Chương 989: Bác Bỏ
Chương 989: Bác Bỏ
Chương 989: Bác Bỏ
Cố phụ đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang xa dần của hắn ta rồi thở dài, xem ra hắn ta vẫn còn quá ngây thơ, cũng không biết ở tuổi ba mươi, liệu bản thân hắn ta còn có thể vực dậy được nữa hay không.
Tiếp theo sau đó, Cố Thừa Duệ dạy dỗ hai người trong tay Cố Thừa Nghiệp do hoàng thượng phái đến, còn bảo hắn ta đi theo mình đảm nhận nhiệm vụ chạy việc vặt.
Nếu như hắn có thời gian rảnh rỗi, sẽ dẫn hắn ta đến học viện để hắn ta đi theo nghe giảng.
Có lẽ đây chính là lý do tại sao hắn ta thật sự tập trung vào việc học, trong suốt sáu tháng qua, cách giải quyết công việc của hắn ta càng ngày càng có sự tính toán chuẩn mực hơn.
Đương nhiên đây là những chuyện được kể lại sau này.
Cố Thừa Duệ đã xử lý tên này, sáng sớm hôm sau, chỉ vừa mới đến y quán thì kẻ muốn cầu xin sự tha thứ cũng vội đến theo, người vừa mới bước vào cửa là Lý thái y, ông chủ của y quán Tế Thế.
Cố Thừa Duệ nhìn vào thứ ông ta đang cầm trong tay, lập tức biết ngay ông ta đến đây để làm gì.
Hắn đứng dậy mỉm cười nghênh đón, nói: "Lý thái y có thể đến đây, y đạo nha môn này của bọn ta, thật là bồng tất sinh huy* nha."
*蓬荜生辉 /péng bì shēng huī/ (bồng tất sinh huy): là lời nói khách sáo, thường dùng khi khách quý tới thăm nhà hoặc được người khác tặng một vật quý giá trang hoàng nhà cửa, tương đồng với rồng đến nhà tôm, quý khách đến nhà, hoặc có thể hiểu là cách bày tỏ sự vinh hạnh một cách khách sáo...
"An Nhạc hầu lại nói đùa rồi, lão già lụ khụ ta đây cũng thật là không biết xấu hổ khi bước vào cánh cửa này." Sau khi Lý thái y nói xong, ông ta đặt món lễ vật lên bàn rồi nói: "Chỉ là một chút tâm ý của ta thôi, nhưng cũng xin ngươi vui lòng nhận lấy."
"Nếu như ngài là bởi vì mối tư giao*, Cố mỗ có thể nhận món lễ vật đó, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội để cùng nhau tỉ thí so tài y thuật, có thể trả lại sau.
*Tư giao: mối quan hệ cá nhân.
Nhưng nếu như là bởi vì chuyện của hiệu thuốc bắc Tế Thế, thì ngài không cần phải nói gì nữa cả.
Ngài cũng là người trung gian Hạnh Lâm*, nếu như hiệu thuốc bắc Tế Thế của các ngài chỉ đơn thuần là có giá cao thì vẫn còn chỗ để thương lượng.
*杏林 /xìnglín/: Hạnh Lâm - thuật ngữ kính trọng dành cho bác sĩ giỏi (xem bác sĩ Dong Feng 董 奉, thế kỷ thứ 3 sau Công nguyên, yêu cầu bệnh nhân của mình trồng cây mai thay vì trả phí).
Nhưng ta nghĩ ta không cần phải nói cho ngài biết một món hàng kém chất lượng có tác hại như thế nào, có lẽ trong thâm tâm ngài cũng đã hiểu rõ."
"Thật sự không còn chỗ nào để thương lượng nữa hay sao?"
"Lý thái y, chắc hẳn ngài cũng đã nghe đến những lá thư khiếu nại kia.
Điều này cũng cho thấy rằng, có rất nhiều người không hài lòng với những gì mà hiệu thuốc bắc của ngài đã làm, nếu như mọi việc vẫn cứ tiếp tục thế này, ngài cũng biết hậu quả sẽ ra sao rồi đấy.
Theo ý kiến của ta, tốt hơn hết là ngài nên quay đầu, sửa chữa lại mọi thứ cho thật tốt, tạo ấn tượng tốt với mọi người, như thế thì có lẽ việc kinh doanh của ngài có thể kéo dài được lâu hơn nữa.
Ngài cảm thấy thế nào?"
Khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của hắn, Lý thái y cũng tự hiểu rõ ông ta không còn chỗ để thương lượng với hắn được nữa, từ tận sâu trong lòng ông ta thật sự cảm thấy hơi hối hận, vì năm đó đã ra sức giúp đỡ hắn thành lập cái y đạo nha môn này.
Đáng tiếc, hiện tại hoàn cảnh đã thay đổi rồi, muốn ngăn cản hắn lại cũng đã muộn rồi, ông ta chỉ có thể ôm cục tức mà xách đồ rời đi.
Sau khi ăn xong bữa trưa, vừa mới đến học viện, muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lúc thì Chu Viện Thủ đã tìm đến.
Cố Thừa Duệ chào hỏi ông ta rồi ngồi xuống, nói: "Chu thái y đến đây vì chuyện của Tiền gia sao?"
"Đúng vậy, không biết y đạo nha môn dự định sẽ xử lý bọn họ như thế nào?"
Cố Thừa Duệ lười biếng ngáp một cái rồi hỏi vặn ngược lại: "Vậy nếu là ngài, ngài dự định sẽ xử lý việc này như thế nào?"
"Tịch thu toàn bộ thuốc giả và số tiền phi pháp?" Chu thái y trả lời.
"Thuốc của hoàng thượng, là cung cấp cho nơi nào chứ, hoàng cung.
Ngài cảm thấy, nếu như hoàng thượng biết được chuyện này, hắn sẽ xử lý như thế nào?
"Chặt đầu, thậm chí còn tịch thu luôn cả tài sản."
"Không, không, bọn chúng sẽ không cung cấp dược liệu vào trong cung, tất cả những thái y của hoàng cung cũng không phải là những kẻ ngốc."
"Vậy cũng có nghĩa các lão bá tính là những tên ngốc sao?" Cố Thừa Duệ hỏi ngược lại với vẻ mặt không có ý tốt.
Nhất thời Chu Viện Thủ không biết phải trả lời lại hắn như thế nào, cánh tay cũng đã giơ lên hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không biết nói gì mà im lặng bỏ tay xuống.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy như thế thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Thân là một thái y, là người đứng đầu viện thủ, ngài sẽ không thể nào biết được sự nguy hiểm của thuốc giả đâu. Vậy thì đồng phạm của ngài, Tiền gia có liên quan đến chuyện về thuốc giả..."
Không kịp đợi hắn nói xong, Chu Viện Thủ lập tức hoảng sợ mà lắc đầu nói: "Ta hoàn toàn không biết gì hết, nếu như lão phu biết sớm hơn một chút, ta nhất định sẽ chặt đứt chân của bọn chúng."
"Vậy thì ngài đừng lo lắng về chuyện này nữa, ngay khi chúng vừa mới thành lập thì y đạo nha môn đã nhanh chóng trấn áp thuốc giả rồi.
Nhưng mà Tiền gia không chỉ to gan lớn mật dám phạm tội, mà bọn chúng còn dám bán thuốc giả cho kinh thành, cái này quả đúng thật là vả một cái tát vào mặt y đạo nha môn."