Chương 94: Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 94: Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 94: Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
"Cả ngày mưa dầm thấm đất, có thế nào cũng nhớ kỹ được chút. Nhưng cũng may mắn lúc ấy có để tâm đến nó, bây giờ cũng coi như là có một tay nghề sống tạm." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Ta thấy không chỉ là sống tạm, tay nghề này của ngươi cũng không kém mấy so với thầy thuốc ở trấn trên." Trưởng tộc vui tươi hớn hở nói.
"Hơn nữa, lão Thập Tam nhà họ Tiền bọn ta không phải đã bị đại phu trên trấn từ chối điều trị rồi hay sao, cuối cùng còn không phải là nhờ Thừa Duệ mới cứu lại được cái mạng à." Trưởng thôn nói.
"Hai vị trưởng bối đừng khen ta nữa, cứ nhìn tương lai về sau xem thế nào vậy." Cố Thừa Duệ mỉm cười nói.
"Đúng, đúng, nhìn về tương lai phía trước." Trưởng tộc phụ họa theo.
Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Cố Thừa Nghiệp, nói: "À đúng rồi, Thừa Nghiệp, hôm nay ngươi tới là vì chuyện gì thế?"
"Ta..." Cố Thừa Nghiệp muốn nói lại thôi mà nhìn về hướng Cố Thừa Duệ, thế nhưng lời đã đến bên miệng rồi lại không cách nào nói ra được thành tiếng.
"Là vì chuyện giá đỗ à?" Trưởng thôn hỏi.
"Đúng, mà cũng không đúng, vẫn còn một chút chuyện khác nữa."
"Vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, trời cũng không còn sớm nữa, bọn ta cũng phải về rồi." Trưởng tộc thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn ta thì biết là hắn ta có chuyện không tiện nói trước mặt của bọn họ, thế nên sau khi bốc một nắm đậu phộng lên là trưởng tộc liền lập tức đứng dậy nói.
"Đúng, đúng, mấy thanh niên trẻ tuổi các ngươi cứ hàn huyên đi nhé, bọn ta về bây giờ đây." Trưởng thôn cũng vừa đứng dậy vừa phụ họa theo.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng không giữ họ lại, sau khi tiễn hai người họ ra khỏi cửa lớn, hắn mới quay người trở về trong phòng.
Sau khi ngồi xuống yên vị rồi hắn nhìn Cố Thừa Nghiệp lúc này đang bưng chén uống nước, nói: "Nhị ca, ở đây không còn người ngoài nào nữa, có chuyện gì huynh cứ việc nói."
Cố Thừa Nghiệp đặt chén xuống, đứng dậy khom lưng cúi người một cái thật thấp rồi nói: "Hôm nay chủ yếu ta tới là để thay mặt cho mẫu thân và nhị thẩm nói lời xin lỗi với tam đệ về chuyện đã xảy ra sáng sớm nay."
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì vẻ mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng khâm phục tính tình của nhị ca mình, hắn ta quả thật là người linh hoạt, biết co biết duỗi, chỉ dựa vào một điểm này thôi cũng đã đủ để về sau hắn phải đối đãi cẩn thận với vị nhị ca này thêm mấy phần.
Liền ngay sau đó, hắn vội vàng đỡ nhị ca mình ngồi xuống và nói: "Nhị ca ngồi đi, thật lòng mà nói, tiểu đệ thật sự cảm thấy vô cùng thất vọng và đau lòng đối với những việc mà mẫu thân và nhị thẩm đã làm. Cho dù có nói thế nào đi nữa thì tiểu đệ cũng là nhi tử của phụ thân mà, vậy mà hai người họ lại đối xử với đệ còn không bằng cả người ngoài. Huynh nói xem bọn họ làm ầm ĩ lên một trận thế này, có phải là muốn ép tiểu đệ phải đứng về phía đối địch với cả thôn hay không, là muốn ép đệ không thể không truyền ra phương thức ươm giá đỗ phải không."
Sau khi nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt của Cố Thừa Nghiệp đã trực tiếp cứng đờ ngồi đó, bởi vì hắn ta chẳng thể nào phản bác lại được những gì mà mình vừa nghe thấy, nếu đổi lại là hắn ta, e là bản thân hắn ta thậm chí còn chẳng để cho hắn ta bước vào cửa đâu.
Vì lẽ đó mà hắn ta chỉ có thể gật đầu cười nói: "Đúng vậy, ta cũng biết hai người họ làm vậy quả thật là quá đáng quá, nên ta vẫn hy vọng tam đệ có thể nể mặt phụ thân mà tha thứ cho bọn họ."
"Chưa bàn tới chuyện tha thứ hay không, ta cũng chỉ hy vọng về sau bọn họ có thể nhớ cho kỹ, rằng ta sẽ không nhẫn nhịn mãi như vậy đâu." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì vẻ mặt thoắt cái lạnh xuống: "Nếu có lần sau thì ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa đâu."
"Lẽ nào đệ còn muốn..."
"Vậy nếu đổi lại là nhị ca thì sao?"
"Ta..."