Chương 95: Dùng Phương Thức Đổi Lấy Gà Quay (1)
Chương 95: Dùng Phương Thức Đổi Lấy Gà Quay (1)
Chương 95: Dùng Phương Thức Đổi Lấy Gà Quay (1)
"Nhị ca, huynh có còn nhớ những ngày tháng mà chúng ta đã trải qua khi ở nhà không? Có còn nhớ chúng ta đã bị chia cắt trong hoàn cảnh như thế nào hay không? Nếu đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?"
Cố Thừa Nghiệp siết chặt nắm tay lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu: "Đệ đã thay đổi rất nhiều."
"Đến một điểm giới hạn nào đó, con người ta đều sẽ thay đổi, phụ thân không thay đổi ư? Mẫu thân huynh không thay đổi ư? Ngay đến Tiểu Thất cũng không còn hoạt bát như xưa nữa mà đã trở thành bộ dáng âu sầu khổ não do âm thầm nhẫn nhục chịu đựng quá lâu rồi."
Nghe xong lời này, Cố Thừa Nghiệp mới nhìn sâu vào mắt tam đệ của mình một chút, nhìn thấy sự kiên quyết và tự tin cũng như mơ hồ có ẩn chứa cả vẻ uy hiếp trong mắt hắn thì trong lòng hắn ta không khỏi chấn kinh.
Đồng thời hắn ta cũng rất nhanh đã hiểu, tam đệ của hắn ta đã trưởng thành một cách thần tốc, trở thành một nam nhân có nội tâm mạnh mẽ chân chính.
Hắn đã không còn là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa kia nữa, cũng không còn là người mà bọn họ có thể tùy tâm chèn ép bất cứ lúc nào được nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Thừa Nghiệp không khỏi hoảng hốt lo sợ một phen, xem ra lão tam đã sắp hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ rồi.
Sau khi lại khách sáo thêm mấy câu thì Cố Thừa Nghiệp mới rời đi, Cố Thừa Duệ tiễn hắn ta tới cửa rồi nói: "Nếu muốn học cách ươm giá đỗ thì huynh bảo Tiểu Thất tới đây đi, rất đơn giản."
"Đệ dừng bước đi, không cần phải tiễn nữa." Cố Thừa Nghiệp ngây người ra một lúc rồi mới gật gật đầu, sau đó quay người đi về.
Cố Thừa Duệ tiễn khách xong thì đến nhà bếp cùng với Chu Oánh bận rộn hết cả buổi.
Bên này lúc Cố Thừa Nghiệp về đến nhà, thấy đèn trong phòng mình vẫn còn sáng, hắn ta ngập ngừng một chút rồi mới xoay người đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cha Cố đang ngồi xem sách trước ngọn đèn thì hắn ta mới nhớ lại những lời mà Cố Thừa Duệ nói trước đó, thế nên hắn ta nghiêm túc quan sát phụ thân mình một chút.
Trước hết, không bàn đến những phương diện khác, chỉ nói đến ngoại hình thôi thì cũng đã có thay đổi rồi, phụ thân hắn ta đã già đi hơn chục tuổi, gương mặt cũng đã gầy đi rất nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, cha Cố ngẩng đầu lên thì thấy hắn ta đang dán mắt chăm chăm vào đánh giá mình một phen khiến ông ta không nhịn được hỏi: "Nhìn cái gì thế?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện ra mái tóc của cha mẹ đều đã bạc trắng." Cố Thừa Nghiệp đi tới ngồi xuống nói.
"Già rồi, có nói gì đi nữa thì cũng đã là người hơn bốn mươi tuổi rồi, cứ vừa dứt các loại thuốc bổ một cái là vẻ già nua lại hiện lên hết cả." Cha Cố nói đến đây thì lại hỏi: "Các con bàn chuyện thế nào rồi?"
Cố Thừa Nghiệp lắc đầu mấy cái, tiếp đó tóm tắt giản lược lại về cuộc nói chuyện giữa hắn ta và Cố Thừa Duệ hôm nay cho ông ta nghe một lượt rồi bảo: "Cha, đệ ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi."
Sau khi nghe xong, cha Cố trầm ngâm một hồi rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ, cặp mắt trống rỗng nói: "Nó nói đúng, chúng ta đều đã thay đổi, chỉ là có người thì trở nên kiên cường hơn, còn có người thì lại trở nên yếu ớt hơn, đa phần đều vẫn còn sống trong mơ mộng."
Cố Thừa Nghiệp nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía ông ta, nhất thời bỗng có đủ loại cảm xúc trào lên trong lòng hắn ta, khiến cho hắn ta xúc động đến mức muốn khóc.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện vào làm công ở trong xưởng, hắn ta quả thật là chưa từng phải chịu loại vất vả khổ cực như thế bao giờ, ngày nào lúc về đến nhà thì lưng hắn cũng đau nhức, mà eo cũng mỏi rã rời đến mức không buồn mở miệng nói chuyện nữa, nhưng vì để tiếp tục sống mà hắn ta vẫn phải nghiến răng kiên trì làm tiếp.