Chương 996: Tương Ngộ
Chương 996: Tương Ngộ
Chương 996: Tương Ngộ
Sau khi trên lầu dạo xong một vòng, mẫu tử Minh Ngọc cũng theo xuống đây, vừa hay đến giờ cơm.
Cả đám người, gọi theo hộ vệ trực tiếp vào thiện đường* bên trong miếu Mẫu Thần ăn bữa cơm, đồng thời mỗi người quyên góp một nghìn lượng tiền hương dầu.
Sau bữa cơm, Chu Oánh trông thấy hoa đào trên núi nở rất đẹp, liền đề nghị: "Hay là bây giờ chúng ta đi lên núi xem xem."
"Được đó, nghe nói trên núi còn đang sửa mấy cái bàn đá ghế đá gì đấy, để cho người đến chơi có thể nghỉ ngơi." Minh Ngọc hưởng ứng, sau đó một nhóm người hướng lên núi mà đi.
Mấy hộ vệ vừa nghe, tự động tổ chức đội hình một phen, bọn họ bảo vệ ở giữa, sau đó cùng nhau đi lên núi.
Không ngờ người lên núi chơi thật không ít, đặc biệt là mấy học tử của Hảo phủ Dung Phong Nhã, ba năm người thành một nhóm ngồi với nhau, viết thơ vẽ tranh.
"Tiểu thúc." Lúc này Quả Quả chỉ về một phía gọi.
Chu Oánh sửng sốt quay đầu nhìn, quả nhiên phát hiện Cố Thành Lâm đang ở trong đấy, cùng với mấy vị học tử vẽ tranh trên ghế kìa.
Sau đó kéo lấy Quả Quả nói: "Chúng ta tìm tiểu thúc của con sau, bây giờ thúc ấy đang bận."
"Dạ." Tuy rằng Quả Quả có chút không tình nguyện, nhưng cũng không gọi hắn ta, mà chạy về hướng rừng hoa đào.
Ngược lại Cố Thành Lâm vì hiếu kỳ nhìn nhóm người của họ một cái, rồi phát hiện ra Quả Quả.
Sau đó nói vài câu khách khí với đồng học, trực tiếp theo lại đây nói: "Học trò bái kiến công chúa Minh Ngọc."
"Đứng lên đi, không cần khách khí." Minh Ngọc nâng tay làm động tác đỡ dậy nói.
"Tạ công chúa." Cố Thành Lâm nói xong, bấy giờ mới xoay đầu sang nói: "Biểu tẩu, Quả Quả, mọi người đến đây khi nào vậy?"
"Vừa đến không lâu, còn đệ?"
"Sáng sớm chúng ta đã đến, nhưng mà không phải đến vui chơi, mà là phu tử sắp xếp bài vở cho bọn ta. Bảo mỗi người bọn ta sau khi về, viết một bài thơ, hoặc vẽ một bức tranh."
"Thì ra là thế, vậy đệ bận việc của đệ đi, nếu như không vội về, có thể ở chơi thêm một ngày, ngày mai về cùng với bọn ta."
"Chắc là thôi, phu tử bảo bọn ta buổi tối nhất định phải về, ngày khác chúng ta lại cùng chơi vậy."
"Cũng được, bây giờ trời còn lạnh, lúc về nhớ mặc thêm y phục."
"Được biểu tẩu, vậy mọi người cứ làm việc của mình, tiểu đệ nên về rồi." Cố Thành Lâm nói xong xoay người định rời khỏi.
Trông thấy đôi mắt tròn xoe của Quả Quả đang nhìn mình liền hỏi: "Quả Quả, có muốn qua bên đấy, xem bọn ta vẽ không nào?"
Quả Quả nghe xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về Chu Oánh.
Chu Oánh chỉ có thể gật đầu nói: "Đi thì được, nhưng phải nghe lời tiểu thúc, không được làm phiền thúc ấy có biết không?"
"Vâng, nương, Quả quả nhất định nghe lời tiểu thúc." Quả Quả liên tục gật đầu nói.
Chu Oánh thấy vậy thì gọi hai hộ vệ đến nói: "Các ngươi theo tiểu thư đợi ở đây, đợi chốc nữa lúc bọn ta quay về thì nhập lại là được."
"Vâng." Hai người đáp một tiếng, lập tức rời khỏi hàng ngũ.
Minh Ngọc nhìn bóng lưng nhảy nhót tung tăng của Quả Quả cười nói: "Người ta nói nữ hài tử yêu hoa, sao ta phát hiện Quả Quả nhà ngươi đối với hoa đào lại không có một chút hứng thú vậy."
"Đó là vì đã hưng phấn qua rồi, hai ngày trước lúc bọn ta đến thôn trang, đã nhìn thấy hoa đào, nó còn giúp hái không ít hoa đào nữa kìa."
"Hái hoa đào, làm yên chi*?"
*Đồ trang điểm.
"Đúng, nhưng cũng có thể làm trà hoa đào. Hoa đào vốn có công dụng giảm mỡ giảm cân, nhuận trường thông tiện, loại bỏ vết nám. Đặc biệt là thích hợp với người bị khí huyết không thông. Nhưng không thể uống nhiều, nó có hơi độc một chút, như người trường vị không tốt, không thể uống được."
"Không ngờ hoa đào lại còn có công dụng như vậy, quả thật là quá thần kỳ, không được, chút nữa ta cũng phải hái một ít."
"Có thể, tốt nhất là hái nụ hoa, hái xong thì rửa sạch, lại qua tam chưng tam sái* là có thể dùng làm trà uống."
*Ba lần chưng, ba lần phơi (chưng một lần rồi phơi một lần, lặp lại quá trình này ba lần).