Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 25

Dư Niên ngẩn người muốn rút tay lại, nhưng cậu thấy cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay có gì đó không đúng.

Cậu cẩn thận sờ: "Thật này, nhưng sao mặt anh không đỏ?"

"Vì da mặt anh dày." Hạ Hành Khuyết nói: "Mấy hôm nay anh vẫn luôn suy nghĩ."

Dư Niên vô thức thở phào, mỉm cười với anh: "Vậy thì tốt rồi, tôi cứ tưởng chỉ có mình tôi xấu hổ thôi chứ."

Cảm xúc của cậu đã tốt hơn nhiều, khi cả hai cùng xấu hổ thì cũng không có gì đáng lo.

Hai người ngồi cạnh nhau, mặt Dư Niên đỏ bừng, Hạ Hành Khuyết cười nhìn cậu.

Không giống một cặp chồng chồng đã kết hôn năm năm, mà lại giống cặp đôi mới yêu nhau năm ngày, vô cùng ngây ngô và lạ lẫm.

Lúc này Hạ Tiểu Hạc ngồi phía trước quay lại, nhóc nhìn họ với vẻ nghi hoặc: "Ba nhỏ, ba lớn, sao hai người lại ngồi như vậy?"

Dư Niên chỉ vào màn hình: "Xem phim hoạt hình nha."

"Phim hoạt hình vừa rồi nói gì á?" Hạ Tiểu Hạc hỏi bừa một câu, nhóc chỉ vào con mèo trắng: "Ba, mèo này là mèo gì?"

"…"

"Ba nhỏ không hề xem phim hoạt hình, ba chỉ đang nhìn ba lớn, ba lớn cũng nhìn ba nhỏ."

"… Con đừng nói nữa."

Một lúc sau, máy bay an toàn hạ cánh tại sân bay.

Về đến nhà rồi!

*

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Dư Niên lại lấy cuốn "Nhật ký xuyên sách" của mình ra chăm chú nghiên cứu.

Những điều cậu viết trước đây gần như đã hoàn thành.

Hạ Hành Khuyết là một doanh nhân mẫu mực, tuân thủ pháp luật, không có bất kỳ điểm yếu nào nên sẽ không bị tố cáo.

Cậu và công thụ chính là bạn tốt, công thụ chính lên sân khấu phát biểu cũng không quên cảm ơn cậu, chắc chắn họ sẽ không bắt nạt cậu.

Bây giờ chỉ còn lại điều thứ tư —

【4. Tình huống khó khăn nhất, ra nước ngoài sinh sống.】

Dư Niên chống cằm, suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.

Thực ra tình hình hiện tại vẫn có lợi cho cậu, ngay cả khi cậu không trốn ra nước ngoài thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng…

Nói ra có thể rất ngốc, nhưng cậu muốn bảo vệ Hạ Hành Khuyết và Hạ Tiểu Hạc.

Cậu muốn bảo vệ họ, phải đảm bảo không có bất cứ sai sót nào.

Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, Dư Niên sẽ hận chết bản thân.

Dư Niên mở điện thoại vào lịch.

Sinh nhật của Hạ Hành Khuyết vào tháng sáu, còn sinh nhật của cậu vào tháng chín.

Trong nguyên tác cả hai chết vào cùng một ngày, mặc dù không biết ngày cụ thể, nhưng lúc đó Hạ Hành Khuyết hai mươi bảy tuổi, Dư Niên hai mươi sáu tuổi.

Nghĩa là chỉ cần bình an vượt qua tháng sáu năm nay, khi Hạ Hành Khuyết hai mươi tám tuổi thì họ sẽ an toàn.

Bây giờ là tháng tư, cậu không còn nhiều thời gian lắm.

Dư Niên mím môi, bắt đầu tính toán "kế hoạch trốn ra nước ngoài".

Những thứ cần thiết không nhiều, chỉ có tiền, giấy tờ và hành lý.

Quan trọng nhất là những thứ này không được dính dáng đến Hạ Hành Khuyết, đặc biệt là tiền, cậu sẽ âm thầm tiết kiệm, làm vậy an toàn hơn vì nếu có chuyện gì xảy ra cũng không bị tịch thu.

Dư Niên đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ tay lên thông báo cho ba con họ Hạ: "Chiều nay tôi muốn đi ra ngoài!"

Hạ Tiểu Hạc quay lại: "Ba lại đi chơi nữa ạ?"

Dư Niên tự tin tuyên bố: "Đi kiểm tra cửa hàng ba đã đầu tư."

"Ba muốn ăn bánh mì kẹp thịt phải không?"

"…"

Hạ Hành Khuyết khẽ cười: "Được, dù sao chiều nay anh cũng phải đến công ty, Niên Niên đi với anh nhé."

Dư Niên cũng thấy hơi "ok".

Hạ Tiểu Hạc đứng dậy: "Vậy còn con?"

Dư Niên nghiêm túc nói: "Con đi với Hạ tổng đến công ty đi, ba muốn ra ngoài một mình."

Hạ Tiểu Hạc không tình nguyện gật đầu: "Được ạ."

Nhưng lần này Hạ Hành Khuyết không đồng ý: "Còn anh thì sao?"

Dư Niên ngạc nhiên: "Cái gì 'còn anh thì sao'? Anh định đến công ty cơ mà?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: "Anh đi với Niên Niên, chúng mình đến cửa hàng Niên Niên đã đầu tư trước, sau đó cùng nhau đến công ty của anh."

Dư Niên nghiêm túc nhìn anh: "Không phải thế, là chúng ta đi chung xe, tôi đến cửa hàng, anh đến công ty."

Sắc mặt Hạ Hành Khuyết tối xuống: "Không được."

Dư Niên không biết nói gì: "Tôi cũng không."

Hai ba con họ Hạ nhìn nhau.

— Ba nhỏ lại kỳ kỳ rồi.

— Ừm. (Niên Niên không cần mình nữa, Niên Niên muốn đến cửa hàng một mình, Niên Niên không đi với mình, tổng tài rơi lệ)

*

Dư Niên mới là người quyết định trong cái nhà này.

Vì vậy vào hai giờ chiều, hai chiếc Maybach đã rời khỏi biệt thự.

Dư Niên ngồi ghế sau chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cậu cũng muốn nhớ đường, để sau này dẫn theo phản diện lớn nhỏ chạy trốn.

Xe chạy vào trung tâm thành phố, vài tòa nhà chọc trời đồ sộ hiện ra, bốn chữ đỏ chói lọi trên nóc nhà đập mạnh vào mắt Dư Niên—

Tập đoàn Hành Niên .

Tên cp của cậu và Hạ Hành Khuyết kiêu hãnh đứng trên phố.

Hạ Hành Khuyết nói: "Trụ sở chính của tập đoàn ở đây, nếu Niên Niên không nhớ đường thì chỉ cần ngẩng đầu là thấy biển hiệu."

Dư Niên giữ nguyên nụ cười, ngón chân bấu chặt xuống đất: "Ừm."

Hạ Hành Khuyết dặn tài xế: "Đưa Niên Niên đến phố ẩm thực trước đi, phiền cậu theo sát Niên Niên để đưa đón em ấy, tôi và Tiểu Hạc sẽ đi xe phía sau."

"Vâng."

Dư Niên nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Cậu không biết đường khu vực trung tâm, có tài xế đi cùng cũng khá tiện lợi.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước phố ẩm thực.

Dư Niên xuống xe vẫy tay chào ba con nhà Hạ: "Tạm biệt."

Ba con nhà Hạ đổi xe cũng vẫy tay chào cậu: "Niên Niên/Ba nhỏ, tạm biệt."

Dư Niên nắm chặt quai chiếc ba lô nhỏ đứng im tại chỗ, định bụng đợi mọi người đi hết rồi mới đi, ai ngờ bọn họ cũng nghĩ vậy.

Hai bên nhìn nhau mười phút...

Dư Niên nghiến răng: "Mọi người đi trước đi."

"Ừm." Hạ Hành Khuyết dặn tài xế: "Đến công ty."

"Vâng."

Xe từ từ quay đầu, Dư Niên đứng tại chỗ tiễn họ rời đi, sau đó chui đầu vào ngân hàng bên cạnh chứ không đi phố ẩm thực.

Hạ Tiểu Hạc nhìn hành động của Dư Niên qua gương chiếu hậu trong xe.

“Ba nhỏ vào ngân hàng rồi.”

Hạ Hành Khuyết cũng nhìn thấy, anh cười một cái: “Chắc là đi rút thêm chút tiền mua đồ ăn.”

Hạ Tiểu Hạc gật gật đầu: “Ừm.”

Xe rời khỏi phố ẩm thực.

Dư Niên bước vào ngân hàng: “Xin chào, tôi muốn mở thẻ.”

Kế hoạch “trốn ra nước ngoài" không thể tiêu tiền của Hạ Hành Khuyết, cậu phải mở một cái thẻ riêng cho mình, chuyển hết mọi tài sản thu nhập cá nhân vào trong đó.

Nhân viên ngân hàng vừa thấy cậu đã nhanh chóng bước tới: “Chào mừng cậu Dư, tôi sẽ gọi quản lý khách hàng riêng của cậu tới ngay.”

Dư Niên: ???

À, đúng rồi, Hạ Hành Khuyết đã cho cậu một cuốn sổ tiết kiệm 500 vạn.

Chắc hẳn cậu là khách hàng VIP của ngân hàng.

Vậy mở thẻ sẽ dễ thôi.

Dư Niên được dẫn vào phòng VIP ăn đồ ăn vặt, uống nước trái cây và gặp quản lý khách hàng riêng của mình, thẻ ngân hàng mới nhanh chóng làm xong.

Dư Niên cất thẻ đi: “Cảm ơn ạ.”

Quản lý khách hàng đưa cậu ra cửa: “Không cần khách sáo đâu, cậu Dư đi cẩn thận nhé.”

Dư Niên đi dọc theo phố ẩm thực, chỉ một lúc sau đã quán bánh mì kẹp thịt và quán bún thịt dê nằm sát vách, không cần xác nhận đã có hai ông lão bước tới đón.

“Tiểu Ngư đến rồi à? Lâu quá không gặp, vẫn như cũ chứ?”

Dư Niên suy nghĩ một chút, cậu gật đầu: “Dạ.”

Dư Niên đứng trước cửa sổ nhận bánh đầy ắp thịt và bún thịt dê.

“Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào nhé.”

“Dạ, cảm ơn ạ.”

Bây giờ là buổi chiều nên phố ẩm thực không đông khách lắm, Dư Niên chọn một bàn ngoài trời, hai ông lão cũng kéo ghế ngồi trước mặt cậu.

Dư Niên cắn một miếng bánh, vừa định mở miệng: “Cái đó…”

“Tiểu Ngư à, tiền năm ngoái và năm kia cháu vẫn chưa lấy, không thể kéo dài nữa, hôm nay phải đưa cho cháu mới được.”

Dư Niên chớp mắt: “Năm ngoái và năm kia?”

“Cháu lại giả vờ rồi, hai năm trước nhà ông khó khăn nên cháu không lấy hoa hồng, năm nay làm ăn khấm khá, nhất định phải đưa tiền cho cháu mới được.”

Dư Niên nhớ Hạ Tiểu Hạc đã từng nói với cậu, hai cửa hàng này suýt nữa phá sản, nhờ cậu đầu tư mới hồi phục lại.

Thì ra đến giờ đầu tư vẫn chưa sinh lời, lần này đúng lúc, cậu có tiền rồi.

Dư Niên lấy ra thẻ mình mới mở ra: “Vậy chuyển vào thẻ này giúp cháu nha.”

“Phiền phức quá, mấy ông không biết chuyển khoản qua điện thoại đâu, chuẩn bị sẵn rồi đây này.”

Hai ông lão chạy về cửa hàng, mỗi người xách một cái vali nhỏ, họ hào phóng đặt lên bàn: “Tiền đã chuẩn bị xong hết rồi! Ở trong này, cháu qua đếm đi!”

Dư Niên: !!!

Tôi đang giao dịch ở cửa hàng bánh thịt và quán bún thịt dê.

Không có nội gián, tiếp tục giao dịch.

Dư Niên ăn no mới xách hai cái vali quay lại ngân hàng.

Quản lý khách hàng bước tới: “Cậu Dư, có chuyện gì không ạ?”

Tài xế đang đợi ngoài cửa, Dư Niên xử lý xong chuyện tiền bạc mới ngồi lên xe.

“Bây giờ cậu muốn đi đâu?”

Dư Niên lấy điện thoại ra xem một chút: “Đến công ty du lịch XD.”

Cậu không biết làm thế nào để ra nước ngoài, cũng không biết cần làm thủ tục gì, tìm công ty du lịch sẽ tiện hơn.

Tài xế có hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: “Vâng.”

*

Vì phản diện lớn nhỏ, Dư Niên đã chạy qua vài công ty du lịch.

Phải xác định địa điểm còn phải làm giấy tờ, nhiều thủ tục lắm luôn.

Dư Niên đã ăn một bát bún thịt dê to tướng và bánh mì đầy ắp nhân thịt ở ngoài ngoài nên không thấy đói, về đến nhà mới bỏ bữa tối nằm dài trên sofa, tay cầm đủ loại tờ rơi từ các công ty du lịch khác nhau để lựa chọn.

—— Khám phá rừng nhiệt đới xích đạo.

Gặp phải bộ lạc ăn thịt người, đi thẳng đến kết cục.

—— Ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực.

Trước khi chết nóng thì chết vì lạnh.

—— Kỳ nghỉ trên đảo.

Cái này nhìn qua cũng ổn, Dư Niên gập một góc tờ rơi lại làm phương án dự phòng.

……

Lúc này ba con họ Hạ đã ăn cơm tối xong, họ đẩy cửa bước vào.

“Niên Niên/Ba nhỏ?”

Dư Niên nhét tờ rơi vào balo, cậu quay đầu lại: “Hả?”

Ba con họ Hạ nhìn nhau.

—— Hôm nay ba lại kỳ kỳ.

—— Đừng nói Niên Niên như vậy.

Cả ba người ngồi xuống xem phim hoạt hình với nhau như thường lệ.

Đến giờ quảng cáo, Dư Niên cầm cốc nước lên định đi lấy nước.

“Đợi tôi về rồi xem nhé.”

“Ừm.”

Dư Niên đứng dậy đi ra ngoài, balo nhỏ để trên sofa bị cậu lật nghiêng rơi xuống đất.

Hạ Hành Khuyết đứng dậy giúp cậu nhặt balo.

Nhưng tờ rơi bên trong lại rơi ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết nhặt tờ rơi lên.

Lý trí nói với anh rằng mình không thể xem trộm đồ của Niên Niên, dù đã kết hôn thì hai người vẫn nên có những bí mật riêng.

Nhưng mà…

Khám phá xích đạo?

Ngắm cảnh ở Nam Cực?!!

Kỳ nghỉ trên đảo?!!!!!

Hạ Hành Khuyết nhíu chặt mày nhìn tờ rơi.

Có chuyện gì vậy? Chiều nay Niên Niên ra ngoài để làm những việc này sao?

Lúc này Hạ Tiểu Hạc cũng phát hiện ra điều bất thường, nhóc đến gần ba lớn.

Tuy nhóc không biết chữ nhưng nhóc hiểu những bức ảnh in trên đó.

“Ba lớn, ba nhỏ muốn đi vòng quanh thế giới!” Hạ Tiểu Hạc hoảng sợ: “Vậy chúng ta thì sao?”

Đúng vậy, Hạ Hành Khuyết cầm tờ rơi, sắc mặt trầm xuống, vậy họ thì sao?

Bảo sao Niên Niên lại tới ngân hàng, bảo sao Niên Niên lại muốn ra ngoài một mình.

Có phải Niên Niên vẫn sợ anh không? Có phải cậu muốn bỏ trốn không? Có phải muốn bỏ chồng bỏ con không?

Nếu không có Niên Niên, mọi phẩm hạnh tốt đẹp của anh, bao gồm cả phẩm chất tuân thủ pháp luật cũng biến mất.

Không lâu sau, Dư Niên cầm cốc mèo nhỏ quay về.

Cậu vừa đi vừa uống nước, tùy tiện hỏi: “Đúng rồi Hạ tổng, tháng sáu anh có rảnh không? Có thể sắp xếp thời gian không?”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày như thể mới hiểu ra điều gì, anh nhét tờ rơi về chỗ cũ, giả vờ như không thấy bình tĩnh nói: “Anh rảnh…”

Tháng sáu là sinh nhật của anh! Niên Niên muốn chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho anh!

Hạ Hành Khuyết dựa vào ghế sofa, giữ âm điệu bình tĩnh ậm ừ: “Anh hỏi trợ lý đã.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên: Hộp bảo bối của Doraemon —Mày giấu giỏi ghê!

Bình Luận (0)
Comment