Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 45

Nói hát là hát, Dư Niên tập hợp bạn bè lại và thông báo việc này.

"Tôi sẽ tham gia 'Top 10 Ca sĩ'!"

Phó Nguyên Châu lắc đầu: "Tôi nói này, cậu thực sự không có chút nhận thức nào về bản thân à?"

Bùi Ngọc Thành cũng do dự nói: "Tiểu Ngư, cậu thực sự không hát được đâu... Nếu cậu muốn một cái máy nghe nhạc, tôi có thể góp tiền mua cho cậu."

Hạ Hành Khuyết dẫn đầu vỗ tay, đám tóc vàng cũng vỗ tay theo: "Hay lắm! Tiểu Ngư giỏi lắm!"

Công thụ chính đều có vẻ mặt phức tạp.

Đám người này điên hết rồi à?

Dư Niên làm động tác yêu cầu im lặng: "Được! Tôi thấy mình tràn đầy tự tin! Bây giờ chỉ cần mọi người giúp tôi chọn bài hát rồi thiết kế chương trình thôi."

Phó Nguyên Châu nhíu mày: "Chẳng phải chỉ là hát thôi sao? Còn thiết kế gì nữa?"

"Tôi muốn tạo bất ngờ, đánh úp đối thủ." Dư Niên tự tin nói: "Những người khác chỉ hát không thôi, còn tôi sẽ dẫn theo một đội nhảy hoặc một ban nhạc lên sân khấu, chắc chắn sẽ giành vị trí đầu bảng."

"Bọn tôi móc đâu ra đội nhảy và ban nhạc cho cậu? Hay là dời 'Top 10 Ca sĩ' đến đại sảnh Vienna luôn đi."

"Không tệ." Dư Niên đồng ý: "Hợp lý đấy, tôi có thể ngồi trực thăng xuất hiện, hạ cánh trên sân khấu rồi có hai mươi vệ sĩ rải hoa, ban nhạc đẳng cấp thế giới đệm nhạc, đội nhảy cổ điển, hiện đại và nhảy quảng trường cùng biểu diễn..."

"Cậu tỉnh táo lại đi, đây là 'Top 10 Ca sĩ trong trường', không phải 'Buổi hòa nhạc thế giới của Dư Niên'!"

Dư Niên chống nạnh, tự tin: "Tôi nghĩ mình làm được."

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp Dư Niên thực hiện ước mơ.

Phó Nguyên Châu quay đầu không muốn nhìn hai người họ nữa: "Hai người điên hết rồi."

Bùi Ngọc Thành thở dài: "Thôi, giúp cậu chọn bài hát trước đi."

"Tuyệt vời." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Một nhóm người đến nhà Phó Nguyên Châu.

Nhà Phó Nguyên Châu giàu, anh ta sống trong biệt thự, còn có máy tính để dùng.

Dư Niên chống cằm: "Cho tôi bài nào khó khó sâu sắc, nốt cao phù hợp với khí chất của tôi."

"Yêu cầu lắm thế, còn đòi phù hợp với khí chất."

Phó Nguyên Châu nhấp chuột, chọn phát—

Bài hát chủ đề "Đại Nhĩ Đồ Đồ"

"Khởi Hành Vui Vẻ"

"Bài Hát Của Chú Cá Sấu Nhỏ"

"Thế nào?"

"Không ổn!" Dư Niên muốn đẩy anh ta ra tự mình chọn.

Phó Nguyên Châu nói với cậu: "Thật đấy, cậu hát bài nước ngoài đi, lúc đó dù hát sai ban giám khảo cũng không nghe ra, có khi còn thấy cậu giỏi cơ."

Dư Niên quay đầu nhìn: "Thật hả?"

"Đúng rồi." Phó Nguyên Châu tiếp tục lừa cậu: "Bài này, 'Bài Hát Của Chú Cá Sấu Nhỏ' là bài hát tiếng Đức, vô cùng cao cấp, dân ca Đức đấy, lưu truyền mấy trăm năm rồi."

"..."

Dư Niên nghi ngờ anh ta đang lừa mình.

Cuối cùng Dư Niên vẫn chọn một bài hát tiếng Anh kinh điển.

Khi rời khỏi nhà Phó Nguyên Châu, Dư Niên đột nhiên phát hiện trong đại sảnh có một cây đàn piano.

Dư Niên hỏi: "Cậu biết chơi piano à?"

Phó Nguyên Châu gật đầu: "Ừ, có học qua một chút."

Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt mong đợi.

Phó Nguyên Châu sợ hãi lùi lại: "Cậu tính làm gì?"

Dư Niên cười: "Người đệm piano yêu quý của tôi ơi. Phó Nguyên Châu, chúng ta là bạn tốt mà đúng không?"

"Biến đi! Chúng ta không phải bạn tốt!"

"Bùi Ngọc Thành, giúp tôi thuyết phục cậu ấy với."

Phó Nguyên Châu quay đầu bỏ chạy, Dư Niên đuổi theo phía sau.

Cùng lúc đó có một đám đàn em chặn Hạ Hành Khuyết lại.

"Anh Hạ, chúng ta thôi đi."

Hạ Hành Khuyết siết chặt tay.

Chỉ là biệt thự thôi mà? Sau này anh sẽ mua cho Dư Niên!

Chỉ là piano thôi? Sau này anh sẽ học!

Tiểu Ngư của anh không được em đuổi anh chạy với Phó Nguyên Châu!

*

Từ khi Phó Nguyên Châu chuyển đến lớp của họ, Hạ Hành Khuyết đã cảm nhận được sự nguy hiểm.

Dư Niên và Phó Nguyên Châu luôn cười đùa vui vẻ, dù không có gì quá giới hạn nhưng Hạ Hành Khuyết nghe thấy là khó chịu.

Như lúc này, họ đang nói về chuyện đệm nhạc.

"Phó Nguyên Châu, xin cậu đấy, nếu tôi thắng thì tôi có thể cho cậu mượn máy nghe nhạc mà."

"Có chết tôi cũng không lên sân khấu bôi xấu mặt với cậu, cậu muốn máy nghe nhạc thì tôi lấy một cái trong nhà cho cậu, nhà tôi có cả chục cái."

Lúc này Hạ Hành Khuyết quay đầu lại, anh nhìn Dư Niên chằm chằm: "Tiểu Ngư, tôi cũng biết chơi nhạc cụ."

Mắt Dư Niên sáng lên: "Hả? Nhạc cụ gì vậy?"

Những đứa em ngồi sau cũng vươn cổ ra: "Gì gì? Anh Hạ biết chơi nhạc cụ gì?"

Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút: "...Tam giác thiết."

"..."

Cuối cùng Phó Nguyên Châu vẫn theo Dư Niên lên sân khấu.

Vì Dư Niên đã thuyết phục được Bùi Ngọc Thành.

Dư Niên nói mãi không bằng Bùi Ngọc Thành nói một câu: "Cậu giúp cậu ấy đi."

Tại buổi sơ khảo cuộc thi "Top 10 ca sĩ học đường"—

Dư Niên mặc đồ dạ hội đứng chờ ở hậu trường, trên tay cầm cuốn sổ nhỏ chăm chú ghi lời bài hát.

Phó Nguyên Châu khoanh tay, ngồi bên cạnh với vẻ mặt chán đời không tả nổi.

Thật xấu hổ, danh tiếng cả đời của anh ta sẽ bị hủy hoại vì chuyện này.

Dưới sân khấu, Hạ Hành Khuyết cũng khoanh tay, mặt bực bội tựa lưng vào ghế ngồi.

Những đứa em phía sau rướn cổ mong chờ Dư Niên lên sân khấu.

"Ghế của ai đây? Sao lại bỏ trống vậy?"

"Của Phó Nguyên Châu, cậu ta nói khi đánh đàn piano xong sẽ quay lại xem, nhờ chúng ta giữ ghế giúp."

"Ồ, hình như tôi chưa nghe Tiểu Ngư hát bao giờ."

"Hôm nay Tiểu Ngư mặc đồ dạ hội, còn vuốt tóc nữa, muốn xem ghê."

Nghe thấy vậy, Hạ Hành Khuyết hơi ngồi thẳng người nhìn về phía sân khấu.

Để xem nào.

Không biết bao lâu sau, người dẫn chương trình cuối cùng cũng đọc tên Dư Niên.

"Tiếp theo mời bạn Dư Niên lớp 11-2 mang đến cho chúng ta một bài hát tiếng Anh kinh điển, 'My Heart Will Go On'."

Đám đàn em vỗ tay rôm rả.

Dư Niên mặc bộ đồ dạ hội bước ra giữa sân, cầm lấy micro đặt sẵn trên sân khấu.

Phó Nguyên Châu ngồi xuống trước cây đàn piano.

"Ồ, đến rồi, bắt đầu rồi."

"Tiểu Ngư trông cũng được đấy."

Ngay cả các giám khảo phía trước cũng hơi ngồi thẳng người.

Rồi Dư Niên cất giọng—

"Ào—"

Bài hát đầy cảm xúc, toàn là tình cảm chứ không có kỹ thuật.

Các giám khảo lập tức lùi lại.

Cái gì đây?

Tưởng là ca sĩ đẳng cấp, hóa ra là ca sĩ hài.

Dư Niên trên sân khấu nhắm mắt, tay ôm ngực hát đầy cảm xúc, khán giả dưới sân khấu bịt tai.

"Trời ơi, Tiểu Ngư hát kinh khủng vãi."

"Anh Hạ nói cậu ấy hát hay lắm cơ mà?"

Hạ Hành Khuyết thản nhiên: "Hay mà, các cậu không nghe ra à?"

"Chết tiệt, quên mất anh Hạ cũng bị điếc nhạc, anh ấy không nghe ra đâu."

Dư Niên trên sân khấu nhìn thấy Hạ Hành Khuyết nên vẫy tay với anh.

Mọi người đều tránh xa giọng hát của cậu, chỉ có Hạ Hành Khuyết nhiệt tình cổ vũ, còn mỉm cười với cậu nữa.

Dư Niên và Hạ Hành Khuyết!

Bá Nha và Chung Tử Kỳ!

Gặp tri kỷ giữa núi non nước chảy!

Nhưng không khí ấm áp nhanh chóng bị phá vỡ.

Trong phần nhạc đệm, Dư Niên đi trên sân khấu tương tác với khán giả.

Những đứa đàn em bỏ tay khỏi tai.

"Mặc dù Tiểu Ngư hát không hay lắm, nhưng Phó Nguyên Châu đánh đàn piano cũng được."

"Tiểu Ngư nhìn cũng được, trước đây có cô gái từng hỏi tôi số điện thoại của Tiểu Ngư đấy."

"Thế cậu có cho không?"

"Tất nhiên là không rồi, Tiểu Ngư cần tập trung học hành."

"Phải nói thì hai người họ cũng khá hợp nhau."

"Eo ơi, cậu có thấy ghê không?"

"Không, ý tôi là nhìn hai người họ đứng trên sân khấu..."

"Cậu càng nói càng sai, ngay cả bạn thân của mình mà cậu cũng nói được."

Đám đàn em tranh cãi kịch liệt, mặt Hạ Hành Khuyết ngồi phía trước tối sầm.

Hai người họ... cũng khá... hợp nhau...

Dư Niên và Phó Nguyên Châu đều mặc đồ dạ hội, có lẽ cùng một bộ nên tóc cũng vuốt gần giống nhau.

Trong chớp mắt, mặt Hạ Hành Khuyết tối lại như có thể nhỏ nước.

Anh nhấc chiếc ghế bên cạnh nắm chặt trong tay, khớp xương kêu răng rắc.

Dư Niên lại cất giọng, đột nhiên phát hiện "Chung Tử Kỳ" của mình đã hắc hóa đang bẻ chân ghế, cậu sợ đến mức lảo đảo vỡ giọng.

"Ào—"

Cứu... cứu tôi với...

Một buổi biểu diễn đầy khó khăn nhanh chóng kết thúc, không có gì bất ngờ, Dư Niên...

Không lọt vào vòng chung kết.

Dư Niên: (

Không vui chút nào.

Phó Nguyên Châu thở dài lấy chiếc máy nghe nhạc giống giải thưởng từ trong cặp ra, đưa cho cậu: "Nè, tặng cậu."

"Cảm ơn." Dư Niên mím môi: "Nhưng tôi không thể nhận đồ của cậu được."

Phó Nguyên Châu nhét máy nghe nhạc vào tay cậu: "Chúng ta là ai với ai, cầm đi, coi như là quà sinh nhật của cậu, đi thôi."

"Ồ." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dư Niên bước ra khỏi hậu trường, Bùi Ngọc Thành cũng đang đợi cậu bên ngoài, cậu ấy vẫy tay với cậu.

"Tiểu Ngư, đừng buồn nhé, buổi biểu diễn của cậu có phong cách hậu hiện đại, cái này tặng cậu."

Dư Niên:!

Máy nghe nhạc x2

Dư Niên trở lại chỗ ngồi khán giả, đám đàn em cũng đón cậu.

"Không sao đâu, Tiểu Ngư, cậu hát khá ổn mà, rất có cảm xúc, họ toàn kỹ thuật chẳng có tình cảm, cái này tặng cậu, chúng tôi góp tiền mua đấy."

Dư Niên:!!

Máy nghe nhạc x3

Dư Niên choáng váng, cậu nhìn xung quanh: "Hạ Hành Khuyết đâu?"

"Anh Hạ đi rồi."

"Đi rồi á?"

"Ừ, xem xong buổi biểu diễn của cậu thì anh ấy đi luôn, chắc về lớp rồi."

Phó Nguyên Châu nhìn chiếc ghế của mình: "Đứa nào thất đức, bẻ gãy một chân ghế của tôi? Thế này tôi ngồi kiểu gì đây?"

Hạ Hành Khuyết·Đức. (*)

(*) Khuyết Đức: Thiếu đạo đức.

Đám đàn em lùi lại, họ kéo Dư Niên ra: "Tiểu Ngư, cậu muốn đi tìm anh Hạ không? Chúng ta đi."

"Ừ."

Dư Niên cầm ba chiếc máy nghe nhạc trở lại lớp học.

Hạ Hành Khuyết đang làm bài tập, trông rất chăm chú.

Dư Niên bước lên khoe những món quà mình nhận được: "Xem này, họ mua cho tôi ba chiếc máy nghe nhạc đấy, tôi có nhiều bạn lắm phải không!"

Hạ Hành Khuyết ngẩng đầu nhìn, đáp lại: "Ừ."

"Ừ?"

Hôm nay anh kỳ lạ ghê.

Dư Niên chọc chọc anh: "Hạ Hành Khuyết, cậu sao đấy? Sao trông buồn thế?"

Mặt Hạ Hành Khuyết không có biểu cảm gì: "Tôi rất vui."

Đám đàn em của anh ngay trước mặt anh nói Dư Niên và Phó Nguyên Châu hợp nhau.

Anh vui lắm đấy.

"Nói dối, trông cậu chẳng vui chút nào." Dư Niên quay về chỗ ngồi của mình: "Sao vậy? Tôi hát khó nghe đến mức làm cậu chết lặng à?"

Hạ Hành Khuyết im lặng một chút: "Không phải tức giận với cậu."

"Ồ." Dư Niên sờ vào ngăn bàn, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Cậu chậm chạp lôi ra một chiếc máy nghe nhạc nữa.

Dư Niên: !!!

Máy nghe nhạc x4

Dư Niên kinh ngạc nhìn Hạ Hành Khuyết: "Cậu cũng mua cho tôi sao? Bốn cái? Còn giống hệt nhau nữa, tôi chuyên bán cái này à?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nhìn cậu: "Bán của họ đi, dùng của tôi."

*

Cuối cùng Dư Niên trả lại đồ do bạn bè khác tặng, bảo họ đến cửa hàng trả lại.

Chỉ giữ lại món quà của Hạ Hành Khuyết.

Tối hôm đó, một nhóm người ăn uống ở quán nướng, nhân lúc Dư Niên đi vệ sinh, Hạ Hành Khuyết hắng giọng tuyên bố với đám đàn em: "Tôi thích Tiểu Ngư."

Tóc vàng còn đặt hết tâm tư đi gặm thịt bò: "Thịt bò hôm nay hơi dai."

Khỉ uống nước ngọt, Mắt Kính lật món cá khô nhỏ nướng trước mặt Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, hơi nâng cao giọng: "Tôi thích Tiểu Ngư!"

Đột nhiên, cả thế giới im lặng.

Tóc vàng bị nghẹn thịt bò, Khỉ bị sặc nước ngọt, tay cầm cá khô của Mắt Kính khẽ run.

"Anh Hạ, ý anh là anh muốn ăn cá khô nhỏ?"

Hạ Hành Khuyết sửa lại từng chữ một: "Tôi nói, tôi thích Tiểu Ngư."

Đám đàn em đồng loạt ho khan: "Chết tiệt!"

"Anh Hạ, lần trước anh còn nói chuyện này trẻ con mà."

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Nếu cảm thấy kỳ lạ thì có thể đi ngay bây giờ, tôi sẽ không nói gì."

"Không không không." Đám đàn em liên tục xua tay: "Không kỳ lạ."

"Vậy nên từ nay đừng nói cậu ấy hợp người khác nữa, nếu muốn thì nói tôi và cậu ấy là được."

Đám đàn em: ???

Anh nhớ gì nhớ dai thế!

Hạ Hành Khuyết tiếp tục: "Tôi muốn thi đại học, lên đại học với Tiểu Ngư."

"Tôi còn muốn kiếm thật nhiều tiền, mua biệt thự lớn cho Tiểu Ngư."

"Học piano, khi Tiểu Ngư hát thì đệm đàn cho cậu ấy."

"Giết Phó Nguyên Châu."

Đám đàn em nhíu mày trao đổi ánh mắt: "Có phải anh Hạ đang coi Phó Nguyên Châu là tình địch không?"

Họ chưa kịp nói gì Dư Niên đã quay lại.

"Để nói sau đi." Hạ Hành Khuyết đưa cho họ ánh nhìn cảnh cáo, anh bình thản quay đầu lại lấy cho Dư Niên miếng bánh gạo nướng.

"Ăn thêm một miếng nữa này."

"Được nha."

Ánh mắt của đám đàn em nhìn Dư Niên thêm chút bối rối mơ hồ và tò mò.

Chuyện gì đây?

Họ còn chưa kịp phản ứng.

Dư Niên muốn về sớm làm bài tập, Hạ Hành Khuyết đưa cậu về trước.

Dư Niên hỏi: "Các cậu không về nhà hả?"

Hạ Hành Khuyết nói: "Họ còn chơi thêm một lát nữa."

"Ừm."

Khi Dư Niên và Hạ Hành Khuyết rời đi, đám đàn em vẫn chưa hết kinh ngạc.

"Anh Hạ vừa nói..."

"Anh ấy thích Tiểu Ngư."

"Nhưng hai người họ đều là con trai mà."

"Nếu là anh Hạ và Tiểu Ngư thì hình như cũng được."

"Tôi cũng thấy vậy, chỉ là... đôi khi... có thể thấy một số từ trường kỳ lạ trên người họ."

"Nếu anh Hạ và Tiểu Ngư ở bên nhau thì chắc ngày ngày làm bài tập nhỉ?"

"Vốn dĩ ngày nào cũng làm bài tập rồi."

"Vậy thì chẳng phải Tiểu Ngư sẽ trở thành 'chị dâu' của chúng ta sao? Hả?"

Đám đàn em hoảng sợ, đồng thời nghĩ đến một số hình ảnh thần kỳ.

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về xong đã quay lại.

"Chiều nay, ai là người nói Tiểu Ngư và Phó Nguyên Châu hợp nhau?"

Anh Hạ bắt đầu truy tìm nội gián.

Ai không ship cp "Hạ Hành Khuyết x Dư Niên", cút hết ra ngoài!

"Không phải em! Không phải em!"

"Anh Hạ, bọn em chỉ nói vậy thôi mà, anh đừng giận."

"Đúng đúng đúng, anh Hạ, Tiểu Ngư chắc chắn không thích Phó Nguyên Châu đâu, Phó Nguyên Châu cũng không thể thích Tiểu Ngư được."

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Thật à?"

"Thật, em từng đuổi hoa khôi trường, tin lời em nói đi." Tóc vàng đầy tự tin, lôi một cuốn bí kíp tán gái mượn ở thư viện trường từ trong cặp ra: "Đây."

Hạ Hành Khuyết cầm lấy cuốn sách, lật qua vài trang—

[Khi người ta vui, điều đầu tiên làm sẽ nhìn về phía người mình thích, nếu bạn bè kể chuyện cười, người bạn thích nhìn bạn thì chúc mừng, hãy mạnh dạn tỏ tình đi!]

Rất có lý, Hạ Hành Khuyết chỉ vào dòng này: "Ngày mai mỗi người chuẩn bị một câu chuyện cười kể trước mặt Tiểu Ngư."

Đám đàn em: "Không thành vấn đề, giao cho chúng em."

Ngày hôm sau.

Dư Niên và Bùi Ngọc Thành gặp nhau ở cửa lớp.

Dư Niên cười vẫy tay chào: "Xin chào! Cậu trả lại máy nghe nhạc chưa?"

Bùi Ngọc Thành nói: "Trả rồi, cậu không giữ lại một cái sao? Phòng khi một cái hỏng còn có cái khác dùng."

"Không cần đâu, tôi sẽ trân trọng cái duy nhất này."

Lúc này Phó Nguyên Châu cũng đeo túi một bên lững thững đi tới.

Dư Niên cũng cười chào anh ta: "Trả lại chưa á?"

Phó Nguyên Châu gật đầu: "Trả rồi."

Ở góc hành lang, đám đàn em đều kinh ngạc.

"Sao Tiểu Ngư nhìn ai cũng cười hết vậy?"

"Mẹ, sao cậu ấy thích nhiều người thế?"

Hạ Hành Khuyết đẩy đám đàn em sang một bên, hai tay chống nạnh đi từ phía sau tới.

Nhìn thấy anh, Dư Niên cũng nở nụ cười ngọt ngào vẫy tay: "Hạ Hành Khuyết!"

Đám đàn em lúng túng: "Nhanh lên, nhanh lên, cười với anh Hạ rồi, ghi lại đi."

Suốt cả buổi học sáng, họ kể cho Dư Niên nghe những câu chuyện cười lạnh.

"Tiểu Ngư, tôi kể cho cậu nghe này, có một người nói rằng nơi nào có nước thì nơi đó có cá. Rồi người khác nói, đâu có? Trong bình nước nóng làm gì có cá. Hahaha!"

"Để tôi kể một câu, ngày xưa có một nàng tiên cá nhỏ, cô ấy dùng giọng nói của mình đổi lấy đôi chân, lên bờ gặp hoàng tử rồi cô ấy - abababa. Hahahahaha!"

Vẻ mặt Dư Niên khá phức tạp, Hạ Hành Khuyết chăm chú quan sát Dư Niên: "Tiểu Ngư, sao cậu không cười?"

Dư Niên quay đầu nhìn anh, cậu nhếch mép: "Sao toàn kể chuyện cười về cá vậy?"

Hạ Hành Khuyết cũng không hiểu, anh nhìn đám đàn em: "Sao toàn chuyện cười về cá thế?"

"Lạnh quá, Hạ Hành Khuyết, tôi với cậu không thù không oán, sao cậu muốn hại tôi chết cóng hả?"

"Tôi không có." Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dư Niên quay đầu lại đọc sách, Hạ Hành Khuyết liếc đám đàn em, anh quay sang chọc chọc Dư Niên: "Tiểu Ngư?"

Phó Nguyên Châu ngồi phía sau họ ngơ ngác: "Các cậu làm gì vậy?"

"Cậu đừng quan tâm."

Phó Nguyên Châu gãi đầu.

*

Gần đây Phó Nguyên Châu luôn cảm thấy giữa Hạ Hành Khuyết và Dư Niên có gì đó kỳ lạ.

Nhưng cụ thể là kỳ lạ ở đâu, anh ta cũng không nói rõ được.

Chỉ là kỳ lạ.

Không lâu sau là đến sinh nhật của Hạ Hành Khuyết.

Ngày sinh nhật của anh, Dư Niên một tay sắp xếp phụ trách bố trí địa điểm, sắp xếp quy trình, mời công thụ chính cùng một đám đàn em đến.

Gọi cho tiệm nướng đặt đồ ăn đến, thậm chí lén đặt rượu hoa quả.

Ăn no uống say cũng chơi mệt rồi, những người có giờ giới nghiêm về trước nên chỉ còn lại vài người, họ trải thảm trên sàn nằm la liệt trên đất xem phim, chuẩn bị tối nay ngủ luôn trên sàn.

Không lâu sau phim kết thúc, bắt đầu chiếu phần kết.

Dư Niên nhanh chóng nhắm mắt, ngã lên chăn: "Tôi ngủ rồi, ai tắt tivi giúp nha."

Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên: "Tôi và Tiểu Ngư ngủ rồi."

Dư Niên che mắt Bùi Ngọc Thành: "Ngọc Thành cũng ngủ rồi."

Phó Nguyên Châu bất lực, từ dưới đất bò dậy: "Tôi tắt, tôi tắt."

Anh ta tắt tivi quay đầu lại nhìn, đột nhiên phát hiện Hạ Hành Khuyết và Dư Niên nằm cạnh nhau, Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên thật chặt.

Hạ Hành Khuyết hoàn toàn không có ý định ngủ, anh mở mắt nhìn góc cạnh của Dư Niên, lén áp má mình vào má Dư Niên làm Dư Niên ngứa, cậu vỗ anh lẩm bẩm: "Đừng động đậy."

"Người Niên Niên ấm lắm."

"Nhưng bây giờ là mùa hè mà."

Phó Nguyên Châu: !!!

"À..."

Dường như Hạ Hành Khuyết cũng phát hiện ra anh ta, trong bóng tối ném cho anh ta một ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Phó Nguyên Châu chui vào chăn ôm chặt Bùi Ngọc Thành, gương mặt hoảng loạn: "Bùi Ngọc Thành... vừa rồi..."

Bùi Ngọc Thành khó chịu đẩy anh ta ra: "Cút đi."

"Abababa."

Phó Nguyên Châu thức trắng đêm.

Bình Luận (0)
Comment