa quả, lúc này mới chuyển thư cho Hiền Vương.
Hiền Vương vô cùng bất ngờ khi nhận được thư.
Đồng thời cũng hiểu được, vì sao Tiên hoàng và Hoàng thượng lại tôn sùng Mẫu thần nương nương như vậy.
Có Mẫu thần nương nương thiên vị, Đại Minh bọn họ lo gì không thể nhất thống thiên hạ.
Sau đó suốt đêm gọi mấy vị đại thần tới, bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định để cho Thất hoàng tử mang Diêm Chí Vũ tới, cùng với hai gã võ tướng, dọc đường điều binh chạy tới Tây Nam.
Đương nhiên ở kinh thành bên này, đi theo Diêm đại nhân chính là mười vạn thủ hạ được điều đi.
Đầu bên này sau khi Chu Oánh bận rộn xong, nàng thu thập những thứ cần thu vào trong không gian, sau đó nấu hai cái ngô non, sau khi ăn xong, lại xay chút bột mì, sau đó mới ra khỏi không gian.