Chương 979: Song Hỷ Lâm Môn
Chương 979: Song Hỷ Lâm Môn
Chương 979: Song Hỷ Lâm Môn
Quan trọng là khi lớn lên, hai tỷ đệ có thể chăm sóc lẫn nhau.
Ở bên kia, Cố phụ đã ngồi chờ sẵn ở đấy, sau khi nhận được tin còn mừng hơn cả Cố Thừa Duệ.
Tuy rằng ông ta sinh được ba thằng con trai, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có được đứa cháu trai nào, đó là cháu trai đầu tiên của ông ta, là cháu đích tôn của Hầu phủ này đấy.
Bây giờ ở trong Cố gia bọn họ, chi của ông ta đã là ổn định nhất.
Sau đó, Cố phụ lại lôi lôi kéo kéo hỏi Ngưu Phú Quý về giờ sinh rồi vân vân, biết được là giờ Thìn, ông ta còn cười to hơn.
Lưu thị nhìn dáng vẻ như điên như dại của ông ta, nói: "Được rồi đấy, hàng xóm đang còn ở xung quanh, để người ta nghe còn tưởng chàng bị điên đấy."
"Sợ cái gì chứ, ta đang vui đây, đúng là song hỷ lâm môn mà." Cố phụ chẳng hề quan tâm, trả lời.
"Chúc mừng lão gia tử, chúc mừng ngài, bây giờ ngài cứ tiếp tục làm việc đi ạ, tiểu nhiên xin phép quay trở về." Ngưu Phú Quý đi theo, cười nói.
"Được, hôm nay thật sự cảm ơn ngươi đã đến báo tin vui này. Đây là chút tiền mừng, ngươi cầm lấy mua kẹo mừng mà ăn, rồi chúng ta sẽ đi thăm đứa nhỏ." Cố phụ nói xong, lập tức móc một thỏi bạc năm lượng ra từ trong túi đưa cho ông ấy.
"Đa tạ lão gia tử, tiểu nhân xin phép ạ." Ngưu Phú Quý mỉm cười nhận lấy rồi xoay người vội vã rời đi.
Chờ Ngưu Phú Quý đi xong, Cố phụ không cười nữa mà nhìn sang Lưu thị, nói: "Nàng còn chờ gì nữa, mau đi lấy ít thuốc bổ, chúng ta sẽ mang qua đó."
Lưu thị hơi ngạc nhiên, rồi đứng dậy bắt đầu thu xếp.
Bây giờ con trai đã đậu tiến sĩ, sau này sẽ có nhiều thứ phải xin từ hai đứa này, nên chút nữa bà ta nhất định sẽ chuẩn bị tận tâm.
Nhưng ở trong phòng, phu nhân Tôn thị của Cố Thừa Nghiệp vừa vui lại vừa buồn.
Vui vì phu quân học đậu được tiến sĩ.
Nhưng buồn thay, hai người đã thành thân nhiều năm, nhưng chỉ sinh được hai đứa con gái.
Bây giờ phu quân đi học, địa vị chắc chắn sẽ không còn giống trước đây, không biết sau này nhà họ có ghét bỏ mình hay không.
Hoặc là, có thể sẽ cưới thêm thê thiếp cho phu quân của nàng ấy hay không.
Những chuyện như vậy không hề ít, nàng ta bây giờ đang cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng chuyện này, nàng ấy có thể tìm ai mà nói đây?
Lúc này, tiếng khóc của cô con gái nhỏ chợt đánh thức nàng ấy.
Thấy đứa trẻ đã tỉnh dậy, nàng ấy nhanh chóng bế đứa nhỏ lên, thay tã rồi bắt đầu cho nó bú sữa.
Tôn thị ôm cô con gái nhỏ nhắn, mềm mại ở trong tay, lại nghĩ tới cả cô con gái đầu năm tuổi, trái tim nàng ấy chợt trở nên kiên định.
Nàng ấy nhất định phải nghĩ ra cách gì đấy để củng cố địa vị của bản thân, chỉ khi mình ổn định, hai đứa con của nàng mới có thể sống tốt, còn không thì...
Nghĩ tới đây, sau khi cho đứa nhỏ bú sữa xong, Tôn thị gọi cô con gái lớn vào, bảo nó trông em, còn nàng ấy thì đứng dậy tìm xung quanh phòng, cuối cùng lấy một cân cao A Giao ra, đi tới chính phòng của Lưu thị, nói: "Mẫu thân, đây là một cân A Giao, người đưa sang cho Tam đệ và Tam muội đi ạ. Thứ này dùng sau khi sinh rất tốt đấy ạ."
"Ngươi có lòng quá, lát nữa ngươi cũng qua luôn đi."
"Không được đâu ạ, con vẫn nên ở nhà chờ phu quân thôi, có lẽ chàng sắp về rồi. Đợi chàng ấy về, con báo tin vui cho chàng ấy luôn, rồi chúng ta cùng đi luôn cũng được."
Lưu thị nghe xong thấy cũng có lý, dù sao thì đưa quà, đưa trước buổi trưa là được, bà ta cũng phải chờ con trai về rồi đi cùng luôn.
Như vậy trông sẽ long trọng hơn, còn tiết kiệm được một ít đồ, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nghĩ xong, bà ta quay sang nói với Tôn thị: "Vậy ngươi cũng mau thay đồ đi, chúng ta chờ Thừa Nghiệp về, đến lúc đó cùng đi."
"Vâng ạ, vậy người cứ làm việc của mình đi." Tôn thị mỉm cười đáp lại, sau đó quay về thay đồ. Nàng ấy cũng thay luôn quần áo cho hai đứa con gái của mình.