Chương 907: Mật Thám 1
Chương 907: Mật Thám 1
Chương 907: Mật Thám 1
Ngày hôm sau, sau khi Chu Oánh biết được Thất hoàng tử suốt đêm mang binh chạy tới Tây Nam, chỉ biết thở dài.
Cuộc sống của nàng những ngày tiếp theo nên là thế nào thì vẫn là thế ấy.
Nháy mắt đã đến ngày Đại hoàng tử tròn một tuổi. Sáng sớm Chu Oánh mang theo Lâm thị, Thu Hương cùng Quả Quả vào cung.
Còn chưa vào Phượng Hoàng cung, Quả Quả đã thấy Đại hoàng tử đang tập đi dưới sự giúp đỡ của nhũ mẫu, lập tức chạy lon ton tới nói:
"Đệ đệ, Quả Quả đến rồi."
Sau khi nói xong, kéo Đại hoàng tử muốn đi vào bên trong.
Nhũ mẫu thấy vậy có chút sửng sốt, đứng dậy kéo bàn tay kia của Đại hoàng tử, nhìn Chu Oánh nói:
"Bái kiến Cố phu nhân."
Chu Oánh gật đầu hỏi:
"Hoàng hậu đâu?"
"Đang ở bên trong chuẩn bị đồ vật cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai ạ."
"Ngươi cứ làm việc đi." Chu Oánh nói xong, để Lâm thị ở lại chăm sóc Quả Quả, còn nàng dẫn theo Thu Hương cầm nho đi vào bên trong.
Sau khi tiến vào hành lễ, nhìn thấy Cố Uyển Ninh chuẩn bị đầy một bàn đồ vật, nàng nói:
"Ngươi thật đúng là giỏi a, tìm được nhiều đồ như vậy, ngươi không sợ Dương Dương sẽ hoa mắt sao."
Sau khi nói xong, đặt một viên trân châu to bằng quả trứng bồ câu lên bàn.
"Náo nhiệt, chỉ là để náo nhiệt mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy." Cố Uyển Ninh cười nói.
Sau đó mời nàng ngồi xuống, hai người tán gẫu vài câu, Quả Quả cẩn thận dắt Đại hoàng tử đi vào.
Cố Uyển Ninh nhìn Đại hoàng tử vui tươi hớn hở thì cười nói:
"Quả thật lợi hại, lại có thể đỡ đệ đệ đi đường."
"Đệ đệ, đi, không vững." Quả Quả ngẩng đầu cau mày nói.
"Đệ đệ còn nhỏ, qua nửa năm nữa nhất định sẽ đi vững." Chu Oánh nói.
Quả Quả nghe xong, ghét bỏ nhìn Đại hoàng tử, sau đó không chơi với hắn ta nữa.
Có điều Đại hoàng tử không muốn bỏ qua cho cô bé, trực tiếp túm lấy không cho cô bé đi.
Cố Uyển Ninh thấy vậy chỉ vào một góc nói:
"Quả Quả, bên kia có ngựa gỗ chơi rất thú vị, ngươi mang theo đệ đệ đi cưỡi ngựa gỗ đi."
Quả Quả nhìn theo hướng nàng ta chỉ, là một đám ngựa gỗ nhỏ màu đỏ thẫm có thể cưỡi, nhất thời ánh mắt sáng ngời chạy tới, Đại hoàng tử thấy vậy đưa tay kéo nhũ mẫu lập tức đuổi theo.
Chu Oánh lúc này mới nhìn về phía Cố Uyển Ninh hỏi:
"Thân thể dạo này thế nào rồi, thai nhi ổn chứ?"
"Ổn rồi, lần này còn phải đa tạ người."
"Khách khí rồi, đây không phải là việc nên làm sao." Chu Oánh cười nói.
Rất nhanh Minh Ngọc đã dắt theo Tráng Tráng tới, đồng thời Thái hoàng thái hậu cùng trưởng công chúa cũng đến.
Mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau, thật đúng là vô cùng náo nhiệt.
Rất nhanh An Vương phi, Hiền Vương phi cùng phụ nhân hoàng thất cũng tới.
Sau khi tiến vào, mỗi người cũng đặt thêm một ít đồ vật nhỏ lên bàn.
Rất nhanh, lễ chọn đồ vật đoán tương lai cũng chính thức bắt đầu. Đại hoàng tử ngồi ở trên bàn, nhìn mọi người vây quanh cùng với đống đồ vật trên bàn, có lẽ cảm thấy náo nhiệt vô cùng, lập tức vỗ tay vui vẻ.
Cố Uyển Ninh đành phải chỉ vào đồ trên bàn nói:
"Dương Dương, nhiều đồ như vậy, con xem con thích cái nào."
Đại hoàng tử lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía đồ vật trên bàn, đầu tiên cầm một khối hồng kê huyết thạch, bất quá cũng không giữ trong tay mà trực tiếp đưa cho trưởng công chúa.
Thái hoàng thái hậu vui vẻ nói:
"Không tệ, tỷ tỷ của ngươi không có thương ngươi vô ích rồi, bất quá thái tổ mẫu cũng muốn có."
Dương Dương có chút sửng sốt, cuối cùng tiện tay cầm một cây bút lông đưa cho bà ấy.
Sau đó cầm một khối ngọc bội đưa Quả Quả trong lòng Chu Oánh.
Cầm một nghiên mực đưa cho Minh Ngọc.
Minh Ngọc vui vẻ nói:
"Dương Dương của chúng ta thật lợi hại, một người bằng hữu chơi cùng cũng không bỏ sót."
"Quả thật rất hiếm khi thấy hài tử nào hào phóng như vậy."
"Tiểu tử thúi kia của nhà ta đừng có nói tới tặng đồ, đồ vật rơi vào trong tay hắn thì đừng có nghĩ tới việc trả lại."
Lúc mọi người đang khen ngợi Đại hoàng tử, đột nhiên có người nhanh chóng kéo rơi tấm vải trên bàn ra, Đại hoàng tử cũng bị ném ra ngoài.