Chương 942: Tiểu Tổ Tông
Chương 942: Tiểu Tổ Tông
Chương 942: Tiểu Tổ Tông
"Bắt được, đều đưa đến nha môn." Chu Hoài Minh nói.
"Có vẻ như nguyện vọng của trẫm không thể thực hiện được rồi.
Buổi tối hôm nay vất vả các ngươi qua đó thẩm vấn, nếu chỉ là một vụ buôn người đơn độc thì trưa mai quyết trảm.
Nếu có người đứng sau, đào hết chúng ra cho trẫm."
"Rõ." Hai huynh đệ nhìn nhau rồi quay người đi làm việc.
Hoàng Thượng cũng đứng dậy nói: "Các vị, chúng ta cũng về đi thôi, vừa lúc ba đứa trẻ cũng mệt nhọc."
Mọi người nghe vậy, lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.
Ngay khi họ rời khỏi tửu lầu, tất cả thị vệ, bao gồm cả Cố Thừa Duệ và đám người khác được phái đến trước đó cũng lộ mặt.
Đầu tiên là hộ tống Chu lão tướng quân, mẹ con Minh Ngọc về phủ.
Sau đó Hoàng Thượng và đoàn người đưa vào cung.
Cuối cùng đám Cố Thừa Duệ từng người một trở về nhà.
Sau một hồi rắc rối, Quả Quả cũng ngủ thiếp đi, Cố Thừa Duệ trực tiếp nhờ Lâm thị đưa Quả Quả về phòng nàng.
Chu Oánh cười nói: "Đã đến lúc kiểm nghiệm thành quả, hy vọng con ếch nhỏ kia của Quả Quả bị chàng nấu chín rồi."
Bởi vì kể từ lần trước yêu cầu Qủa Qủa ngủ với bà vú, mỗi lần ngủ vào ban ngày, bọn họ đều đưa cô bé cho Lâm thị chăm sóc.
Có một tấm đệm, cô bé sẽ không còn kháng cự khi bị tách ra.
"Chưa nấu chín thì tiếp tục nấu, hiện tại Quả Quả đã lớn, chúng ta đi cũng nên có một đứa nữa." Cố Thừa Duệ cười nói.
"Biết chàng không nghẹn chuyện gì tốt." Chu Oánh nói xong liền đi tới Qùy Hoa hỏi mấy người Thu Hương.
Biết được các nàng ấy đã hồi phủ, lúc này mới rửa mặt một phen, rồi trở vào phòng tiếp tục công việc của mình.
Chu Oánh lần này vô cùng chú ý tới Tây Hạ, phát hiện trời Tây Hạ vẫn chưa mưa.
Ngay cả những đám mây lần này cũng nhẹ hơn nhiều, vị tân vương của Tây Hạ đang phát sầu trong thư phòng.
Nếu hạn hán tiếp tục như thế này, mùa màng hôm nay của họ sẽ gặp phiền toái.
Chu Oánh thấy đám mây trên bầu trời, yên tĩnh không động, liền cố gắng dùng thần thức đẩy một đám mây nhỏ về phía đám mây lớn ở bên cạnh.
Quả nhiên theo một tia chớp và một trận tiếng sấm, trời nhanh chóng mưa.
Đáng tiếc mưa không lớn, chưa đầy hai khắc giờ đã tạnh.
Chu Oánh đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, tựa hồ nàng vẫn là bất lực, chỉ có thể cố gắng thử xem.
Sau đó thử lại lần nữa, cảm thấy lực bất tòng tâm, liền rút lui.
Vừa lúc các loại lương thực trong không gian lại chín, lần này sau khi thu hoạch, có một lượng lớn khoai tây, khoai lang, hạt mè, một ít bông vải được trồng trên phần đất còn lại.
Sau khi hoàn thành công việc, thu thập trứng vịt, làm một số lượng lớn trứng Bắc Thảo.
Chờ nàng làm xong, Cố Thừa Duệ cũng giết rất nhiều bò, dê, heo và lừa.
Chu Oánh một hơi thu tất cả vào trong kho.
"Chờ một chút." Cố Thừa Duệ nhìn thấy nàng chuẩn bị rời đi liền hô lên.
"Sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?"
"Không có, để lại một miếng thịt ba chỉ đi, ta muốn chiên vài miếng thịt ba chỉ khô ăn."
"Ngày mai đi, hôm nay trời đã không còn sớm, ta buồn ngủ." Chu Oánh nói xong liền ngáp một cái.
Cố Thừa Duệ thấy nàng quả thực đang mệt nhọc, nên đưa nàng đi tắm rồi nhanh chóng trở về không gian.
Nhìn Chu Oánh ngủ say, vẻ mặt Cố Thừa Duệ mất mát, sau đó dịch chăn cho nàng, ôm nàng vào lòng rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm hai người bị tiếng đập cửa của Quả Quả làm cho thức giấc.
Cố Thừa Duệ lập tức ngồi dậy, vẻ mặt buồn bực nói: "Nha đầu, chúng ta không phải nuôi khuê nữ, mà là nuôi một tiểu tổ tông."
"Vậy nếu chàng muốn đứa khác thì trước tiên thu phục đứa này đi." Chu Oánh nói xong liền đứng dậy, lấy quần áo bắt đầu mặc vào.