Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 981 - Chương 987: Nguyên Nhân

Chương 987: Nguyên Nhân Chương 987: Nguyên Nhân Chương 987: Nguyên Nhân
Cố Thừa Nghiệp nói đến đây thì dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Hiệu thuốc Tiền thị này thế mà lại dám đầu cơ tích trữ, thật là đáng giận. Có thể thông qua Chu thái y mà cảnh cáo bọn họ một phen, khiến cho bọn họ nhanh chóng khôi phục lại giá gốc càng sớm càng tốt để còn tiêu thụ dược liệu nữa."

Cố Thừa Duệ sau khi nghe xong thì đã trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ta nhớ vào yến tiệc buổi sáng ngày rằm, hoàng thượng có gọi huynh đến bên cạnh trò chuyện một lúc. Có thể nói cho ta biết các người đã nói về chuyện gì không? Hoặc ngài có hỏi huynh vấn đề gì không?"

"Nói về chuyện gì à?" Cố Thừa Nghiệp sửng sốt một chút, sau đó mới hồi tưởng lại rồi nói: "Chủ yếu là về những ý kiến khác nhau đối với đề mục thi đình. Cuối cùng ngài còn hỏi ta một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Cố Thừa Duệ vội vàng hỏi.

"Ngài hỏi ta, nếu một người lính báo tin trên đi vì cứu người mà để chậm trễ tám trăm dặm khẩn cấp, vậy nên xử lý thế nào?

"Vậy huynh trả lời thế nào?"

"Mặc dù tên lính báo tin đó đã mắc phải sai lầm, nhưng về tình thì có thể tha thứ được, cho nên chỉ cần cảnh cáo một trận là được rồi."

Sau khi nghe xong, cuối cùng Cố Thừa Duệ cũng hiểu vì sao hoàng thượng lại không dùng hắn ta rồi, bởi vì khi hắn ta làm quan thì tâm không đủ tàn nhẫn, hoặc là không rõ nhẹ nặng hoãn vội, chuyện gì cần ưu tiên chuyện gì không, cho nên không thể làm chủ người và việc được.

Sau đó hắn nói: "Nếu là ta thì ta sẽ trực tiếp xử tử tên lính báo tin đó. Có hai lý do, thứ nhất, chức vị của hắn ta là lính báo tin nên nghĩa vụ của hắn ta là phải phục tùng theo mệnh lệnh. Huống hồ hắn ta còn thân mang tám trăm dặm văn thư, có thể nói là chuyện vô cùng khẩn cấp rồi. Chỉ cần không có thiên tai cản đường hoặc là chạy được nửa đường thì đã chết rồi, vậy thì hắn ta không có lý do gì để dừng lại cả chứ đừng nói đến việc cứu người. Thứ hai, tên lính báo tin này không phân được chuyện gì cần phải ưu tiên, cho nên đức tính kia không xứng với vị trí của mình. Hơn nữa chuyện trì hoàn quân cơ về căn bản chính là đại tội chém đầu."

"Cứu người mà vẫn có lỗi sao?"

"Hắn ta một người có thể cứu được mấy người, một người, hai người, thậm chí nhiều nhất là ba hoặc năm người. Nhưng nếu văn thư tám trăm dặm này của hắn ta bị trì hoãn thì ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm với một vạn, hai vạn, hoặc thậm chí là hàng chục vạn sinh mệnh đây?"

Lúc này Cố Thừa Nghiệp cũng ý thức được điều gì đó, sau đó lại hỏi: "Vậy nếu đệ là tên lính báo tin đó thì đệ sẽ xử lý như thế nào?"

"Kêu người giúp đỡ, nếu giúp không được thì cũng chỉ đành tiếc nuối bỏ qua mà thôi. Giống như một người không biết bơi, khi nhìn thấy người khác rơi xuống nước thì điều huynh cần làm không phải là dũng cảm nhảy xuống sau đó chết chung với hắn ta. Mà thay vào đó thì phải nên kêu cứu và tìm người giúp đỡ, hoặc tìm một cành cây, hay sợ dây chẳng hạn, để giúp kéo hắn ta vào bờ. Nếu đã nỗ lực hết mình rồi mà đến cuối cùng vẫn không thể cứu được người, thì chỉ có thể lấy làm tiếc mà thôi."

"Còn chuyện huynh nói về việc đã xác minh xong cả ba chuyện đó, hình phạt mà huynh đề xuất đã quá nhẹ rồi, về căn bản là không tác dụng trừng trị gì cả. Tiếp theo hãy cứ theo dõi cẩn thận."

Cố Thừa Duệ sau khi nói xong thì đứng dậy, dẫn hắn ta đi tìm hai người trợ thủ mà hoàng thượng phái đến.

Sau khi hắn đưa đồ cho bọn họ thì nói: "Lưu đại nhân, Hồ đại nhân, chuyện này phải giao lại cho các người rồi."

Hai người đứng dậy cầm lấy, liếc nhìn rồi trả lời một tiếng, sau đó đi đến quan phủ để tìm người.

Rất nhanh, hai người bọn họ đã bắt được chưởng quỹ của y quán Tế Thế, sau đó niêm phong hiệu thuốc. Đợi đến khi nào giá dược liệu của y quán trở nên hợp lý, lại không còn bán thuốc kém chất lượng thì khi đó mới được hoạt động trở lại.

Những đương gia của Tiền gia, bao gồm cả chưởng quỹ đều đã bị bắt hết, ngoài ra toàn bộ dược liệu còn bị tịch thu.

Về phần Phùng Chí Viễn đã bị trực tiếp thu hồi giấy chứng nhận tư cách hành nghề y.

Cho dù là ông ta có năng lực thì sau này ông ta cũng chỉ có thể làm phủ y cho một gia đình giàu có mà thôi.

"Hình phạt này không phải đã quá nghiêm khắc rồi sao?" Cố Thừa Nghiệp với vẻ mặt kinh ngạc nói.

Cố Thừa Duệ nghe xong thì lắc đầu mà rằng: "Nhớ năm đó thiên tai, huynh có còn nhớ Tôn đai nhận đã xử lý những tên trộm cắp đó như thế nào không?"
Bình Luận (0)
Comment