Chương 997: Trừng Phạt 1
Chương 997: Trừng Phạt 1
Chương 997: Trừng Phạt 1
Minh Ngọc vừa nghe thấy thế, liền lập tức bảo mấy hộ vệ đi hái giúp nụ hoa, còn hai người bọn họ thì chuyên tâm ngắm hoa đào ở trong rừng hoa.
"Nhị tiểu thư, người chắc chắn sẽ ra tay trong miếu Mẫu Thần sao, lỡ như, lỡ như Mẫu Thần nương nương phát hiện ra, giáng tội chúng ta thì sao?"
"Sợ cái gì, Mẫu Thần nương nương không phải chuyện gì cũng quản đâu, thuốc này ngươi cầm lấy, nhớ đêm nay nhất định phải bỏ vào trong trà của tỷ ấy."
"Vâng, nhị tiểu thư, vậy nô tỳ về trước, nếu không bị đại tiểu thư phát hiện lại rắc rối."
Chu Oánh nghe đến đây thì mở thần thức ra xem tiếp.
Rất nhanh đã phát hiện, ở không xa có bóng ảnh của nha hoàn vội vã rời khỏi, còn có một vị gọi là nhị tiểu thư kia, diện mạo trông cũng không tồi, tiếc là khuôn mặt đầy nét gian trá, khiến người ta vừa nhìn đã không thích.
Sau đó đi theo nha hoàn tìm đến bên đấy, phát hiện diện mạo đại tiểu thư mà nàng ta theo hầu cũng không tồi, tiếc là cả mặt đầy nét đượm buồn, vừa nhìn đã khiến người ta mất hứng.
Chu Oánh thấy vậy, lôi Minh Ngọc đi hướng khác.
Vậy mà rất nhanh đã đến nơi nàng và Cố Thừa Duệ giết Điền Thị và phu xe kia.
Minh Ngọc dừng lại xoay đầu nhìn, trông thấy trước mắt là biển hoa hồng đỏ, nói: "Không quá hai năm, e là nơi này sẽ trở thành nơi văn nhân , văn sĩ, phu nhân tiểu thư đến vui chơi ấy."
"Sao người không nói đây là nơi tốt để xem mắt, hay là hẹn hò luôn."
"Thô tục."
"Cực thô tục là cực tao nhã*, huống hồ hoa đào vốn dĩ là để ám chỉ chuyện nam nữ."
*Không cố gắng truy cầu gọi là "tao nhã", cũng không né tránh chuyện bị người khác xem là "thô tục", chỉ là để mọi thứ diễn ra tự nhiên, tâm hòa với trời, theo tính mà làm nhưng không buông thả, trong tâm tự nhiên mà không vì người khác. Người như vậy, được xem là rất rất bình thường, bình thường đến mức có thể xem là "tục", nhưng lại bởi vì sự tự nhiên hài hòa mà đặc biệt này, dẫn đến có được ý vị "nhã", gọi là "cực tục cực nhã".
Minh Ngọc nghe xong giật mình nhìn nàng một cái, không phản bác lại, mà là nói: "Được, tỷ nói đúng. Đi thôi, tìm một nơi ngồi đi, ta đi cũng mệt rồi."
"Nương, để ta xuống, người sẽ không mệt nữa." Tráng Tráng ngọ nguậy đòi xuống nói.
"Đừng chạy lung tung, gặp rắn thì phiền phức đó."
"Biết rồi." Tráng Tráng xuống xong, đi theo bọn họ đến chỗ bàn đá, ngừng lại kéo theo Thần Thần, nhìn bốn phía tìm cục đá.
Chu Oánh với Minh Ngọc tán gẫu một hồi, đợi ánh nắng ấm giữa trưa qua đi, hai người mới dẫn hài tử đi xuống núi.
Lúc đi xuống, vừa hay bắt gặp nhóm người của Cố Thành Lâm xuống núi, sau đó cùng với nhóm học tử bọn họ cùng nhau xuống núi.
Sau khi đến chân núi, người của hai bên mới tách ra.
Buổi tối, sau khi dùng cơm, Chu Oánh đem hai đứa hài tử cho nhũ mẫu, sau đó một mình quay về phòng ngủ.
Nhớ đến lời nghe được lúc chiều, nàng quyết định phải trừng phạt đàng hoàng loại nhị tiểu thư kia một phen, nếu không sau này cũng không chắc sẽ lại xảy ra chuyện dơ bẩn gì ở miếu Mẫu Thần nữa.
Chuyện này nàng nhất định phải bóp chết từ trong nôi.
Sau đó mở thần thức xem, vừa hay trông thấy vị đại tiểu thư kia, sau khi bước ra từ thiện đường, không bao lâu bước chân đã bắt đầu lảo đảo.
Ngay sau đó nha hoàn lập tức tiến lên trước đỡ lấy nàng ấy, sau đấy dìu nàng ấy trực tiếp đi ra khu rừng phía sau.
Đại tiểu thư rất nhanh đã hôn mê.
Nha hoàn bắt chước mèo kêu vài tiếng, một nam một nữ lập tức đi ra từ trong rừng hoa đào.
Mà nữ nhân kia chính là vị nhị tiểu thư kia, thấy bọn họ đến thì trực tiếp nói với nam nhân: "Biểu ca, chuyện huynh muốn ta làm, ta đã giúp huynh làm rồi. Chuyện ta muốn huynh giúp, huynh nhớ phải giúp ta đó."
"Yên tâm đi, ba ngày sau, chính là ngày nghỉ ngơi tắm rửa của thư viện, đến lúc đó muội cứ đợi ở nơi định sẵn, bảo đảm muội sẽ trở thành người của Quốc Cửu gia." Nét mặt nam nhân gian xảo mà cười nói.
"Vậy tiểu muội không làm phiền chuyện tốt của biểu huynh nữa." Nhị tiểu thư nói xong, vẫy tay với nha hoàn, sau đó quay người đi xuống núi.
Chu Oánh thấy vậy, một tia sét trực tiếp bổ lên trên đầu hai người, hai người kinh sợ hô lên một tiếng rồi ngất luôn.
Nam nhân kia bị doạ một cái, sau đó cả mặt kinh hoảng mà nhìn bốn phía, xoay người định chạy đi.
Chu Oánh lại lần nữa bổ tia sét xuống, đồng thời dùng giọng của Mẫu Thần nói: "Mẫu Thần là nơi thiêng liêng, không cho phép ngươi vấy bẩn."