Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92: Điều Kiện

Chương 92: Điều Kiện Chương 92: Điều Kiện Chương 92: Điều Kiện
Trưởng thôn vừa dứt lời, con lừa bên ngoài kêu lên, Cố Thừa Duệ cùng Chu Oánh liếc nhau một cái, sau đó Cố Thừa Duệ nói: "Nếu bọn họ đã đến thỉnh cầu các ngươi, thì chắc là rất cần một nghề kiếm sống, vậy chúng ta cũng không thể nhìn thấy mà vẫn mặc kệ.

Nhưng mà chúng ta phải nói rõ trước, chúng ta chỉ lo việc dạy, về sau nguồn tiêu thụ như thế nào, và nếu cung nhiều dẫn tới giá cả giảm xuống, thì không liên quan gì đến chúng ta, càng đừng tìm chúng ta kiếm chuyện."

"Nhất định phải vậy rồi, đó là chuyện của chính họ." Vẻ mặt trưởng thôn đầy kinh hỉ nói.

Sau đó hỏi: "Vậy các ngươi cần thù lao gì?"

"Hay là như vầy, nhà ai muốn học, thì nhà đó ra một sức lao động, đến nhà làm công hai ngày để giúp xây chuồng cho con lừa ở sau viện. Hoặc là bỏ ra chút gạch vuông bó củi vân vân cũng được." Cố Thừa Duệ trả lời.

Trưởng tộc cùng trưởng thôn nghe xong liếc nhau một cái rồi lập tức gật gật đầu nói: "Được, việc này cứ quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta đi chuyển lời lại cho bọn họ liền đây."

Sau đó khách khí thêm hai câu, uống hết trà trong chén rồi vội vã rời đi.

Vào ban đêm, hai người gửi thư qua đây, mọi người đồng ý với điều kiện của bọn họ, ngày mai là có thể khởi công.

Đồng thời Chu Oánh cũng đồng ý với bọn họ, ngày mai là có thể để những người muốn học trồng giá đỗ qua nhà.

Đương nhiên, bên nhà cũ của Cố gia cũng nhận được thư, khiến Cố phụ và Cố nhị thúc rất tức giận, cả thôn đều học được cách trồng giá đỗ, vậy sao bọn họ còn kiếm được tiền nữa.

Nghĩ đến đây mặt Cố nhị thúc đầy tức giận nói: "Thật đúng là đồ bạch nhãn lang, có con đường làm giàu nhưng thà rằng cho người trong thôn cũng không cho chúng ta."

"Trong chuyện này bọn họ thật quá mức, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, sao có thể quẹo khuỷu tay ra ngoài chứ." Cố Thừa Nghiệp nghe chuyện thì lập tức khó chịu phụ họa.

"Ta đã sớm nói rồi, bọn họ chính là..." Lưu thị mới vừa mở miệng, Cố phụ đã trừng mắt nói: "Nàng câm miệng cho ta."

"Nhưng mà, đại ca..." Diêu thị vừa định cầu tình, Cố phụ trực tiếp trừng bà ta nói: "Ngươi cũng câm miệng cho ta."

"Nhưng..." Diêu thị vẫn muốn phản bác, lại trực tiếp bị Cố nhị thúc túm sang một bên.

"Đại bá, cha, việc này muốn trách cũng chỉ có thể trách lão Tam, sao có thể trách bá mẫu và mẹ ta chứ." Cố Thừa Chí đỡ lấy Diêu thị thiếu chút nữa bị túm ngã khó chịu nói.

"Xú tiểu tử, chúng ta là người không phân biệt thị phi như vậy sao, con có biết sáng nay bá mẫu và nương của con đã làm cái gì không?" Cố nhị thúc vỗ cái bàn tức giận nói.

"Cái gì... ?" Cố Thừa Chí nghe vậy thì vẻ mặt mê mang, sau đó nhìn về phía Diêu thị.

Mà Lưu thị và Diêu thị vừa nghe vậy thì lập tức chột dạ lùi về một bên.

Lúc này lão thái thái Kiều thị bình đạm nói: "Chuyện giá đỗ của lão Tam nảy mầm, là do hai người họ tuồn ra ngoài ở cửa thôn, nếu không sao người trong thôn lại biết được.

Việc bọn họ làm đồng nghĩa với việc chặt đứt một con đường làm giàu của lão Tam, các ngươi cảm thấy lão Tam có thể dễ dàng giao phương pháp cho các ngươi sao."

"Vậy lão Tam cũng không thể dạy tất cả mọi người được." Diêu thị khó chịu nói.

"Hừ, không dạy, thì cứ chờ người trong thôn đỏ mắt, tìm bọn họ gây sự đi.

Nói đến nói đi, còn không phải vì các ngươi ngu xuẩn nên mới hỏng chuyện." Kiều thị liếc bà ta một cái nói.

Sau đó nói tiếp: "Các ngươi cũng nên nhận rõ sự thật, nơi này là thôn Thượng Hà, không phải kinh thành, không có sự bảo vệ mang tên hoàng thương, không ai nể mặt mũi công chúa, càng không có ai nể mặt các ngươi."

"Quả thật, không ức hiếp chúng ta đã không tệ rồi." Cố nhị thúc nói tới đây dừng một chút rồi nói: "Kỳ thật lão Tam cũng không nói là không dạy, chẳng qua phải để tiểu tẩu tử và nương của tẩu tới cửa xin lỗi."
Bình Luận (0)
Comment