Chương 971: Mang Thai
Chương 971: Mang Thai
Chương 971: Mang Thai
"Được." Sau khi Chu Oánh đáp lời xong, thấy tâm trạng nàng ấy đột nhiên không tốt lắm, nàng hỏi: "Thế nào, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, công chúa Chí Thiện cũng đang mang thai, hôm qua mới phát hiện ra." Cố Uyển Ninh trả lời.
Chu Oánh mở ra thần thức của mình, lướt nhìn qua xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở gần đó, nàng hỏi: "Mấy tháng này hoàng thượng đối với người như thế nào?"
"Vô cùng tốt, mỗi một tháng đều sẽ tới, có lúc vì kiểm tra học tập của bọn trẻ, sẽ tới hai ngày."
"Vậy là tốt rồi, nếu ngay từ đầu muội đã chọn con đường này, vậy phải nhắm mắt mà đi, cũng đừng đi sai đường.
Hơn nữa, hoàng thượng đã khá tốt, một lần tuyển tú chỉ chọn một vị."
"Những thứ này ta cũng hiểu, chính là trong lòng có chút không thoải mái mà thôi, qua hai ngày là tốt."
"Vậy thì tốt, vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày, tại sao không để cho mình thật vui vẻ qua tốt mỗi một ngày."
Cố Uyển Ninh mỉm cười, sau đó cho người trong cung đặt hai cái ghế trong sân, sau đó nàng ấy tự mình vào phòng đưa nhị hoàng tử và cái nôi của cậu ra ngoài.
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Cố Uyển Ninh hỏi: "Nhân tiện, biểu tẩu, Thừa Lâm thế nào rồi, còn hai tháng nữa là hắn sẽ phải thi Hương, ngược lại không thể để đệ ấy buông lỏng."
"Chuyện này có phu tử học viện theo sát, muội yên tâm đi.
Còn chúng ta chỉ cần để ý cung cấp cho đệ ấy tốt ăn, mặc, dùng là được, những thứ khác nên bớt bận tâm đến, nếu không lại làm đệ ấy áp lực quá lớn, ngược lại đối với đệ ấy không có lợi.
Nếu lại vì vậy chuyện này mà chán ghét học tập, có thể gặp phiền toái."
"Cũng đúng, vậy Thành Lâm nhờ cậy vào tẩu."
"Nhân tiện, ta có mang một xe dưa vào, quay về muội xem rồi phân ra đi, ta phải trở về rồi."
"Được rồi, có thời gian rảnh rỗi nhớ vào cung bồi ta trò chuyện."
"Được." Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng trực tiếp đi ra khỏi cung.
Buổi tối để cho Cố Thừa Duệ kiểm tra một chút, nàng thật sự mang thai.
Cố Thừa Duệ cười nói: "Vốn còn muốn để khoảng hai tháng sau, vừa vặn sinh vào tháng tư năm sau, không nghĩ tới bây giờ con đã tới rồi, thật đúng là tính tình nóng nảy."
"Nói trắng ra, còn không phải là chàng gấp."
"Phải, phải, tất cả đều là ta sai." Cố Thừa Duệ gật đầu nhận mệnh.
Sau đó hắn hỏi: "Đúng rồi, Cố Tranh gửi thư về, nói đó là mực nha đam, cao lô hội bán cũng không tệ, sau mùa thu sẽ tiến vào kinh thành."
"Năng lực làm việc của hắn ngược lại rất mạnh.
Đúng rồi, việc nhà hắn xử lý như thế nào?
Chúng ta có thể cho hắn chỗ dựa, nhưng là tuyệt không cho phép hắn ỷ thế hiếp người, bôi xấu thanh danh của chúng ta."
"Đừng lo lắng, ta đã nghiêm khắc dặn dò hắn, hắn sẽ không dám làm bậy.
Còn về tình hình của gia đình hắn ta cũng không biết nhiều, nàng có thể tra một chút."
"Ừ, ít nhất là biết chuyện gì đang xảy ra." Chu Oánh nói xong liền hỏi: "Nhân tiện, chuyện thanh môi tố thế nào rồi, có thể điều chế được không?"
Cố Thừa Duệ lắc đầu nói: "Dụng cụ bên ngoài quá đơn giản, độ tinh khiết cũng không đủ, cho nên không thể sử dụng được."
Nói tới chỗ này hắn nói: "Ta muốn làm ra thủy tinh."
"Có thể, vậy chàng tự mình tra tài liệu cặn kẽ một chút, ta còn việc bận."
"Đi đi, nhưng bây giờ nàng đã có hài tử, nàng vạn đừng cậy mạnh lại tạo mưa nữa."
"Hiểu rồi." Chu Oánh đáp một tiếng, ngồi vào phòng kho bên ngoài bận rộn.
Đầu tiên là tra xét tình huống các nơi một phen, quả thật coi như mưa thuận gió hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghĩ đến chuyện Cố Thành, lập tức tìm được Phúc Châu.
Tình cờ phát hiện trong điện mẫu thần có người cầu nguyện, mà người cầu nguyện chính là phụ thân và di nương của Cố Tranh, mục đích là nhờ mẫu thần trừng phạt Cố Thành, đứa con bất hiếu này.