Chương 988: Chỉ Điểm
Chương 988: Chỉ Điểm
Chương 988: Chỉ Điểm
Cố Thừa Nghiệp sửng sốt một chút rồi nói: "Nhưng năm đó là thiên tai, cho nên muốn ổn định thì phải dùng hình phạt nghiêm khắc."
"Đúng vậy, muốn ổn định thì phải dùng hình phạt nghiêm khắc. Điều này không chỉ phù hợp với những năm thiên tai, mà còn phù hợp với những chức vụ quan trọng và bất khả xâm phạm. Ví dụ như chuyện đê điều, bất kể năm đó có phải là năm thiên tai hay không thì việc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tìm đường ngang ngõ tắt, lơ là nhiệm vụ chính là trọng tội. Việc hành nghề y cũng không ngoại lệ, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến không biết có bao nhiêu bình dân bách tính phải bỏ mạng. Huống hồ đây là một nha môn mới, tựa như là tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa*, đây chính là lúc cần phải lập uy. Bọn họ đã dám làm cây cao, thì phải chấp nhận đón gió, bị đốn ngã."
*Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa nghĩa là một quan viên mới nhận chức thì sẽ thực hiện một số việc quan trọng để thể hiện khả năng và lòng dũng cảm của mình, câu nói này bắt nguồn từ truyện tam quốc diễn nghĩa khi Tư Mã Ý mới được bổ nhiệm làm quan, thì đã thực hiện ba cuộc tấn công liên tiếp vào quân địch để thể hiện khả năng lãnh đạo của mình.
Cố Thừa Duệ nói đến đây thì bèn nhìn về phía hắn ta rồi nói: "Ta biết, huynh chưa từng gặp phải nguy cơ thực sự, cho nên huynh vẫn còn dạ đàn bà. Hay là huynh căn bản là cảm thấy những gì họ phạm phải vẫn còn chưa đủ để thu hút sự chú ý của huynh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần huynh không thay đổi, thì con đường quan lộ của huynh sẽ rất hẹp, ta nghĩ đây chính là lý do tại sao hoàng thượng cho đến nay vẫn chưa an bài bất cứ việc vặt nào cho huynh cả.
Nếu không phải vì thành tích của huynh vượt trội hơn so với người kế nhiệm, thì ông ta đã không giữ huynh ở lại cho đến bây giờ rồi. Trong khi huynh vẫn ở lại chỗ ta để làm việc vặt, huynh cũng nên suy nghĩ kỹ lưỡng để xem xem bước kế tiếp nên đi như thế nào đi. Nếu như huynh cảm thấy hiện tại vẫn không thích ứng được với quan trường, thì chi bằng huynh hãy tìm đến học viện mà nhận dạy học ở đó đi."
Cố Thừa Nghiệp nghe xong có chút khó chịu nhưng cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ hắn ta thật sự đã sai rồi sao?
Ban đêm sau khi về đến nhà, nhìn thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng thì hắn ta liền biết phụ thân đã quay về rồi, do dự một chút rồi bước đến, gõ cửa và nói: "Phụ thân, người vẫn còn chưa ngủ sao ạ?"
"Thừa Nghiệp về rồi à, vào đi." Cố phụ sửng sốt một chút, sau đó thì đặt cây bút trong tay xuống mà ngẩng đầu lên.
Sau khi hắn ta đi vào, ông ta hỏi: "Nghe nói con đã đến chỗ của lão tam để làm việc, sao rồi, có thích nghi được không?"
"Vẫn tốt ạ, đệ ấy chăm sóc con rất chu đáo." Cố Thừa Nghiệp cười lạnh mà nói một câu.
Sau đó hắn ta ngồi ở trước mặt ông ta và hỏi: "Phụ thân, nếu như người là hoàng thượng. Một tên lính báo tin, trên đường đi vì cứu người mà để lỡ tám trăm dặm văn thư khẩn cấp, vậy người sẽ xử lý như thế nào ạ?"
"Cái này còn phải nói sao, giết. Tám trăm dặm văn thư khẩn cấp, nếu không phải liên quan đến chiến sự, thì cũng liên quan đến chuyện lớn như tình hình thiên tai. Việc này cho dù nếu trì hoãn dù chỉ một khắc đi chăng nữa, hậu quả nảy sinh sẽ trong phút chốc mà thay đổi. Đặc biệt là trong chiến sự, chỉ cần con bỏ lỡ một chút thời giờ như thế thôi, thì đã có thể bị đánh chiếm mất hết một thành trì rồi." Cố phụ nói đến đây, thì đã nhìn thấy sắc mặt của hắn ta càng ngày càng tái nhợt, sau đó ông ta sửng sốt một chút rồi hỏi: "Ai hỏi con vấn đề này vậy?"
"Hoàng thượng, là tại buổi yến tiệc vào sáng sớm của ngày rằm." Cố Thừa Nghiệp nói xong, cũng nói cho ông ta nghe về chuyện hôm nay hắn ta phải xử lý ba vấn đề, hơn nữa Cố Thừa Duệ còn nói với hắn ta những lời như thế, và những lời mà Cố phụ vừa nói cũng đúng như những gì mà hắn đã dự liệu.
Cố phụ nghe xong thì sửng sốt một lát, cuối cùng thở dài rồi nói: "Xem ra chủ yếu là tại ta và nương của con đã bảo vệ con quá tốt rồi, con lại là người ít trải sự đời, cho nên trong cách xử lý thì con đã không được lý trí. Lão tam cho con một cơ hội rồi, vậy thì con nên ở bên nó một thời gian, học tập thật nghiêm túc cách làm sao người khác xử lý những sự việc khác nhau.
Nếu sau một năm mà hoàng thượng vẫn còn chưa an bài công việc cho con, vậy thì tùy ý con vậy. Đến lúc đó chi bằng con hãy quay về học viện ở quê nhà, an nhiên tự tại làm một tiên sinh dạy học thì cũng khá tốt."
Cố Thừa Nghiệp sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ta.
Kinh thành có rất nhiều anh tài, hắn ta cũng chỉ là một tiến sĩ nhỏ nhoi, cho nên việc dạy học cũng không thể phát triển được bao nhiêu, vậy thà rằng quay về quê thì vẫn có thể kiếm được một chỗ.
Sau đó hắn ta đứng dậy và nói: "Phụ thân, vậy người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ, nhi tử xin được phép cáo lui."