Chương 999: Vùng Đất Thanh Tịnh
Chương 999: Vùng Đất Thanh Tịnh
Chương 999: Vùng Đất Thanh Tịnh
"Không phải, bọn ta tuyệt đối không có điều gì bất kính với Mẫu Thần nương nương, bọn ta..." Nhị phu nhân vẫn còn muốn giảo biện.
Nhưng mấy người xem náo nhiệt, không một người nào tin, ai cũng cảm thấy không đáng nhìn bọn họ một cái rồi giải tán.
Tất nhiên trong đó cũng có người đối với Mẫu Thần không tin phục lắm, lần này thì triệt để tin phục rồi.
Đợi mọi người đi khỏi, thị nữ cũng muốn đuổi hàng người của nhị phu nhân đi.
Lúc này đại tiểu thư nói: "Thị nữ đại nhân, đêm nay là cảnh cáo của Mẫu Thần nương nương, giữ lại được trong sạch của tiểu nữ cũng giống như cứu được tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ nguyện ở lại miếu Mẫu Thần, phục dịch Mẫu Thần nương nương nửa tháng để thể hiện sự cảm tạ."
Nói xong nàng ấy trực tiếp quỳ xuống đất: "Xin các vị đồng ý."
"Được thôi, nhưng ta chỉ có thể để ngươi ở lại, nha hoàn của ngươi thì không thể ở."
"Tín nữ hiểu."
Mấy người còn lại, thì bị mấy thị nữ đuổi xuống núi trong đêm.
Sau khi xuống núi, bọn họ cũng không dám ở lâu, mà nhanh chóng về thành trị thương.
May là lần này Chu Oánh chỉ cảnh cáo chứ không làm bọn họ bị thương thật, nhưng tóc của bọn họ nhất định không thể giữ được rồi.
Chu Oánh trông ba cái gáo trọc mà buồn cười, xem ra ba ngày sau, mối nguy của Cố Thành Lâm cũng được giải quyết rồi.
Cái nàng không ngờ được, chính là hai ngày sau đó, qua lời truyền miệng, chuyện của ba người lại truyền đến bay cao bay xa, đừng nói là người nhà của bọn họ, ngay cả quan phủ cũng không muốn bỏ qua cho ba người bọn họ.
Trực tiếp đem ba người bọn họ bao gồm nhị phu nhân, cùng bị lưu đày đến vùng tây bắc lạnh giá.
Mà mọi người cũng ý thức rõ ràng rằng, Mẫu Thần nương nương tuyệt đối không cho phép ai giở trò trong miếu Mẫu Thần.
Từ đây về sau, trong toàn bộ miếu Mẫu Thần, ai cũng không còn dám bày ra bất kỳ âm mưu kế hoạch gì nữa.
Buổi tối đợi đến lúc mọi người đều ngủ cả rồi, Chu Oánh lại báo mộng cho bốn thị nữ, bảo bọn họ chỉnh đốn một chút các cửa tiệm dưới núi, tuyệt đối không cho phép xảy ra sự tranh chấp chiếm đoạt bất lương nào, nếu không sẽ trực tiếp đuổi đi.
Đồng thời sau khi tiến vào không gian, đem chuyện này báo mộng cho toàn bộ thị nữ, bảo bọn họ ràng buộc mấy người làm ăn xung quanh miếu Mẫu Thần.
Ngày hôm sau, lúc cả nhóm người Chu Oánh lại xuống núi, cửa tiệm dưới đấy trở nên hài hoà mà phồn hoa, những người bán hàng rong cũng bị đuổi đến nơi hơi xa mà quy củ bày hàng.
Trên đường về, Minh Ngọc hỏi: "Chu tỷ tỷ, chuyện đêm qua Mẫu Thần nương nương hiển linh tỷ biết không?"
"Biết chứ, ồn ào lớn như vậy, sao lại không biết được, chỉ là không đi góp náo nhiệt mà thôi."
"Cũng đúng, không thể không nói, lần này xem như Mẫu Thần nương nương đã làm một chuyện tốt, nếu không sau này nơi của miếu Mẫu Thần, cùng với sự nổi tiếng của rừng hoa đào, thật cũng không biết được sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn như tối qua nữa."
"Nữ nhân sao lại làm khó nữ nhân." Chu Oánh lắc đầu nói.
Minh Ngọc nghe xong trợn mắt một cái nói: "Tỷ có thể nói ra lời này, thì rõ ràng Cố Thừa Duệ nhà tỷ, thật sự đặt tỷ tận sâu trong đáy lòng, chưa từng khiến tỷ phải chịu qua khổ của nữ nhân mà."
"Người nói làm như người chịu qua rồi ấy."
"Nhưng ta đã thấy qua nhiều rồi, nhiều lúc chịu phải tai bay vạ gió, căn bản không hiểu nổi là chuyện gì."
"Đa số cũng là do ngáng đường người khác."
"Cũng đúng, mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại là chướng mắt người khác thôi."
Hai ngày sau, lúc nghỉ ngơi tắm rửa, Chu Oánh đặc biệt dõi theo Cố Thành Lâm về đến trong phủ, bấy giờ mới thở phào một hơi, chuẩn bị một chút thức ăn ưa thích cho hắn ta.
Chưa đến hôm sau, nhóm người bị sét đánh đã bị lưu đày đến tây bắc.
Cố Thành Lâm biết chuyện qua lời kể của người ta, lúc biết bọn họ tính kế mình, thật sự tức giận không ít, cũng ghê tởm không thôi, tất nhiên cũng vui mừng không thôi.
Loại nữ nhân trong lòng đều là dã tâm đó, hắn ta thật sự rất muốn tránh né, một chút cũng không muốn dây vào.