Chương 970: Vỡ Lòng
Chương 970: Vỡ Lòng
Chương 970: Vỡ Lòng
"Ừ, trở về ta làm mấy viên thuốc để nàng đưa vào cung." Cố Thừa Duệ gật đầu.
"Đúng rồi, không phải chúng ta cũng nên tìm một phu tử dạy vỡ lòng cho Quả Quả rồi sao."
"Không muốn." Quả Quả nghĩ đến Tráng Tráng bị sư phó đánh, trực tiếp phủ quyết.
"Vậy con muốn cái gì, phải đợi sau này Nam Nam và Dương Dương cười nhạo con không biết đọc.
Cuối cùng chê con là một tên bất học vô thuật mù mở mắt, không chơi cùng con nữa mới chịu học sao."
"Không thể nào."
"Rất có thể."
Cố Thừa Duệ thấy hai mẫu tử sắp cãi nhau nên lập tức ôm Quả Quả vào lòng, hỏi: "Vậy con có muốn giống như huynh muội ở Trang Tử không, ngày ngày xuống ruộng làm việc, khi trở về nhà còn phải giặt y phục nấu ăn."
Quả Quả lập tức lắc đầu, mặt trời chiếu sáng như vậy, cô bé mới không muốn xuống ruộng.
"Vậy nếu con không biết đọc, làm thế nào có thể quản lý thủ hạ của mình?
Không có ai phục con, con không quản được người, chỉ có thể tự mình động thủ, đến cuối cùng con chỉ có thể tự xuống ruộng làm."
""Chúng ta cũng không biết nhiều, mỗi ngày để cho mẫu thân con một mình dạy con chữ có được không.
Hơn nữa chỉ chọn những từ trong những câu chuyện nhỏ mà con thích, chờ khi con đọc được, con có thể tự đọc sách truyện cũng không cần phải tìm chúng ta kể lại cho con nghe nữa."
"Mỗi ngày chỉ một chữ."
"Đúng, chỉ có một chữ." Cố Thừa Duệ gật đầu khẳng định.
Quả Quả nhìn Chu Oánh, Chu Oánh gật đầu nói: "Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, mỗi ngày một chữ, nếu con không chăm chỉ học tập thì ta sẽ tìm cho con một phu tử."
Quả Quả do dự một lát, miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi trở về nhà, Chu Oánh trực tiếp bắt đầu dạy chữ cho cô bé, nhưng từ đầu tiên nàng dạy là người, đơn giản nhập môn, tránh cô bé sinh lòng kháng cự.
Quả nhiên, ngày hôm sau Quả Quả dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếp đó lại dạy cô bé cách viết chữ vào và giải thích cho cô bé sự khác biệt giữa chúng, cuối cùng hỏi: "Cả hai đều là hai nét, nhưng cách viết và ý nghĩa lại rất khác nhau.
Quả Quả có thể được phân biệt rõ ràng chúng không?"
"Có thể, người bên trái dài, vào là bên phải dài."
"Rất tốt, nhớ kỹ, mẫu thân muốn khảo nghiệm con."
"Được, được." Nghe xong lời này, Quả Quả gật đầu lia lịa.
Cứ như vậy, từ chữ hai nét đến chữ có ba nét, Chu Oánh dạy mỗi ngày một chữ, Quả Quả cũng không chán ghét học tập.
Dần dần, Chu Oánh cũng bắt đầu dạy cô bé số đếm, cũng như cộng và trừ các chữ số đơn.
Đối với bính âm, nàng dự định sẽ dạy cô bé khi cô bé đủ lớn để có thể phát âm giọng nói rõ ràng.
Chớp mắt đã vào mùa hè, thỉnh thoảng Chu Oánh sẽ vào cung để gặp mẫu tử Cố Uyển Ninh, vì được chăm sóc và bồi bổ hợp lý, Cố Uyển Ninh nhanh chóng hồi phục, thậm chí nhìn béo hơn trước một chút.
Về phần nhị hoàng tử, cậu bé rất dễ thương và mũm mĩm.
Ngày này thôn trang đưa dưa hấu xuống, Chu Oánh liền đưa một xe dưa hấu vào cung.
Khi vừa bước vào Phượng Tê cung, nàng vừa vặn gặp nhị hoàng tử đang bú sữa mẫu thân.
Sữa thoang thoảng mùi tanh khiến nàng có cảm giác buồn nôn, gần như nôn mửa, cứng rắn kìm nó lại.
Nhưng cũng không phải là nàng muốn kìm là có thể kìm lại, cuối cùng vẫn là phun ra ngoài.
Cố Uyển Ninh sững sờ một lúc rồi hỏi: "Biểu tẩu, tẩu bị làm sao vậy, bị bệnh?" "Không sao, không sao, có lẽ trời quá nóng, ban đêm hơi lạnh nên bụng hơi khó chịu." Chu Oánh xua tay.
Nhưng nàng vẫn không thể ngửi tiếp mùi sữa, trực tiếp lui ra ngoài.
Sau đó nghĩ tới điều gì, thử tính toán chu kỳ kinh nguyệt của mình, quả nhiên đã chậm mấy ngày, nhất thời trong lòng có suy tư.
Cố Uyển Ninh đuổi theo rồi hỏi: "Biểu tẩu, tẩu trở về phòng ngồi đi, ta cho người đi gọi thái y."
"Không cần, ta nghĩ tám phần là đã mang thai." Chu Oánh lắc đầu nói.
Nghe vậy Cố Uyển Ninh vui mừng khôn xiết, sau đó nàng ấy không kiên trì nữa mà dặn dò: "Vậy sau khi trở về nhất định phải để biểu ca chẩn mạch cho tẩu thật tốt."