Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 24

Mười phút trôi qua...

Hạ Tiểu Hạc đứng yên bị Hạ Hành Khuyết che mắt: "Ba ơi, hai người đang làm gì vậy? Đã xong chưa?"

Cả người Dư Niên cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của nhóc, hơi thở vốn đã rối loạn càng thêm hoảng loạn.

Cậu không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể cố gắng vỗ vào ngực Hạ Hành Khuyết.

— Hôn lâu lắm rồi, có thể kết thúc được rồi!

Nhưng Hạ Hành Khuyết không nhúc nhích.

— Nhóc con còn đang ở đây đấy!

Hạ Hành Khuyết vẫn không động đậy.

— Tôi không thở được!

Khi Dư Niên suýt chết vì nghẹt thở, cuối cùng Hạ Hành Khuyết cũng buông tay.

Dư Niên thở phào một hơi dài, suýt nữa thì cậu chết ngạt.

Hạ Hành Khuyết xoa đầu cậu, anh áy náy nói: “Niên Niên, anh không nghĩ em lại quên mất cách hôn.”

Dư Niên nghẹn lời: “Đừng có nói mấy chuyện đó trước mặt trẻ con.”

Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Được, lần sau anh sẽ dạy em cách hôn.”

Dư Niên đỏ mặt: “Tôi bảo đừng nói nữa cơ mà.”

“Ừm.”

Dư Niên che mặt nhìn Hạ Hành Khuyết.

Nhìn anh cực kỳ vô tội, như thể người vừa sống chết không chịu buông tay không phải anh vậy.

Lúc này Hạ Hành Khuyết cũng bỏ tay đang che mắt Hạ Tiểu Hạc ra.

Hạ Tiểu Hạc ngơ ngác nhìn họ: “Ba ơi, hai người vừa làm gì vậy?”

Dư Niên nghẹn lời: “Ba đang cắn nhau.”

“Ò.” Hạ Tiểu Hạc gật đầu, nhóc nhìn cốc trà sữa rỗng trong tay Dư Niên: “Ba, ba vừa uống trà sữa kìa.”

Dư Niên nhắm mắt lại: “Đó là thuốc độc.”

Hạ Tiểu Hạc sợ hãi há to miệng: “Hả?”

Dư Niên nghiêm túc gật đầu với nhóc, cậu bước nhanh vào sân biệt thự.

Về nhà!

Vì quá căng thẳng nên tay chân cực kỳ lóng ngóng, chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

Ánh mắt Hạ Tiểu Hạc dõi ba nhỏ, nhóc đưa ra kết luận: “Mặt ba đỏ quá, có phải vì uống thuốc độc không?”

“Niên Niên chỉ đang xấu hổ thôi.” Hạ Hành Khuyết vỗ vai nhóc: “Vào trong nào.”

“Dạ.”

Dư Niên vừa bước vào biệt thự đã thấy ông quản gia quay lưng về phía cửa, ông đang giả vờ như đang cầm khăn lau chùi bình hoa.

— Biểu diễn với không khí, ông quản gia là chuyên gia.

Dư Niên khựng lại: “Không cần giả vờ đâu ạ.”

Ông quản gia nghe thấy cậu nói, ông quay đầu lại với vẻ ngỡ ngàng: “Cậu về rồi, giờ tôi mới nhận ra.”

Khuôn mặt nhỏ của Dư Niên nhăn lại: “Thế thì càng xấu hổ hơn.”

Ông quản gia cười nhẹ, cầm lấy áo khoác từ tay cậu.

Trời đất chứng giám, ông vừa thấy Hạ tổng và cậu Dư đứng gần nhau đã muốn kéo Tiểu Hạ Tổng lại, nhưng Tiểu Hạ Tổng chạy nhanh quá làm ông không giữ kịp.

Ông chỉ có thể quay lưng lại, giả vờ như không thấy gì.

Lúc này ba con Họ cũng theo sau Dư Niên quay về.

Dư Niên nghe thấy tiếng bước chân của họ cũng không thèm quay đầu, cậu vội vàng chạy lên tầng trên.

Hạ Tiểu Hạc ngẩng đầu: “Ba lại xấu hổ rồi.”

Hạ Hành Khuyết gật nhẹ: “Ừ.”

*

Mãi đến khi tắm xong mặt Dư Niên vẫn đỏ.

Dư Niên chính thức tố cáo Hạ Hành Khuyết bỏ thuốc độc vào trà sữa của cậu, khiến cậu đỏ mặt cả đêm!

Dư Niên đỏ mặt co mình trong chăn xem phim hoạt hình.

Hạ Tiểu Hạc đang tắm trong phòng tắm, thỉnh thoảng lại nói chuyện với cậu.

“Ba nhỏ, ba và ba lớn đi chơi ở đâu á?”

“Chỉ đi vòng quanh bên ngoài thôi.”

“Vậy hai người có ăn gì không? Không mua cho con ạ.”

“Không ăn gì, chỉ uống một cốc sữa… thuốc độc khiến người ta đỏ mặt.”

Chết tiệt, Dư Niên lại nhớ đến cảm giác lúc hôn với Hạ Hành Khuyết.

Miệng Hạ Hành Khuyết lạnh lạnh, dán sát vào môi cậu có có vị bạc hà mát lạnh, hơi thở cũng mát lạnh.

Dư Niên đang không thể kiềm chế suy nghĩ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Chỉ có Hạ Hành Khuyết mới có thể gõ cửa phòng giữa đêm thế này.

Vừa nghĩ đến Hạ Hành Khuyết thì Hạ Hành Khuyết đã xuất hiện ngay trước cửa.

Dư Niên rúc người trong chăn, cậu che nửa mặt không trả lời.

Hạ Hành Khuyết gõ cửa thêm lần: "Niên Niên."

Dư Niên ủ rũ nói: “Niên Niên không ở đây.”

Hạ Hành Khuyết đẩy cửa vào: “Niên Niên.”

Dư Niên giẫm chân, cố gắng trượt vào ổ chăn: “Đã nói là không có mà.”

Hạ Hành Khuyết đi đến cạnh giường, anh kéo chăn ra để mặt của Dư Niên lộ ra khỏi chăn.

Hạ Hành Khuyết nói nhỏ: “Anh mới nhận được điện thoại nói Dư Bằng bị cáo buộc gây rối, nhưng tình tiết không nghiêm trọng, cũng không gây ra hậu quả nặng nề nên chỉ bị phạt tiền và giam giữ năm ngày.”

Dư Niên “vù” một cái ngồi dậy: “Chỉ có vậy thôi?”

“Ừm.” Sắc mặt Hạ Hành Khuyết hơi trầm xuống, anh gật đầu: “Nếu em muốn, anh sẽ cử người…”

“Không không không!” Dư Niên vội vàng xua tay: “Không được giết người! Không được giết người!”

“Anh biết mà.” Hạ Hành Khuyết nói: “Anh sẽ tìm vệ sĩ theo dõi ông ta, không để ông ta tới gần em.”

Dư Niên hỏi: “Làm vậy có vi phạm pháp luật không? Giới hạn tự do cá nhân của ông ta ấy?”

Hạ Hành Khuyết rũ mắt, có vẻ là vậy.

Dư Niên suy nghĩ một chút, cậu bỗng nảy ra ý tưởng: “Tôi biết rồi.”

“Sao thế?”

“Chỉ cần nói vệ sĩ là bảo mẫu thôi, tức là thuê một ‘bảo mẫu’ cho ông ta, không vi phạm pháp luật chứ?”

Bảo mẫu là một người đàn ông cơ bắp với bộ vest và cơ bụng sáu múi, sống tại nhà chủ, thỉnh thoảng theo dõi hành tung của chủ, điều này bình thường lắm phải không?

Nếu Dư Niên thuê một bảo mẫu cho cha ruột của mình, thì lại càng bình thường hơn.

“Không vi phạm pháp luật, chuyện cụ thể anh sẽ để luật sư xử lý.” Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, anh xoa đầu cậu.

“Được.” Dư Niên cũng cười lại với anh, “Vậy anh còn việc gì không?”

“Còn—” Hạ Hành Khuyết im lặng một lúc: “Dạy em hôn.”

Dư Niên hoảng sợ: “Gì?”

Sao anh có thể nói ra những lời như vậy một cách nghiêm túc như thế?

Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn phòng tắm.

Hạ Tiểu Hạc vẫn đang tắm bên trong, vừa tắm vừa hát bài hát chủ đề của《Đội Mèo Mèo》.

Hạ Hành Khuyết quay đầu lại: “Niên Niên muốn học không? Anh có thể dạy em bất cứ lúc nào.”

“Học cái đầu anh!” Dư Niên xắn tay áo ngủ lên chuẩn bị đánh anh.

Lúc này điện thoại đặt trên đầu giường của Dư Niên bỗng reo lên, Dư Niên quay đầu nhìn thử.

【Hạ Hành Khuyết ngốc nghếch】 gửi cho cậu một tin nhắn—

【Video hướng dẫn cách hôn】

Giáo viên tình yêu đầu hói đứng trước bảng đen, nghiêm túc truyền đạt kiến thức.

Sao trên thế giới lại có thứ này nhỉ?

Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết với biểu cảm phức tạp: “Trước đây anh học như vậy à?”

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: “Hồi đại học Niên Niên theo câu lạc bộ ra ngoài cắm trại, chúng ta cùng học ở trong lều. Video do Niên Niên tìm.”

Dư Niên khó khăn lắm mới hết đỏ mặt giờ lại bắt đầu bùng cháy: “Dừng lại, dừng lại! Đừng nói nữa!”

Sao cậu lại tìm thứ này chứ?

Cái đồ háo s@c này!

“Tôi biết rồi, để tôi tự học, đảm bảo lần sau sẽ tiến bộ.” Dư Niên nhảy xuống giường, đưa tay đẩy anh: “Anh còn việc gì không? Nếu không thì ngủ sớm đi, tôi và Tiểu Hạc sắp ngủ rồi.”

“Còn—”

“Còn gì nữa?”

Hạ Hành Khuyết ngập ngừng: “Hai ngày nữa chúng ta về nhà nhé.”

Dư Niên bất đắc dĩ: “Tôi biết rồi.”

“Sáng mai Niên Niên muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.”

“Vậy bữa trưa thì sao?”

“Chỉ cần ăn no là được.”

“Bữa tối?”

“Anh đừng có tham lam.”

“Bữa sáng hai ngày sau thì sao?”

“Hạ Hành Khuyết, một thẻ vàng! Hai thẻ vàng! Đuổi khỏi sân!”

Trước đây cậu không nhận ra, hóa ra mặt Hạ Hành Khuyết lại dày như vậy!

Hai người lằng nhằng một lúc, khó khăn lắm Dư Niên mới đẩy được Hạ Hành Khuyết đến cửa phòng ngủ.

Dư Niên dang tay ra chặn ở cửa: “Về ngủ đi.”

Hạ Hành Khuyết không tức giận, trong mắt có chút ý cười nhìn Dư Niên: “Ừm.”

Dư Niên nhìn vào mắt anh, cũng hơi ngại ngùng không dám mắng nữa mà nhỏ giọng nói: “Chúc ngủ ngon, nhanh về ngủ đi.”

“Được.” Hạ Hành Khuyết đặt tay lên đầu cậu, anh hôn nhẹ lên trán nơi vết sẹo đỏ nhạt chưa biến mất: “Niên Niên ngủ ngon.”

Giờ Dư Niên đã hiểu, Hạ Hành Khuyết không bỏ độc vào trà sữa mà bỏ độc vào miệng mình!

Nếu không thì sao mỗi lần Hạ Hành Khuyết hôn cậu, dù là chỗ nào, chỗ bị hôn cũng đỏ bừng lên ngay chứ.

“Chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon.”

Dư Niên lắp bắp tiễn “kẻ sát thủ mang độc” ra ngoài, cậu đóng cửa phòng lại.

“Niên Niên ngủ ngon.” Hạ Hành Khuyết còn chưa kịp nói xong, Dư Niên đã đóng cửa lại.

Anh đứng ở cửa giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi mình.

Nói ra có chút xấu hổ, anh và Niên Niên đã kết hôn Niên Niên, thế mà vừa chỉ hôn một cái tim anh đã đập loạn xạ trong lồ ng ngực, đến giờ vẫn phấn khích.

Khi nhận được báo cáo từ vệ sĩ về tình hình của Dư Bằng, phản ứng đầu tiên của anh không phải là “làm thế nào để giải quyết Dư Bằng”, mà là—

Anh lại có lý do để tìm Niên Niên rồi.

Từ khi Niên Niên mất trí nhớ, anh luôn kiềm chế bản thân, miệng nói “không sao”, “không có gì”, “đừng để ý”, trong lòng cũng nghĩ như vậy, cơ thể của Niên Niên quan trọng nhất, tình cảm có thể xây dựng lại, không được dọa Niên Niên sợ.

Dù sao họ đã kết hôn Niên Niên, không cần gấp gáp.

Kết quả trận hôn vừa rồi như mở ra một cái công tắc kỳ lạ, giống như mở cống nước làm anh không thể kiềm chế được nữa.

Anh muốn nhìn Niên Niên, muốn nói chuyện với Niên Niên, muốn tiếp xúc với cậu.

Thậm chí anh còn trở thành một kẻ vô liêm sỉ, cứ quấn quýt hỏi Niên Niên "Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối", chỉ vì muốn nói chuyện với Niên Niên.

Hạ Hành Khuyết đứng trước cửa phòng ngủ, nghe thấy Dư Niên đang "than vãn" trong phòng.

"Á! Cá Gia Gia, não đừng nghĩ nữa mà!"

Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, có vẻ Niên Niên cũng giống anh.

*

Hai ngày sau, cả nhà ba người bay về nhà bằng máy bay riêng.

Dư Niên đeo mặt bịt mắt hình heo trên máy bay, nằm trên giường ngủ say sưa.

Ba con họ Hạ đang ngồi bên cạnh xem tài liệu và phim hoạt hình.

Hạ Hành Khuyết thì thầm hỏi: "Niên Niên, mấy ngày nay em không ngủ ngon à?"

Hạ Tiểu Hạc trả lời: "Tối qua ba nhỏ mơ thấy ác mộng."

"Ác mộng gì vậy?"

"Mơ thấy ba lớn nha."

"…"

Không lâu sau, chuông báo thức của Dư Niên vang lên.

Dư Niên mơ màng đưa tay sờ s0ạng xung quanh.

Hạ Hành Khuyết tiến đến giúp cậu tắt chuông báo thức, anh nhẹ nhàng nói: "Niên Niên, còn hai mươi phút nữa máy bay mới đến, em muốn ngủ thêm không?"

"Ừm…" Dư Niên đáp, cậu đột nhiên nhận ra đó là giọng của Hạ Hành Khuyết.

Cậu giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết đang nói chuyện bằng cái miệng mát lạnh đã hôn cậu.

"Để anh bế em xuống máy bay rồi bảo họ đưa xe lăn đến, đẩy em về nhà. Em có thể ngủ trên đường."

Mặt Dư Niên đỏ bừng, vội vàng tháo bịt mắt ra: "Không, không cần, tôi dậy rồi!"

Hạ Hành Khuyết ngồi bên cạnh cậu: "Được rồi."

Dư Niên nghi ngờ nhìn anh: "Sao trông anh cứ hơi tiếc vậy?"

"Không có đâu."

Dư Niên gãi đầu đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi ôm gối xem phim hoạt hình với nhóc con.

Tuy mắt Dư Niên nhìn phim hoạt hình, nhưng vẫn không nhịn được lén nhìn Hạ Hành Khuyết.

Nói thật thì……

Chỉ một cái hôn đơn giản đã khiến cậu nhớ mãi suốt hai ngày ngay, đến cả đêm qua mơ cũng thấy mình hôn Hạ Hành Khuyết, không khoa học chút nào!

Cậu không cần mặt mũi sao? Cậu đâu phải học sinh trung học mới biết yêu…

À, hình như cũng đúng, xét về mặt ký ức thì đúng là như vậy.

Dư Niên cảm thấy hai ngày qua mặt mình nóng bừng, cả người như sắp bốc cháy.

Không biết Hạ Hành Khuyết ngồi bên cạnh cậu từ lúc nào, anh dùng ngón tay lạnh lạnh chạm vào trán cậu.

Dư Niên "buling" một cái trở lại hiện thực, theo phản xạ kéo dài khoảng cách với anh: "Nóng chết mất, Hạ Hành Khuyết, tôi sắp bị anh làm nóng chết rồi."

Hạ Hành Khuyết khẽ cười nắm lấy tay Dư Niên, hơi cúi đầu để cậu cũng chạm vào trán mình.

Hạ Hành Khuyết ghé sát vào tai cậu, anh thì thầm: "Anh cũng sắp bị Niên Niên làm cho nóng chết rồi."

Bình Luận (0)
Comment