Chương 943: Đàm Phán
Chương 943: Đàm Phán
Chương 943: Đàm Phán
Nghe thấy tiếng đập cửa ngày càng lớn, Cố Thừa Duệ vội vàng mặc quần áo đi ra mở cửa trước.
Cửa vừa mở, Quả Quả liền chạy vào, trèo lên giường hỏi: "Nương, bà vú nói nương bị bệnh, thật vậy chăng?"
Chu Oánh sửng sốt một chút, ho khan một tiếng, trầm giọng nói: "Khụ khụ, nương có chút cảm lạnh, sợ lây bệnh cho con nên mới bảo con ngủ ở chỗ bà vú."
Sau đó nàng xoa đầu cô bé nói: "Quả quả tối qua có ngủ ngon không, có khóc nháo hay không?"
"Không có, Qủa Qủa ngoan lắm."
"Vậy sao, đúng là nữ nhi ngoan của nương.
Con tìm chơi với cha trước, nương gấp chăn rồi sẽ thắt tóc cho con."
"Đi thôi, cha dẫn con đi rửa mặt trước." Cố Thừa Duệ nói xong liền bế cô bé ra ngoài.
Quả Quả quay đầu nhìn thoáng qua Chu Oánh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo Cố Thừa Duệ ra ngoài.
Sau khi cô bé rời đi, Chu Oánh lập tức nhắm mắt lại, trèo lên chăn chợp mắt một lúc rồi thu dọn đồ đạc.
Bên kia Cố Thừa Duệ rửa mặt cho Quả Quả, cười hỏi: "Quả quả, ngủ chung giường với bà vú có thoải mái hơn không? Muốn lăn lộn bao nhiêu cũng được."
"Bà vú nói con gái khi ngủ không được lăn lộn, như thế không tốt." Quả Quả ngẩng đầu nói.
"Đúng vậy, nhưng nếu ngủ với bà vú, có phải không bị chật hay không." Cố Thừa Duệ dẫn đường nói.
Quả Quả lập tức gật đầu, cùng chung giường lớn, nhưng ngủ với bà vú đương nhiên sẽ thoải mái hơn.
Sau đó nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu tức giận nhìn Cố Thừa Duệ: "Có phải cha muốn nữ nhi mình ngủ một mình hay không?"
Cố Thừa Duệ lập tức rên thầm trong lòng, xem ra có đứa trẻ thông minh không phải là chuyện tốt.
Sau đó vẫn kiên nhẫn cười nói: "Sao có thể chứ, con là thân nữ nhi của ta, sao ta có thể đuổi con đi được.
Nhưng con càng lúc càng lớn, ba chúng ta ngủ chung một giường càng ngày càng chật hẹp.
Nếu ngủ riêng, con ngủ thoải mái thì chúng ta cũng vậy."
"Vậy cha ngủ một mình, nữ nhi ngủ với nương trước." Quả Quả đáp.
Cố Thừa Duệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, nhất thời không dám khuyên nhủ nữa, thay vào đó nói: "Nếu không chúng ta thương lượng một chút, lúc cha ở nhà thì ngủ với nương con, chờ đến lúc cha không ở nhà thì con có thể ngủ với nương?"
Quả Quả nghe xong, do dự một chút lắc đầu, bởi vì cô bé phát hiện gần đây cha đều ở nhà, cô bé không muốn ngủ một mình mỗi ngày.
Cố Thừa Duệ thấy vậy lập tức xoay người lại thở dài: "Ai, thật thương tâm, Quả quả không thích cha nữa, chỉ thích nương thôi."
Nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, Quả Quả sửng sốt một chút liền tiến lên nắm lấy cánh tay hắn nói: "Vậy, vậy mỗi người một ngày đi."
"Thật sao?" Cố Thành Duệ quay đầu lại hỏi.
"Thật." Quả Quả gật đầu.
"Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không cho phép lừa." Cố Thành Duệ vươn ngón tay út nói.
Quả Quả cười giơ ngón tay út lên.
Chu Oánh trong phòng lắc đầu nói: "Thật không biết xấu hổ, chàng còn bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi, nghiêm túc mà nói, gần hai tuần rưỡi mà thôi."
Nhưng nàng cũng không để tâm nữa, vì dễ dàng tiến vào không gian hơn, nàng không thể mang theo Quả Quả đi cùng nữa.
Ăn sáng xong, Chu Oánh đi đến tửu lầu, đầu tiên là nàng kiểm tra một chút về hoạt động kinh doanh của hai tửu lầu, không có vấn đề gì, thứ hai là dạy bọn họ công thức nấu ăn mới.
Không nghĩ tới thật đúng là nàng đã phát hiện ra vấn đề.
Hóa ra vì để bớt việc, bọn họ đều để sẵn các món trước, nhưng đến lúc nấu thì một số món đã không còn tươi, nhất là các loại rau ăn lá, ngâm nước lâu thì vị tự nhiên sẽ không như lúc tươi mới nữa.