Chương 991: Cầu Hôn
Chương 991: Cầu Hôn
Chương 991: Cầu Hôn
"Ân oán đã giải quyết xong, từ nay về sau tiểu nhân sẽ trở thành người của Hầu phủ, nhưng tiểu nhân còn muốn cầu hôn một người." Khi Cố Tranh nói đến phần sau, khuôn mặt của hắn đã đỏ như mông khỉ.
"Là ai?" Chu Oánh tò mò hỏi lại.
"Là quản sự của xưởng sản xuất yên chi ở Kinh Thành, Tôn Như Tố."
Chu Oánh nghe xong thì sững sờ một lúc, mặc dù Tôn Như Tố vẫn còn trẻ, nhưng nàng ấy là một góa phụ, sau đó nàng hỏi lại hắn: "Ngươi có biết quá khứ của nàng ấy hay không?"
"Tiểu nhân biết, lúc còn nhỏ nàng ấy không được gia đình xem trọng, sau khi chuyện xung hỉ thất bại, bị gia đình của phu quân bán cho người môi giới."
Chu Oánh gật đầu nói: "Vậy ngươi hỏi xem ý của nàng ấy thế nào, nếu như nàng ấy đồng ý thì hai ngươi các ngươi có thể cùng nhau nói rõ ràng cho ta nghe."
"Đa tạ phu nhân thành toàn." Cố Tranh trả lời.
Buổi chiều ngày ba mươi, Cố Tranh và Tôn Như Tố cùng nhau đến cửa.
Chu Oánh nhìn họ đi vào, mỉm cười rồi nói: "Chẳng trách sáng nay chim hỉ thước lại bay tới cửa không ngừng hót líu lo sớm như vậy, hóa ra là thật sự có chuyện vui kéo tới cửa."
Hai người họ đưa mắt liếc nhìn nhau một cái rồi nói: "Đa tạ phu nhân thành toàn."
"Đứng dậy hết đi, năm nay thì muộn quá, hay là đợi đến mùa xuân năm sau ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người."Sau khi Chu Oánh nói xong thì lập tức hỏi lại: "Không biết, sau này hai người các ngươi có dự định gì hay không? Ở lại Kinh thành hay là trở về xưởng ở bên kia?"
"Sẽ trở về thưa phu nhân, chúng tiểu nhân muốn sống ở gần xưởng, sống ở gần đó thì nàng ấy sẽ không cần phải vất vả chạy qua chạy lại."Cố Tranh nói.
"Rất tốt." Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng bèn đưa cho hai người họ một ngàn lượng bạc rồi nói: "Cái này là tiền phụ cấp xây nhà ở cho các ngươi, các ngươi có thể tự mình thu xếp."
"Tạ phu nhân." Cố Tranh không khách sáo mà nhận lấy.
Bởi vì hắn biết rõ, những người thành hôn trong phủ sẽ được nhận một khoản tiền trợ cấp khi thành hôn, chỉ có điều cấp bậc không giống nhau, nên khoản trợ cấp cũng không giống nhau.
"Lui xuống đi, sau khi chọn được ngày lành thì nói cho ta biết trước một tiếng."
"Dạ." Cố Tranh đáp lại một tiếp, sau đó hai người họ trực tiếp lui xuống.
Nhiều năm sau, cuối cùng Cố Thừa Nghiệp cũng có được công việc chính thức đầu tiên trong đời mình, là một chức quan văn của phủ nha Trực Đãi.
Sau khi nhận được thư, Cố phụ nói: "Cứ chăm chỉ làm cho tốt công việc trong hai ba năm, đợi đến khi con đã thích nghi được với quan trường thì tìm người để xin chuyển đi."
"Hài nhi biết rồi ạ, con nhất định sẽ làm tốt."
"Ừm, nghe nhiều, xem nhiều, không hiểu thì hỏi, phủ nha Trực Đãi là nơi đào tạo, rèn luyện người tài tốt nhất."
"Dạ vâng." Cố Thừa Nghiệp gật đầu một cách trịnh trọng.
Tháng giêng âm lịch, Thần Thần không còn leo treo, chạy trốn nữa, cậu bé dần dần không bám theo Chu Oánh nữa.
Việc học tập của Quả Quả trở nên nề nếp hơn, phu thê hai người họ thảo luận về vấn đề này một lúc, cuối cùng quyết định thuê một phu nhân về dạy cho cô bé và bắt đầu dạy cô bé một số tài nghệ.
Về văn hóa thì vẫn do hai phu thê họ chịu trách nhiệm dạy cho con bé.
Ngày hôm nay hôn lễ của hai người Cố Tranh bọn họ cũng đã hoàn tất, nhìn thấy khung cảnh xuân về hoa nở, Chu Oánh trở về nhà và hỏi Cố Thừa Duệ: "Duệ ca, khi nào chàng mới có thể nghỉ ngơi vài ngày? Chúng ta đến thôn trang chơi hai ngày cũng được đó."
Cố Thừa Duệ do dự muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Thần Thần đã có thể tự mình ăn hết một quả táo, hắn chợt nhận ra, những năm nay hắn dành quá ít thời gian cho họ.
Sau đó hắn áy náy nói: "Vậy hai ngày nữa chúng ta đi nhé, hai ngày nay ta sẽ sắp xếp một số bài khảo nghiệm nhỏ. Sau khi hoàn thành xong bài khảo nghiệm, chúng ta ra ngoài chơi hai ngày."
"Được rồi, nhưng chàng không cần phải quá vội vàng, cơ thể của chàng vẫn quan trọng hơn."
"Ta biết, năm nay thật sự cực khổ cho nàng nhiều rồi, hiện tại ta hy vọng, lớp học này có thể nhanh chóng được dạy. Vậy thì ta sẽ có nhiều thời gian dành cho ba người các nàng." Cố Thừa Duệ nắm lấy tay nàng.
"Ừm, có nền tảng trước, sau này cho dù chàng có làm gì cũng thuận lợi, suôn sẻ hơn rất nhiều." Chu Oánh gật đầu đồng ý.