Chương 995: Thất Bại
Chương 995: Thất Bại
Chương 995: Thất Bại
Lập tức có người hùa theo: "Chứ còn gì nữa, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ngày nào cũng ồn ào, nói không chừng ngày nào đó các ngươi sẽ bị đuổi đi hết."
"Những người như các ngươi không xứng đáng bán đồ ngoài miếu Mẫu Thần, đúng là làm hoen ố đôi mắt của Mẫu Thần nương nương."
"Đúng thật vậy, nên đuổi bọn họ đi đi."
"Chúng ta lên núi." Chu Oánh nói xong liền ôm hai đứa nhỏ lên núi.
"Còn nhang đèn của chúng ta thì sao?" Minh Ngọc hỏi.
Ở đây chỉ có một người bán hương thôi, không, phải nói là có hai người.
"Trong điện Mẫu Thần cũng có, chúng ta mua từ thị nữ là được."
Minh Ngọc nghe vậy lập tức đi theo nàng.
Hai tỷ muội họ Tôn trông như hai phụ nhân điên, ngồi sụp xuống một bên, thở hổn hển, đưa mắt nhìn bóng lưng của Chu Oánh và những người khác với vẻ mặt không cam lòng. Vì trông dáng vẻ của các nàng chắc chắn là hạng giàu có, nếu mua nhang sẽ bán được nhiều, nhưng giờ lại mất mối vì đánh nhau.
Sau đó hai người nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia lửa, nhưng may mắn thay, bọn họ đã không còn sức lực đánh nhau.
Khi nhóm của Chu Oánh lên núi, đầu tiên họ mua nhang với giá cao, đốt nhang rồi đi đến tòa lầu nhỏ.
Chưa kể tòa lầu nhỏ được xây dựng thực sự rất kiên cố, ngoại trừ xà chính làm bằng gỗ thông đỏ, còn lại đều làm bằng gỗ dư, tương đối chắc chắn, ít nhất là ở thêm ba mươi năm nữa không thành vấn đề.
Đáng tiếc là trang trí bên trong phòng vẫn chưa đạt yêu cầu, tuy xây theo phong cách của các tửu lầu nhưng nhà xí là dùng thùng, khi tắm cũng dùng thùng tắm. May mà có những ống sắt nối dưới bồn, nếu không khi đổ nước sẽ gặp rắc rối.
Sau khi nằm xuống, Chu Oánh phát hiện Quả Quả đang nghiêng đầu, dùng ngón tay chỉ vào cái miệng nhỏ cô bé, nghiêm túc nhìn nàng.
Nàng mỉm cười xoa đầu cô bé, hỏi: "Sao trông con nghiêm túc vậy, đang nhìn gì thế?"
"Nữ nhi chỉ đang nghĩ nương và Mẫu Thần nương nương trông thật giống nhau." Quả Quả trầm ngâm trả lời.
Chu Oánh nghe thấy điều này liền sửng sốt một hồi, mặc dù nàng biết rằng các nàng giống nhau ít nhất đến 8 phần, nhưng chưa có ai phát hiện ra điều này, hay nói cách khác, chưa từng có ai nghĩ đến điều đó.
Không ngờ lại bị con bé phát hiện ra, nàng tò mò hỏi: "Đâu có giống, sao ta không nhìn ra."
"Nói sao nhỉ, trông thì giống, nhưng trông cũng không giống, nữ nhi cũng không rõ." Quả Quả trả lời với vẻ khổ não.
Chu Oánh nghe thế liền hiểu ý của cô bé, các nàng trông giống nhau.
Nhưng khí chất và thần vận là khác nhau.
Hơn nữa, ban đầu tượng Mẫu Thần được điêu khắc nên mất đi tính xác thực và càng trở nên khác biệt hơn.
Nàng nói: "Có thể vì khuôn mặt trông giống nhau nên con mới nghĩ là trông giống nhau."
Quả Quả gật đầu, không phản bác mà nhìn người đang kéo chăn vứt xuống đất là Thần Thần, cô bé vội hét lên: "A, Thần Thần, đừng vứt nó đi, buổi tối chúng ta phải đắp chiếc chăn này."
Nghe thấy Quả Quả gọi mình, Thần Thần cười toe toét, buông tay nhìn cô bé, cậu bé còn cười phá lên thích thú.
"Đồ oắt con." Chu Oánh cười mắng, sau đó túm lấy chăn kéo lên nói: "Đi thôi, nương cho hai đưa xem tòa lầu này trông như thế nào."
Nói xong, nàng bế Thần Thần lên ôm cậu bé vào lòng, rồi cùng Quả Quả bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, tình cờ gặp hai nhũ mẫu đến tìm, nàng nói: "Cùng đi dạo đi."
"Vâng, thưa phu nhân." Hai người đáp lại rồi đi phía sau bọn họ.
Nhà được xây hoàn toàn bằng gạch xanh nên có tác dụng cách âm rất tốt. Sàn được lát bằng gỗ nên khi bước đi sẽ gây tiếng động lớn. Nơi này còn mới, nếu dùng vài năm nữa thì âm thanh sẽ còn to hơn. Tóm lại là tòa lầu đã xây xong nhưng còn nhiều sai sót.
Xem ra trước tiên phải tìm cách lấy xi măng và gạch men ra rồi.