Chương 969: Tắm Rửa
Chương 969: Tắm Rửa
Chương 969: Tắm Rửa
Chu Oánh ngồi xuống mép giường nói: "Lần này người chịu khổ rồi, những thứ khác trước đều bỏ qua, chăm sóc thân thể thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất."
"Đúng vậy, lần này sinh đứa nhỏ xong, thân thể có cảm giác như bị móc sạch, xem ra muội thật sự phải nghe lời tỷ, dưỡng tốt cho thân thể của mình."
"Sinh con vốn là tổn hại thân thể, huống chi người là sinh liên tiếp.
Có điều chúng ta còn trẻ, bồi bổ thật tốt rất nhanh có thể dưỡng khỏe."
" Ừ." Cố Uyển Ninh gật đầu liên tục nói.
Sau khi trò chuyện vài câu, Cố Uyển Ninh cũng hỏi đến môn học của Cố Thành Lâm.
Chu Oánh thấy nàng tinh thần không tốt lắm.
Liền mang theo Cố Thành Lâm lui ra.
Sau khi đi ra, Quả Quả ôm lấy đùi nàng, vẻ mặt bực bội nói: "Nương, con muốn đi tìm Nam Nam và Dương Dương chơi."
Chu Oánh lúc này mới nhận ra, từ khi nàng đến đã không thấy hai đứa nhỏ đâu.
Sau đó hỏi Xuân Hỉ đang rót trà cho mình: "Xuân Hỉ, trưởng công chúa cùng đại hoàng tử đâu, sao không thấy bọn họ."
"Hai vị tiểu chủ tử bây giờ đang cùng Tôn đại học sĩ học vỡ lòng."
"Đại hoàng tử cũng quá nhỏ đi, có thể nghe hiểu sao."
Xuân Hỉ mỉm cười không trả lời.
Chu Oánh cũng hiểu, học võ lòng là giả, kìm hãm chúng, để chúng bắt đầu chuẩn bị cho sự giác ngộ trong tương lai mới là thật.
Xem ra các nàng cũng phải bắt đầu tìm một phu tử dạy vỡ lòng cho Quả Quả.
Một lúc sau, Chí Thiện và Hạ Gia Huy vội vàng chạy tới, sau vài lời khách sáo, bọn họ giúp chuẩn bị đồ đạc để tắm rửa.
Chờ sau khi các thành viên hoàng thất gần như đến đông đủ, , Hoàng thượng cùng mấy vị Vương gia đi vào, tắm rửa đơn giản cho Nhị hoàng tử.
Sau bữa tiệc, Chu Oánh nhìn Chí Thiện nói: "Công chúa đã có thể thích ứng với cuộc sống trong cung chưa."
"Khá tốt, chỉ là muốn ra khỏi cung rất khó khăn." Chí Thiện trả lời.
Chu Oánh thấy trên mặt nàng ấy mặc dù có chút buồn rầu, nhưng giọng vẫn rất nhanh nhẹn, cũng cho thấy nàng ấy thích ứng khá tốt.
Sau đó nói: "Ngài biết viết chữ của Đại Minh không?"
"Ta có thể viết, nhưng là không viết tốt, nhị ca ta nói chữ viết của ta nhìn giống như chó chạy, giống hệt chữ viết một đứa trẻ mới tập viết." Chí Thiện đỏ mặt nói.
"Vậy thì luyện nhiều một chút chữ, có bận rộn thì sẽ không cảm thấy nhàm chán, cũng sẽ không suy nghĩ ra ngoài cung chơi.
Hơn nữa, chữ cũng coi như là gương mặt của ngài, ngài phải luyện thật tốt mới được nha."
"Nhưng... chữ viết của Đa Minh thật sự rất khó viết."
"Vậy thì luyện tập nhiều hơn, nói thật chữ viết của thần cũng không tốt lắm, cho nên bây giờ căn bản mỗi ngày thần đều phải luyện tập nửa tiếng."
Chí Thiện kinh ngạc nhìn về phía nàng, cười nói: "Người trong đồng đạo."
Chu Dịch lắc đầu nói: "Không phải, nếu như phân cấp mà nói, thần phải cao hơn ngài ba bậc, cho nên ngài phải chăm chỉ luyện tập mới được."
Nghe xong lời này, Chí Thiện tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Chu Oánh thấy vậy, lấy tay chấm nước, sau đó ở trên bàn nhanh chóng viết xuống Chí Thiện hai chữ.
Không thể nói chữ đẹp xuất sắc, nhưng là kiểu chữ đàng hoàng, lưu tuyến trót lọt, thoạt nhìn rất thuận mắt.
Chí Thiện xem xong, kinh ngạc nói: "Ngươi gạt người."
"Không có, ngài xem, đó mới là chữ viết cao cấp, như của ta chỉ có thể gọi là phổ thông." Chu Oánh vừa nói, nàng vừa chỉ vào một bộ chữ trên tường.
Chữ phía trên, nếu như đoán không lầm, hẳn là Hoàng thượng viết, mạnh mẽ hữu lực, nước chảy mây trôi, thiết họa ngân câu, là chữ tốt hiếm có.
Khi Chí Thiện nhìn thấy thì lập tức mỉm cười, bởi vì nàng ấy cũng nhận ra đó là chữ của hoàng thượng.
Sau đó trong lòng nàng cảm thấy có chút tự ti, xem ra nàng thật sự nên luyện tập thật tốt chữ viết của Đại Minh.
Nếu không tương lai sẽ phải mất thể diện trước mặt bọn trẻ cho xem.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thừa Duệ hỏi: "Tình trạng của Cố Uyển Ninh thế nào, có khỏe không?"
"Tinh thần không sao, nhưng lần sinh nở này khó khăn làm tổn thương thân thể nàng ấy, phải chăm sóc thân thể thật tốt mới được."