Chương 972: Trung Tâm
Chương 972: Trung Tâm
Chương 972: Trung Tâm
Chu Oánh nghe xong bật cười một tiếng, nàng không có trừng phạt bọn họ đã không tệ, lại vẫn muốn cho bọn họ trừng phạt khổ chủ, thật là tam quan đều hỏng.
Sau đó trở về cũng cho vị di nương kia một giấc mơ, một giấc mơ đòi nợ.
Vị di nương kia sợ hãi thét lên đến nỗi ngay cả Cố phụ cũng bị bà ta làm cho nơm nớp lo sợ.
Chu Oánh lúc này mới lui về, về phần còn lại để Cố Thành tự mình giải quyết.
Chớp mắt một cái hai tháng đã trôi qua, đến lúc thi Hương, Chu Oánh đặc biệt làm một ít mì ăn liền, chuẩn bị một ít thịt sốt, trứng gà và những thứ tương tự cho Cố Thừa Hỷ và Cố Thành Lâm đưa đến trường thi.
Cuối cùng cả hai đều không phụ lòng mong mỏi của nàng, đồng đều ghi danh.
Đáng tiếc, hai người đích căn cơ đều không dày thành tích cũng không được tốt lắm, kinh thành tổng cộng lấy một trăm năm mươi cử nhân.
Chính là mở đầu, Cố Thành Lâm cũng chỉ chiếm vị trí thứ bốn mươi tám.
Mà Cố Thừa Hỷ lại xa hơn rất nhiều, một trăm ba mươi tám.
Cho nên, nếu Cố Thừa Hỷ muốn đậu tiến sĩ mà nói, thì phải chờ, có lẽ cả đời này hắn cũng không có hy vọng, vì vậy hắn trực tiếp lấy danh nghĩa học trò Cố Thừa Duệ vào nha môn.
Chu Oánh nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Cố Thừa Hỷ, bước lên phía trước gõ đầu hắn nói: "Nghĩ gì vậy, sẽ không phải lại bị Hoàng thượng dạy dỗ chứ."
"Cái đó ngược lại không có, chỉ là dặn đệ không ngừng cố gắng mà thôi.
Đáng tiếc, phu tử chiếu cố tiểu đệ như vậy, luyện cho tiểu đệ nhiều đề mục như vậy, kết quả lại khiến cho ngài ấy thất vọng."
"Hắn nói?"
"Không có, nhưng là thành tích đã bày rõ trước mắt."
"Đệ mới mười sáu tuổi, đệ vẫn còn trẻ, có thể đậu cử nhân đã tương đối khá.
Hơn nữa, ngươi khi còn bé hình dáng gì, chính ngươi không biết, chân chính dụng công học cũng không có mấy năm, cho nên không cần nản chí.
Từ từ đi, sang năm không muốn tham gia thử, có thể đợi thêm một lần.
Đến lúc đó đệ mới hai mươi tuổi, vừa vặn thi xong cũng đến thời điểm nên thành gia lập thất, đến lúc đó đại tiểu đăng khoa cùng nhau trước sau tới, đó mới là cuộc sống một chuyện vui lớn."
"Biểu tẩu, vẫn còn sớm để thành thân." Cố Thành Lâm đỏ mặt nói.
"Được rồi, cũng không bắt đệ bây giờ lập tức thành thân, trở về nghỉ ngơi thật tốt hai ngày.
Tiếp đến thôn trang sắp thu hoạch vụ mùa thu, lần này ta mang thai không thể giúp đệ cái gì, đệ phải tự mình làm."
"Đệ biết, biểu tẩu nếu tẩu cần giúp đỡ gì thì cứ nói ta, ta sẽ giúp tẩu xử lý."
"Ta chính là đang chờ câu nói của đệ, nhiệm vụ giao trái cây cho hoàng cung lần này giao cho đệ."
"Để đó cho ta."
Chu Oánh do dự một lát rồi nói: "Đệ phải để mắt tới, đừng để bị người khác lợi dụng."
Nghe lời này Cố Thành Lâm sững sờ một lúc, sau đó nhớ ra mỗi lần nàng gửi thứ gì đó vào cung, đều phải do nàng chính tay lựa chọn hoặc kiểm tra.
Sau đó, hắn trịnh trọng gật đầu nói: "Đã hiểu."
Bên này, sau hơn hai tháng lăn lội, Cố Thừa Duệ cuối cùng cũng tìm thấy cát thạch anh, cũng thử nghiệm làm ra thủy tinh.
Thậm chí còn làm hai cái dụng cụ mài, làm mấy cái chụp đèn thủy tinh.
Nhìn chụp đèn trong suốt trước mặt, sau khi Cố Thừa Duệ lắp đặt xong, hắn lấy vài mảnh thủy tinh phẳng có thể dùng làm cửa sổ, trực tiếp đi vào trong cung tìm hoàng thượng.
Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: "Gần đây ngươi làm gì, nghe nói ngươi đã hơn hai tháng không ra y quán?"
"Nghiệm chứng ý tưởng đi, thần mang đến cho ngài một đồ tốt." Cố Thừa Duệ nói xong, đưa bình thủy tinh tới trước mặt ông ấy.
Sau khi hoàng thượng nhận lấy, ông ấy ngạc nhiên nhìn thứ trong tay nói: "Đây là cái gì, trong suốt như vậy?"
"Thủy tinh, cái này có thể đặt lên trên đèn dầu.
Ngoài ra còn có loại phẳng này, thần cảm thấy có thể dùng nó thay thế giấy dán cửa sổ, không chỉ có khả năng truyền ánh sáng tốt hơn mà còn có khả năng chống gió tốt hơn.
Điều quan trọng là chỉ cần người cẩn thận, sử dụng hơn mười năm cũng không vấn đề.