Chương 93: Khách Ít Đến
Chương 93: Khách Ít Đến
Chương 93: Khách Ít Đến
"Xin lỗi ư, một tiểu bối như hắn chịu được sao, không sợ bị giảm thọ hay sao." Lưu thị vừa nghe vậy thì lập tức phẫn nộ hô lớn.
Cố phụ nghe xong cười lạnh một tiếng, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Cố Thừa Nghiệp vừa thấy sắp hỏng chuyện thì vội đuổi theo nói: "Cha, hay là để con và đại nương cùng Nhị thẩm qua xin lỗi Tam đệ."
"Chậm rồi, thôi bỏ đi." Cố phụ lắc lắc đầu xoay người đi vào trong phòng Quách Thị.
Cố Thừa Nghiệp lập tức đưa tay ngăn cản ông ta nói: "Cha, con không thấy là chậm, hơn nữa toàn thôn đều trồng giá đỗ, không chừng là một cơ hội đối với chúng ta."
"Cơ hội?" Cố phụ sợ run một chút, ánh mắt lập tức sáng lên nói: "Ý con là thu giá đỗ rồi đầu cơ trục lợi ra ngoài?"
"Đúng vậy, cha nghĩ xem, một đám đi ra ngoài bán lẻ, nhất định bọn họ sẽ không tìm được nguồn tiêu thụ nào tốt, chỉ có thể chịu lạnh đến trấn trên hoặc thôn phụ cận rao hàng, căn bản là không bán được giá.
Nhưng mà nếu chúng ta phối hợp cùng nhau, lợi dụng thuyền và nguồn tiêu thụ của xưởng ép dầu để vận chuyển ra ngoài bán thì lại khác."
Cố phụ nghe xong, tuy rằng không đồng ý chuyện hắn ta lợi dụng xưởng ép dầu để bán hàng, nhưng không thể không nói đây là một ý tưởng không tệ.
Lúc này ông ta nghĩ tới một người, một người ông ta đã từng trợ giúp, xem ra là thời điểm qua thăm một chút, nếu không tại nơi một mẫu đất hết ba phần đã bị Kiều gia chèn ép này thì không tiện để ông ta phát triển cho lắm.
Sau đó nói: "Vậy con bớt thời gian đi qua một chuyến đi, nhưng nếu có thể, đừng khiến quan hệ hai bên quá cứng ngắc."
Biểu tình trên mặt Cố Thừa Nghiệp cứng đờ một chút rồi gật đầu nói: "Vâng ạ, cha, bây giờ con sẽ đi qua một chuyến."
Nói xong trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng mà mặt lại càng ngày càng đen, vốn hắn ta còn tưởng rằng, qua chuyện xung hỉ thất bại, chủ động ở riêng, phụ thân sẽ hoàn toàn chán ghét lão Tam.
Nhưng bây giờ xem ra là do hắn ta nghĩ quá đơn giản, một khi tài năng của lão Tam hiện ra, thì cha hắn ta rõ ràng là có ý hoà giải.
Xem ra về sau phải đề phòng lão Tam.
Cố phụ phía sau cũng mặc kệ hắn ta nghĩ gì trong lòng, hiện tại ông ta chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để khôi phục sự huy hoàng ngày xưa của Cố gia, chỉ cần hữu dụng với ông ta, ông ta đều có thể lợi dụng.
Bên này Cố Thừa Nghiệp đi tới cửa nhà Cố Thừa Duệ, do dự một lúc mới đi qua gõ cửa.
Nghe thấy tiếng chó kêu, Cố Thừa Duệ đi ra nghênh đón nhìn thấy hắn ta thì sửng sốt một chút nói: "Ra là Nhị ca, thật đúng là khách ít đến."
Nói xong phất phất tay với Nhị Tráng, sau đó dẫn hắn ta vào phòng.
Vào cửa nhìn thấy trưởng tộc và trưởng thôn ngồi trong phòng, vây quanh trước bàn bát tiên đối diện cửa, uống trà lột đậu phộng thì sợ run một chút rồi mới hô: "Đại bá, trưởng thôn gia gia."
"Thừa Nghiệp đến đó à, mau ngồi đi, nếm thử đậu phộng ngũ vị hương Chu nha đầu rang này, mà đúng là thơm thật đấy." Trưởng tộc cười vẫy vẫy tay với hắn ta nói.
Sau đó còn cố ý kéo ghế ra, chừa một chỗ cho hắn ta.
"Cám ơn đại bá." Cố Thừa Nghiệp nói xong thì xách một cái ghế qua ngồi.
"Nhị ca, uống nước." Lúc này Cố Thừa Duệ đưa cho hắn ta một ly trà hoa cúc và nói.
"Đây là hoa cúc à?" Sau khi Cố Thừa Nghiệp nhận chén trà, thấy trong nước có một đoá cúc nở rộ thì kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, hoa cúc dại có tác dụng tán gió thanh nhiệt, mát gan sáng mắt và giải độc tiêu viêm.
Còn có hiệu quả với người bị khô miệng, nóng trong người, mắt mờ, hoặc tứ chi đau đớn, bị tê vì gió, rét, ẩm ướt.
Cho nên thỉnh thoảng uống hai chén, cũng có lợi cho thân thể." Sau khi Cố Thừa Duệ về chỗ ngồi thì nói.
"Không nghĩ tới Tam đệ thật sự học được một ngón nghề từ Tôn đại phu."