Chương 998: Trừng Phạt 2
Chương 998: Trừng Phạt 2
Chương 998: Trừng Phạt 2
Hai tiếng sét giữa trời quang, cộng thêm giọng của Mẫu Thần, mọi người đều biết đây là Mẫu Thần đang thịnh nộ rồi.
Mọi người lập tức ra ngoài tìm hiểu nguyên nhân khiến Mẫu Thần không vui.
Đặc biệt là bốn thị nữ chạy nhanh nhất, bởi vì có chuyện sét đánh xảy ra, tất cả mọi người rất nhanh đã tìm đến sau núi.
Rất nhanh đã trông thấy bốn người đang hôn mê.
Nhất là khi trông thấy ba người bị sét đánh, mọi người đều hết sức hoảng sợ, người nhà của bọn họ nhũn cả hai chân ra không làm gì nổi, nhưng cũng nhanh chóng khiêng người ra tiền viện, tìm đại phu chẩn trị cho bọn họ.
Lúc biết được đại tiểu thư không bị sét bổ trúng, mà là bị hạ thuốc mê, trong lòng bốn thị nữ lộp bộp một cái.
Một thị nữ lớn tuổi nhất trong đó nói: "Làm phiền đại phu, hãy làm bọn họ tỉnh lại trước."
"Dội nước lạnh là được." Đại phu đáp.
Ba thị nữ còn lại vừa nghe, mỗi người bưng một thau nước lạnh đến.
Mùa này tuy rằng nước sẽ không bị đông lại, nhưng nước ở dưới giếng vẫn rất lạnh, dội lên bốn người bọn họ xong, bốn người đồng loạt rùng mình một cái rồi tỉnh lại.
Đại tiểu thư ngược lại bị hạ thuốc mê, tuy rằng đã tỉnh, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo được.
Đại phu thấy vậy, châm cho nàng ấy hai kim, bấy giờ mới tỉnh lại hoàn toàn.
Thị nữ lớn tuổi thấy tình hình như vậy, trực tiếp chất vấn: "Bốn người các ngươi đã làm chuyện gì chọc giận Mẫu Thần nương nương, lại khiến Mẫu Thần nương nương giáng thiên lôi để cảnh cáo."
Lập tức có người phụ hoạ theo: "Đúng vậy, chuyện Mẫu Thần nương nương giáng lôi trừng phạt đâu có nhiều, nhưng mà phàm đã phạt thì đều là người đại gian đại ác, tốt nhất các ngươi thành thật khai báo đi."
"Không, không, bọn ta chỉ là ra phía sau nói chuyện, ai mà biết..."
"To gan, chỉ là nói chuyện, có thể khiến một người trúng thuốc?" Thị nữ nói.
"Thanh Ngọc, ngươi nói đi, thuốc mà ta trúng phải là do ngươi hạ phải không."
Sắc mặt đại tiểu thư lúc này lạnh lùng nhìn về nha hoàn của mình chất vấn.
"Không, tiểu thư, ta không có..." Nha hoàn lắc đầu nói.
Nhưng nàng ta vừa mở miệng, Chu Oánh lại lần nữa dùng giọng Mẫu Thần nói: "Giảo biện."
Sau đó là một tia sét trực tiếp bổ đến bên chân nàng ta, doạ đến nàng ta không kiềm được mà hét lên.
Nha hoàn lúc này cũng không lo nổi thân phận của bản thân nữa, đem chuyện mà bọn họ cùng nhau mưu tính kể hết tường tận.
Mọi người nghe xong thì xôn xao một trận, đại tiểu thư lại càng tức giận chỉ vào mũi nhị tiểu thư mà mắng: "Không hổ danh là nữ nhi của nhị phu nhân, đều nham hiểm không từ thủ đoạn như nhau, sao lại không bổ chết ngươi đi."
Mọi ngươi nghe chuyện, chớp mắt xì xào với nhau một trận, người nhận ra bọn họ, càng chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ hơn.
Lúc này Chu Oánh lần nữa lên tiếng: "Miếu Mẫu Thần là nơi thiêng liêng, không cho phép vấy bẩn. Nếu lần sau còn bắt gặp, sẽ bị xem là thần chi khí tử*."
*Đứa con bị thần bỏ rơi.
Mọi người vừa nghe đã lập tức quỳ xuống khấu đầu, nói: "Cung nghênh, Mẫu Thần nương nương."
Nhưng Chu Oánh không lên tiếng nữa, ngược lại thị nữ lớn tuổi đứng dậy nói: "Đều đứng dậy cả đi, giáo huấn hôm nay hy vọng các vị ghi ghi nhớ, đồng thời tuyên truyền ra ngoài, trả lại vùng đất thanh tịnh cho miếu Mẫu Thần. Ngoài ra, bốn người các ngươi, vẫn là nên nhanh chóng xuống núi chữa trị đi, về sau đừng đến miếu Mẫu Thần nữa."
"Đừng mà, thị nữ đại nhân, sau khi về tín nữ nhất định sẽ quản giáo nghiêm hơn..." Nhị phu nhân mẫu thân của nhị tiểu thư cất tiếng.
Nhưng khi bà ta vừa nói được một nửa, thị nữ lớn tuổi nâng tay nói: "Dừng lại, nếu như trong lòng các ngươi thực sự có Mẫu Thần nương nương, thì sẽ không làm ra việc dơ bẩn này ở miếu Mẫu Thần. Loại tín đồ chỉ thể hiện ngoài mặt như các ngươi, Mẫu Thần nương nương của bọn ta cũng không thèm, vẫn là mời các ngươi mau mau xuống núi đi."
"Nói hay lắm, tín đồ thật không phải chỉ nói bằng miệng, phải là chân chính tín phục trong lòng mới được."