Chương 980: Đến Thăm
Chương 980: Đến Thăm
Chương 980: Đến Thăm
Khoảng một khắc sau, Cố Thừa Nghiệp mặt mày hớn hở chạy về, Tôn thị nhìn thấy hắn ta thì lập tức đi tới báo tin.
Cố Thừa Nghiệp ngạc nhiên, hỏi: "Sao các ngươi biết được?"
Tôn thị lại kể chuyện Ngưu Phú Quý đến nhà báo tin vui cho hắn ta. Nàng ấy còn thông báo cho hắn ta, sáng nay Chu Oánh đã sinh ra một đứa con trai. Cố Thừa Nghiệp sửng sốt một lát, rồi vẻ mặt hắn ta trở nên phức tạp, hắn ta không ngờ được, Cố Thừa Duệ lại có thể sinh được con trai trước mình. Quan trọng là, chuyện vui của cả đời hắn ta, lại bị một đứa nhóc cắt ngang.
Sau đó, hắn ta liếc quần áo mới trên người Tôn thị, hỏi: "Các ngươi muốn tới chúc mừng à?"
"Đúng vậy, đây là cháu đích tôn của cả nhà chúng ta đấy, phụ thân đã chờ nhiều năm lắm rồi."
"Được, để ta đi thay quần áo."
"Chàng nên tới thư phòng trước đi, phụ thân đang đợi chàng ở đó đấy."
"Được, vậy nhờ nàng tìm giúp ta bộ quần áo màu tím mới may." Dặn dò xong, Cố Thừa Nghiệp xoay người đi tới thư phòng.
Cố phụ đang tìm quà cho cháu trai ở trong thư phòng, thấy Cố Thừa Nghiệp bước vào thì lập tức đứng dậy, cười nói: "Con làm tốt lắm, không tệ, cuối cùng cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của gia gia con."
"Phụ thân quá khen, tam đệ bây giờ làm tốt hơn con nhiều." Cố Thừa Nghiệp cười nói.
"Không giống, gia gia con tuy muốn làm quan, nhưng người lại hy vọng là thanh quan đi từ khoa cử lên, có thể giúp đỡ cho muôn dân. Con với lão tam hợp lại mới thành nguyện vọng cuối cùng của gia gia mấy đứa. Phụ thân hi vọng rằng, sau này con sẽ từng bước một mà vững vàng làm quan, tạo phúc cho mọi người. Còn về chuyện tiền bạc này nọ, còn có phụ thân và nhị thúc đang ở đây, sẽ không để con khó xử đâu."
"Vâng, thưa phụ thân, con hiểu rồi."
"Được rồi, quay về chuẩn bị một chút đi, lát nữa chúng ta tới thăm lão tam, thăm cháu đích tôn của chúng ta."
"Vâng." Cố Thừa Nghiệp đáp, rồi lui ra ngoài.
Cuối cùng, Cố phụ chọn cho cháu trai mình một chuỗi ngọc Dương Chi Bình An làm quà, rồi gói lại, đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, gặp Diêu thị và Tôn thị ngồi trên xe ngựa cũng vừa mới tới. Hỏi ra mới biết mọi người đều chung đường, hai xe nhập làm một, chạy tới Hầu phủ. ...
Cố Thừa Duệ vừa mới cho Chu Oánh uống canh gà xong thì nhận được thư, thấy vẻ mặt nàng không hề kiên nhẫn là biết nàng không còn sức để đối phó với mấy người này.
Hắn quay sang nói với Quỳ Hoa báo tin bên cạnh: "Nói bọn họ chờ trước, lát ta sẽ ra sau."
"Vâng, lão gia." Quỳ Hoa đáp, rồi lui ra ngoài.
Cố Thừa Duệ dém chăn lại cho Chu Oánh, nói: "Nàng ngủ thêm một giấc đi, ở bên ngoài có ta rồi, sẽ không để họ làm phiền nàng đâu."
"Được, chàng nhớ trông hai đứa nhỏ cho tốt, nhất là Quả Quả, đừng để con bé cảm thấy mình bị bỏ rơi." Chu Oánh nói xong, nhanh chóng nhắm mắt lại.
"Biết rồi, ngủ đi." Cố Thừa Duệ đáp, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, sau đó mới bưng bát đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn để Lâm thị chăm sóc cho con trai của mình, còn bản thân mang theo Quả Quả đi ra ngoài.
"Phụ thân, Lưu di, nhị thẩm, nhị ca, nhị tẩu, Tôn di." Cố Thừa Duệ chào hỏi.
Quả Quả gọi một tiếng gia gia, rồi chạy về phía Cố phụ.
Cố phụ mỉm cười ôm lấy cô bé: "Quả Quả lại cao hơn rồi, có nghe lời mẫu thân, ngoan ngoãn học chữ không đấy?"
"Có ạ, bây giờ con có thể đọc truyện, còn có thể tính toán nữa."
"Thật sao, giỏi quá, vậy con tính ta xem, tám con vịt, tổng cộng có bao nhiêu cái chân nào?"
"Một con vịt có hai cái chân, tám con thì có mười sáu cái."
"Không sai, sau này tiếp tục cố gắng." Cố phụ nói xong, lấy một hạt đậu phộng bạc ra đưa cho cô bé.
"Cảm ơn gia gia ạ." Quả Quả nhận lấy, mỉm cười nói, rồi chạy về trong lòng Cố Thừa Duệ.