Chương 990: Kết Quả
Chương 990: Kết Quả
Chương 990: Kết Quả
"Vậy, vậy chúng ta có thể giữ lại mạng sống của họ có được hay không?" Chu Viện Thủ lo lắng hỏi.
Sau khi Cố Thừa Duệ nghe vậy thì nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt càng ngày càng nghiêm trọng, có cảm giác giống như mây đen kéo đến che phủ trên đỉnh đầu.
Vừa mới nhìn thấy như vậy thì Chu Viện Thủ chợt cảm thấy hốt hoảng, đồng thời trong lòng ông ta cũng dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Ông ta thật sự không ngờ được rằng, một người vẫn luôn vô hại, không có ác ý với con người và động vật lại mang đến cho con người ta cảm giác áp bức lớn đến như vậy.
Chẳng qua khi nghĩ lại thì lại cảm thấy thật buồn cười.
Nếu như hắn thật sự vô hại với con người và động vật, vậy thì làm sao hắn có thể thoát khỏi thuộc hạ của dư đảng Tuệ Vương hết lần này đến lần khác, làm sao hắn có thể thành lập một y đạo nha môn và có được chỗ đứng vững chắc dưới sự giám sát của một bầy sói.
Có vẻ như ông ta đã xem thường hắn rồi.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy ông ta sợ hãi thì mở miệng nói: "Vẫn chưa đến mức phải lấy mạng của họ, nhưng hoàng thương và thuốc giả thì chắc chắn không còn đường cứu nữa rồi. Còn về phần của những người khác, hiện tại ta không dám nói trước."
"Được lắm, được lắm." Chu Viện Thủ nói xong thì lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Nghe nói, tính đến đời ông thì Chu gia đã làm thái y ba đời, ta hy vọng ngài sẽ không đánh mất danh tiếng là một thái y của mình."
"Sẽ không." Sau khi Chu Viện Thủ nói xong với vẻ thiếu tự tin thì hớt hơ hớt hãi bước vội ra ngoài.
Sau khi ông ta đã đi xa, một thằng nhóc sai vặt chợt chạy ra khỏi cái viện nhỏ cách đó không xa, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến Lý phủ, kể lại chuyện này cho Lý thái y.
Sau khi Lý thái y nghe xong, ông ta nghịch tách trà trong tay rồi nói: "Ta cứ cho rằng, họ có quan hệ thông gia với nhau, có thể sẽ giơ cao đánh khẽ.
Hiện tại xem ra là ta coi đó là chuyện đương nhiên mà thôi."
Sau đó ông ta nói tiếp: "Báo cáo lại cho Nhị thiếu gia, bảo ngài ấy đến nha môn để nộp tiền phạt, sau đó lại giảm giá thuốc ở các hiệu thuốc bắc, vứt hết tất cả những loại thuốc kém chất lượng kia đi."
"Vâng, lão gia." Thằng nhóc sai vặt kia nói xong thì chạy vội ra ngoài.
Sau khi thằng nhóc đó rời đi, Lý thái y cười nói: "An Lạc hầu ơi An Lạc hầu, người của y quán Thái không phải là người dễ chọc như vậy, đắc tội với ba người họ, còn phải xem thử ngươi có thể chịu đựng được hay không."
Cố Thừa Duệ vốn không hề để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt đó của họ, hắn chỉ cần làm việc không thẹn với lòng mà thôi.
Nửa tháng sau, lai lịch của Tiền gia bị bại lộ, trong những năm qua, bọn chúng dựa vào cái danh hoàng thương để làm vỏ bọc bao che, thực sự không thiếu những loại thuốc giả được bán ra ngoài, cũng không thiếu những loại thuốc kém chất lượng được cho là thuốc tốt.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì trực tiếp báo cáo sự việc này lại với hoàng thượng.
Sau khi hoàng thượng đọc xong, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận, phẫn nộ, hắn thật sự không ngờ được rằng, ấy thế mà bọn chúng lại dám dựa vào cái hoàng thương để làm ra những chuyện vô liêm sỉ này.
Sau đó hắn trực tiếp tước bỏ danh hiệu hoàng thương của Tiền gia, đồng thời cũng xử tử Tiền lão gia, còn hạ lệnh lục soát nhà của Tiền gia, đầy cả nhà họ vào quân tịch.
Mà Chu Viện Thủ giám sát không nghiêm, bị cách chức viện thủ, bị phạt bổng lương nửa năm.
Kể từ đó, các thái y cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Lý thái y và Lưu thái y tỏ ra vẻ nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi, may mắn thay, những tội mà họ phạm phải không nghiêm trọng, Cố Thừa Duệ đã trực tiếp xử lý việc đó rồi.
Nếu không thì họ cũng không tránh khỏi, chạy trời không khỏi nắng mà chịu cùng số phận, đặc biệt là Lý thái y, sau khi trở về nhà thì liên tục dặn dò những chưởng quỹ, ngàn vạn lần cũng không được làm ầm ĩ chuyện thuốc thang lên bên trên.
Nhưng kể từ đó, chi phí chẩn đoán bệnh của y quán Tế Thế lại tăng lên 20%.
Đối với những hoàng thương, hoàng thượng cũng không còn lựa chọn nào khác mà giao lại cho y đạo nha môn.
Đương nhiên các vị thái y cũng nhân cơ hội lần này mà làm khó dễ hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả đều được Cố Thừa Duệ giải quyết, lại khơi gợi sự chú ý của hoàng thượng.
Nhưng kể từ đó, các vị thái y của y quán Thái cũng đã triệt để trở nên trung thực.
Sau mùa đông, Cố Thừa Hỷ rước Ngũ cô nương của An Vương phủ về làm nương tử.
Cố Nhị thúc trực tiếp mua cho Cố Thừa Hỷ một cái viện nhỏ độc lập ở ranh giới tiếp giáp giữa Tây Thành và Bắc Thành, rồi chia đôi ra.
Phu thê Cố Thừa Duệ trực tiếp tặng cho họ hơn một trăm mẫu đất.
Vào cuối năm đó, Chu Oánh biết được, thù của Cố Tranh đã được báo rồi, ngoại trừ phụ thân của nàng ra, những người khác trong gia đình họ đều đã chết hết rồi.
Mà giờ phụ thân của nàng cũng đã trở thành một người tàn tật, hiện tại nàng đã mua một trang trại nhỏ và thuê một bà tử để chăm sóc, lo cho cuộc sống hàng ngày của ông ta.
Sau khi Chu Oánh nghe được điều này thì hỏi hắn: "Tiếp theo sau đây, ngươi dự định sẽ làm gì?"