Chương 994: Ân Oán
Chương 994: Ân Oán
Chương 994: Ân Oán
Có người còn kề dao vào cổ bà ta, người phụ nhân sợ hãi quỳ phịch xuống đất, nói: "Phu nhân, phu nhân oan quá, dân phụ... dân phụ chỉ là người bán hương mà thôi."
Nói xong, bà ta nhanh chóng lấy ra một nắm hương lớn từ trong túi trên lưng, cười nói: "Phu nhân, ta bán hương, bán hương thôi ạ."
Lúc này, một phụ nhân tầm ba mươi tuổi cầm chổi từ trong sạp nhang đèn chạy ra, tiến tới vừa đánh người phụ nhân đang quỳ vừa chửi: "Hay lắm Tôn Quế Hương, ta thấy bà đúng là chán sống rồi, giành mối làm ăn của ta mà còn dám bén mảng đến trước cửa nhà ta."
Nhưng người phụ nhân tên Tôn Quế Hương lại khá nhanh nhẹn.
Thấy nàng ta đánh, bà ta vội bò dậy, sau đó đặt giỏ đựng hương sang một bên, vẫy tay: "Tôn Cúc Hương, đồ tiện nhân, là lão nương đây giữ ngươi lại, đưa ngươi đi buôn bán. Không trả ân thì cũng thôi đi, ngươi không chỉ cướp đi cơ duyên của lão nương mà còn dùng mọi cách đàn áp ta, xem hôm nay ta đánh ngươi rụng hết răng đây."
Nói xong, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.
Hộ vệ của hai phủ thấy thế, bèn bảo vệ đám người Chu Oánh sang một bên xem náo nhiệt.
Hai người đánh nhau ngày càng quyết liệt, như thể không đánh chết đối phương sẽ không ngừng.
Nhưng xung quanh lại chẳng có người nào đứng ra can ngăn, mà giống như họ, đứng một bên xem trò vui.
Chu Oánh quay lại nhìn người bán điểm tâm ở phía sau, hỏi: "Đại thúc, thúc có biết chuyện gì đã xảy ra với họ không? Tại sao họ đánh hăng thế mà không có ai để tâm?"
"Hai tỷ muội đó đều không phải người hiền lành gì. Tiến lên can ngăn chẳng có tác dụng gì đâu, không chừng còn bị đánh, dần dần không còn ai quan tâm đến họ nữa." Ông chủ lắc đầu nói.
"Họ vẫn còn là tỷ muội à?" Minh Ngọc tò mò hỏi.
"Đúng vậy, ta nghe nói họ là đường tỷ muội, nhưng giờ bọn họ như nước với lửa."
"Vậy thúc có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Nói ra thì dài dòng lắm. Tôn Quế Hương đó thân quen với một thị nữ trong miếu, lại là quả phụ nên định khi miếu Mẫu Thần sửa chữa xong sẽ bán nhang đèn ở đây. Sau đó, Tôn Cúc Hương vì không sinh được con mà bị cả nhà trượng phu đuổi ra khỏi nhà. Chính Tôn Quế Hương đã nhận nàng ta về, sau đó đưa nàng ta đi bán hương cùng, vậy nên tháng ngày đó mới có thể trôi qua êm đềm. Cứ như vậy, hai tỷ muội họ sống bên nhau rất vui vẻ, quan hệ rất tốt đẹp.
Sự thay đổi xảy ra vào năm ngoái. Năm ngoái, khi miếu Mẫu Thần đang được xây dựng, nhiều sạp hàng, tiệm bán đồ "mọc" lên hai bên sườn dưới núi. Ngay khi những sạp hàng đó được xây dựng xong, thì liền có rắc rối. Đầu tiên là khi mua sạp bán hàng trong nha môn thì cãi nhau một trận. Nhưng giá đã được ấn định ở đó rồi, ai trả tiền nhanh thì mua được thôi. Lúc đầu hai tỷ muội họ đã nói sẽ mua một tiệm cùng nhau bán nhang đèn. Ai ngờ năm trước Tôn Quế Hương gặp một lão gia giàu có, bà ta nghĩ đến việc làm riêng, sau đó để muội muội bán hàng cho mình.
Nhưng Tôn Cúc Hương là một người có dã tâm, nghe bà ta nói vậy liền không thèm làm nữa. Nàng ta không chỉ dụ dỗ vị lão gia đó mà còn đòi ông ta mua lại cửa tiệm, đứng tên nàng ta, thậm chí còn không cho Tôn Quế Hương bước vào cửa. Mối thù oán giữa hai người họ cứ thế mà kéo dài. Lúc đầu cũng có người khuyên giải nhưng họ không thèm nghe, đó là lý do vì sao bây giờ chả ai thèm bận tâm tới."
Chu Oánh nghe xong, vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Vậy vị lão gia đó đâu, cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm?"
"Ta không rõ, sau khi mua tiệm xong thì đã lâu rồi ta không gặp lão, chắc lão đã đi phương xa bận rộn rồi."
Thấy vậy, Chu Oánh liền sai hai hộ viện tiến tới ngăn cản hai người kia lại.
Thấy hai người còn đang chống trả đám thị vệ, nàng nói thẳng: "Các ngươi không sợ kinh động đến Mẫu Thần để rồi bị người trừng phạt thì cứ gây rối tiếp đi."