Chớp mắt một cái đã đến học kỳ một năm cuối cấp.
Giờ tan học hôm nay, Tóc vàng thu dọn cặp sách hỏi: "Anh Hạ, anh đi đánh bóng rổ không?"
Hạ Hành Khuyết đang làm bài tập, Dư Niên ngồi bên giám sát anh thay anh trả lời: "Cậu ấy không rảnh, hôm nay chưa làm xong bài tập sai."
"Ồ." Tóc vàng yếu ớt vẫy tay với họ, gọi Kính Mắt và Khỉ: "Vậy bọn tôi đi trước, anh Ngư, anh Hạ, tạm biệt."
"Tạm biệt." Dư Niên cũng vẫy tay với họ, cậu nhìn bài tập của Hạ Hành Khuyết: "Ừm, cái này sắp xong rồi, tiếp theo."
Hạ Hành Khuyết ngoan ngoãn lấy sổ bài tập sai ra: "Được."
Đám đàn em ra ngoài bằng cửa sau, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại.
"Anh Hạ đáng thương ghê."
"Đâu có đáng thương đâu? Anh ấy thích thế mà."
"Hơn nữa học kỳ trước anh Hạ đã vào top 300 rồi, có thể thi đại học đấy."
"Nhưng anh ấy muốn thi vào một trường đại học với Tiểu Ngư mà? Vậy còn hơi xa đấy."
"Thế nên anh ấy mới chăm chỉ như vậy đó."
"Nếu có người ấn đầu tôi bắt tôi học như thế, tôi cũng có thể đậu đại học."
"Thôi đi, ngày nào mẹ cậu cũng ấn đầu cậu bắt học cũng không thấy cậu chăm chỉ đâu."
Tan học nửa tiếng, Hạ Hành Khuyết chăm chỉ làm bài tập sai, Dư Niên làm xong nửa bài kiểm tra tiếng Anh, cầm bài tập sai của anh kiểm tra một lượt, gật đầu: "Được rồi, về nhà thôi."
Dư Niên đeo cặp sách, đi với Hạ Hành Khuyết bước ra khỏi trường.
Hạ Hành Khuyết nói: "Tiểu Ngư, tôi mời cậu đi ăn."
"Ừm." Dư Niên gật đầu: "Ăn gì đây? Bánh mì kẹp ở cổng trường được không?"
"Đi ăn pizza, hôm nay cậu lén vẽ pizza trong sách, tôi thấy rồi, tôi lấy xe đưa cậu đi."
"Không được!" Dư Niên cố gắng làm mặt nghiêm khắc: "Đã nói với cậu rồi, cậu chưa đủ tuổi, không có bằng lái xe máy không được lái xe. Cậu lại lén mang xe đến à?"
Hạ Hành Khuyết cố gắng giải thích: "Tiểu Ngư, là xe đạp."
"...Ồ." Dư Niên nghẹn lại, cậu còn tưởng là xe máy.
"Dù sao cậu cũng không được lái, họ cũng không được, không được làm việc phạm pháp."
"Ừm."
Từ khi Dư Niên đưa anh vào "liên minh sống sót" của mình, Dư Niên đã nhấn mạnh nhiều lần, không cho anh làm những việc phạm pháp.
Từ nhỏ như vứt rác bừa bãi, giẫm lên cỏ đến lớn như giết người đốt nhà, đều không được! Đập tan mọi sự kiện xấu từ trong trứng nước!
Hạ Hành Khuyết khẽ nhếch môi, anh dắt xe đạp trong nhà ra chở Dư Niên đi ăn pizza.
Dư Niên ngồi phía sau, nắm lấy vạt áo sơ mi của Hạ Hành Khuyết.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc Dư Niên, Dư Niên ngẩng đầu nhìn lưng Hạ Hành Khuyết, khẽ đung đưa chân.
Ăn xong pizza, họ cùng nhau về nhà.
Căn nhà Hạ Hành Khuyết thuê mới đó đã hết thời hạn một năm, đúng lúc căn nhà trống trên tầng nhà Dư Niên đang cho thuê, anh liền chuyển đến.
Bây giờ họ sống trên dưới cùng một tòa nhà, học tập cùng nhau rất tiện.
Hạ Hành Khuyết nói: "Tôi về tắm trước, lát nữa qua viết nốt bài sai."
Dư Niên lấy chìa khóa, mở cửa nhà: "Được, tạm biệt."
Dư Niên về nhà thay giày, ném cặp lên ghế sofa đi vào phòng ngủ, cậu lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.
Năm ngoái ông cha hờ của cậu đã đi Macau, đến giờ vẫn chưa về, không gọi điện càng không gửi tiền, một mình Dư Niên sống dựa vào học bổng thầy Chu giúp cậu xin, cùng với tiền học thêm Hạ Hành Khuyết và Phó Nguyên Châu cho mà sống.
Cậu mới gặp ông cha hờ đó vài lần, còn chưa đánh nhau, bây giờ Dư Niên ở một mình phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng cực kỳ vui vẻ.
Hai mươi phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Dư Niên trong phòng tắm đáp lời, vội vàng đi dép lau tóc, chạy ra mở cửa.
"Hạ Hành Khuyết, nhanh thế?"
Dư Niên mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, cả người cứng đờ, một luồng lạnh từ lòng bàn chân dội lên.
Là Dư Bằng.
Ông cha hờ chết tiệt cậu.
Dư Bằng xách một túi xách, tóc râu không cắt tỉa trông rất bẩn thỉu.
Ông ta đẩy Dư Niên ra rồi ném túi xách cho cậu, đi thẳng vào: "Làm gì ăn đi, đói quá."
Ông ta không thay giày, đi đôi giày bẩn giẫm lên sàn nhà Dư Niên mới lau hôm qua để lại vết đen.
Lúc này Hạ Hành Khuyết ở trên tầng cũng nghe thấy tiếng động, anh nhanh chóng mở cửa, chạy xuống cầu thang.
Dư Niên quay lại nhìn, vẫy tay với anh: "Đừng qua đây."
Cậu không sợ Dư Bằng, cậu sợ Hạ Hành Khuyết qua đánh nhau để lại tiền án, đi theo con đường phản diện.
Và họ đều là học sinh cuối cấp, không thể có sai sót.
"Nói chuyện với ai đấy? Nhanh làm gì ăn coi."
"Ừ."
Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên đi vào đóng cửa, anh nhanh chóng gọi điện cho Tóc vàng: "Alo, mang đồ qua."
Dư Niên quay lại nấu nhanh một bát mì, cậu ôm cặp trốn về phòng.
Cậu khóa cửa, vừa làm bài vừa nghe lén động tĩnh bên ngoài.
May mắn là Dư Bằng có vẻ mệt, không có sức gây chuyện nên ăn xong đã lăn ra ngủ, phòng bên cạnh dần vang lên tiếng ngáy.
Lúc này chiếc điện thoại cũ của Dư Niên kêu lên, là tin nhắn Hạ Hành Khuyết gửi.
Cứ mười phút là Hạ Hành Khuyết gửi một tin, xác nhận an toàn của cậu, đến giờ đã gửi mấy chục tin.
Hạ Hành Khuyết: "Vẫn an toàn chứ?"
Dư Niên: "Ừ, ông ta ngủ rồi, chắc không sao đâu."
Dư Niên nghĩ một lát, vẫn gửi thêm: "Bây giờ có tiện không? Cho tôi qua chỗ anh Hạ ngủ nhờ một đêm nha?"
Hạ Hành Khuyết nhanh chóng trả lời: "Lên đây."
Dư Niên thu sách vào cặp mang thêm vài bộ quần áo, cùng vũ khí phòng thân, nhẹ nhàng lẻn ra khỏi phòng chạy lên tầng.
Hạ Hành Khuyết đang đợi cậu ở hành lang, thấy cậu đến liền nhận lấy cặp: "Đi thôi."
Lúc này nhóm đàn em cũng thò đầu ra từ lan can: "Sao rồi? Tiểu Ngư, có bị bắt nạt không?"
Dư Niên lắc đầu: "Không sao."
Tối đó Tóc vàng cũng không về, mọi người đều ở nhà Hạ Hành Khuyết để ý động tĩnh dưới tầng, hộ ngủ dưới sàn.
Hạ Hành Khuyết ôm chặt Dư Niên, anh sợ cậu bị kẻ xấu bắt đi.
Hạ Hành Khuyết nói: "Ngày mai đi học sớm, sẽ không gặp ông ta nữa."
Dư Niên gật đầu: "Ừm."
Dư Niên lật người đối mặt Hạ Hành Khuyết, nghĩ một lát cũng đưa tay ôm anh.
*
Dư Bằng đi Macau một năm, có vẻ kiếm được ít tiền.
Ông ta lại dùng tiền kiếm được mang đi đánh bạc, giờ càng lúc càng tệ, thậm chí còn gọi bạn bè cờ bạc về nhà.
Mỗi ngày Dư Niên về nhà, đều ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Dư Niên không có cách nào, chỉ có thể trốn trong phòng hoặc sang nhà Hạ Hành Khuyết.
Cậu cũng không thể tìm sự giúp đỡ bởi vì Dư Bằng không đánh cậu, dù cảnh sát đến cũng chỉ khuyên nhủ, điều đó sẽ khiến Dư Bằng tức giận.
Hôm đó tan học, Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về nhà an toàn rồi đợi ở hành lang một lát, không nghe thấy động tĩnh gì,mới chuẩn bị rời đi.
Hạ Hành Khuyết vừa đến cửa nhà, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào dưới tầng.
Anh cảm thấy không ổn nên vội chạy lại, đẩy cửa nhà Dư Niên.
Trong phòng khách, mấy người đàn ông trung niên đang tụ tập uống rượu đánh bài, trong nhà đầy mùi thuốc lá và rượu.
Trên bàn để một hộp thiếc đựng bánh quy, đó là tiền cược Dư Bằng ném lên bàn.
Hạ Hành Khuyết nhận ra cái hộp này, đây là hộp đựng tiền của Dư Niên, thẻ ngân hàng sổ tiết kiệm, và một ít tiền mặt đều để trong này.
Dư Niên muốn lấy lại đồ của mình, nhưng hình như đã bị Dư Bằng đánh, má còn đỏ, mắt cũng sưng.
Dư Niên với khuôn mặt đỏ ửng lao lên lấy lại tiền của mình.
"Bỏ xuống cho tao!"
Dư Bằng giơ tay định đánh cậu, Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên kéo cậu lại chắn giúp cậu.
Dư Bằng khó chịu nhìn cậu: "Cút !"
Mấy ông bạn đánh bài vẫn ở bên cạnh cổ vũ: "Ông Dư, chơi được không, không chơi thì chúng tôi đi đây?"
Dư Bằng đưa tay về phía Dư Niên: "Đưa tiền đây, mày thì có tiền gì? Không phải của tao sao? Nhanh lên!"
Dư Niên không chịu, cậu kéo Hạ Hành Khuyết từ từ lùi ra cửa muốn bỏ chạy.
Bỗng nhiên Hạ Hành Khuyết lao lên, nhặt chai bia rỗng xếp cạnh ghế sofa, đập mạnh xuống bàn.
Chai bia vỡ tan, Hạ Hành Khuyết cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn, chỉ về phía họ, không nói lời nào.
Dư Bằng bị anh dọa, vội vàng lùi lại hai ba bước.
Nhân lúc này, Dư Niên kéo Hạ Hành Khuyết chạy đi.
Về đến nhà khóa cửa cẩn thận, dùng thêm ghế sofa chặn cửa, Dư Niên mới hơi yên tâm.
Vừa định kiểm tra tài sản của mình, đột nhiên cậu thấy trên tay Hạ Hành Khuyết có máu.
Cậu vứt hộp bánh quy sang một bên, nắm lấy tay Hạ Hành Khuyết: "Bị lọ thủy tinh đâm phải sao?"
"Chỉ là vết thương nhỏ." Hạ Hành Khuyết nhìn má cậu: "Cậu bị đánh à?"
"Bị va nhẹ thôi."
"Tôi đi lấy hộp y tế."
Hạ Hành Khuyết không hay dùng hộp y tế, tìm một lúc mới thấy.
Khi anh mang hộp y tế đến, Dư Niên cúi đầu đang ngồi trên ghế sofa ôm hộp bánh quy..
Hạ Hành Khuyết nghe thấy tiếng cậu khịt mũi, nhẹ nhàng bước đến ôm vai cậu.
Dư Niên lao vào lòng Hạ Hành Khuyết, ôm chặt anh khóc nức nở: "Tại sao lại là tôi? Tôi có muốn đến đây đâu, tôi đâu có muốn đến chỗ này, tôi đã cố gắng sống rồi mà, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?!"
Hạ Hành Khuyết ôm cậu, vỗ nhẹ lưng cậu.
Anh không giỏi an ủi người khác nên chỉ có thể ôm chặt Dư Niên, khẽ nói: "Tôi sẽ giết ông ta."
Dư Niên vừa khóc vừa nhắc nhở: "Không được làm việc trái pháp luật!"
"Tôi biết rồi."
*
Thời tiết trở lạnh, mấy ngày nay Dư Niên ở nhà Hạ Hành Khuyết.
Tối hôm đó, hai người cùng nhau làm bài tập.
Điện thoại của Hạ Hành Khuyết sáng lên.
Tóc vàng: [Anh Hạ, Dư Bằng đang ở sòng bạc ngõ Hoa Viên, mấy hôm trước anh không nói muốn dạy ông ta một bài học mà? Đến không?]
Hạ Hành Khuyết nhìn Dư Niên, suy nghĩ một chút: [Được]
Anh gập sách bài tập lại: "Tiểu Ngư, tôi làm xong rồi, cậu có muốn ăn lẩu cay không? Tôi ra ngoài mua."
Dư Niên đang viết bài luận tiếng Anh, cậu không ngẩng đầu: "Được nha, tôi muốn ăn đậu phụ."
"Ừm để tôi đi mua, cậu ở nhà nhé, đừng ra ngoài."
"Được."
Hạ Hành Khuyết mặc áo khoác ra khỏi nhà.
Anh gặp đám đàn em ở ngã tư, đi ngang qua công trình xây dựng bỏ hoang, lục trong đống phế liệu tìm được mấy thanh sắt cầm trên tay.
Tóc vàng hỏi: "Anh Hạ, em đã hỏi rồi, sòng bạc đó nhỏ lắm, muốn đi vệ sinh cũng phải ra ngoài, chúng ta có thể đợi Dư Bằng ra ngoài rồi đánh ông ta một trận."
Hạ Hành Khuyết gật đầu: "Ừ."
"Nhưng anh ra ngoài thế này, Tiểu Ngư không biết đúng không?"
"Tôi nói với cậu ấy là ra ngoài mua lẩu cay."
"Tiểu Ngư không cho anh làm mấy việc này mà."
Hạ Hành Khuyết im lặng một chút: "Không sao, giấu cậu ấy là được, chỉ lần này thôi."
"Ừm."
Một nhóm người đi vào con hẻm tối, ngồi xổm bên ngoài cửa hàng tạp hóa duy nhất còn sáng đèn đợi Dư Bằng ra ngoài.
Hạ Hành Khuyết ngậm kẹo m út— anh không hút thuốc, hút thuốc ảnh hưởng sức khỏe, ảnh hưởng đến việc cưới Dư Niên.
Xung quanh yên tĩnh và tối om, chỉ có bóng đèn mờ ảo chiếu xuống đầu Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết nghĩ đến Dư Niên.
Hình ảnh Dư Niên bị đánh, đáng thương như thế nào.
Cậu nằm trong lòng anh khóc nức nở ra sao.
Và...
Khóc nức nở nhưng vẫn không quên nhắc anh đừng vi phạm pháp luật.
Dư Niên không cho anh đánh nhau, anh biết Dư Niên nói đúng, nếu bị bắt thì anh mất hết.
Nhưng nếu không dạy dỗ Dư Bằng, Dư Niên sẽ phải chịu đựng thêm một học kỳ nữa.
Hạ Hành Khuyết nghĩ vậy, anh siết chặt thanh sắt trong tay.
Anh phải...
Đột nhiên ngoài hẻm vang lên tiếng còi cảnh sát.
Tóc vàng nhảy dựng lên: "Chết rồi, anh Hạ, đi thôi!"
Hạ Hành Khuyết nhìn phía trước chằm chằm: "Sợ gì? Chúng ta chưa đánh mà, họ đến bắt đánh bạc thôi."
Tóc vàng hiểu ra: "Anh Hạ, anh gọi điện hả?"
Hạ Hành Khuyết đáp: "Ừm, lúc đi gọi một cuộc."
Dư Niên không cho anh đánh người, anh tự nhủ nếu cảnh sát đến trước khi Dư Bằng ra ngoài thì thôi, nếu cảnh sát đến muộn hơn anh, anh sẽ đánh gãy chân Dư Bằng.
Anh đã cho Dư Bằng cơ hội rồi.
Chủ cửa hàng tạp hóa đã quen với cảnh, ông ấy hạ cửa cuốn xuống, tránh cho cửa hàng bị liên lụy.
Hạ Hành Khuyết đứng bên ngoài cửa, nhìn chằm chằm về phía trước.
Nhiều người hét lên "chạy đi" từ bên kia tường nhảy qua, từng người một như bánh bao rơi xuống nồi.
Đột nhiên, có người hét lên: "Chết rồi!"
"Có người chết rồi! Hắn ngã chết rồi!"
Dư Bằng hoảng loạn đứng cạnh xác chết.
Hạ Hành Khuyết vẫn đang chăm chú nhìn ông ta.
Ánh mắt Hạ Hành Khuyết lạnh lùng như một con rắn độc, giống như đang nói "mày xong rồi".
*
Hạ Hành Khuyết dẫn đàn em đến đồn cảnh sát làm chứng, là Dư Bằng đẩy người ta ngã từ tường xuống.
Ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã khuya.
Dư Niên gọi cho anh mấy cuộc.
"Alo, Hạ Hành Khuyết, cậu đi đâu đấy? Không có chuyện gì chứ?"
Hạ Hành Khuyết dịu dàng nói: "Không sao, chỗ lẩu cay đông người quá, tôi đang xếp hàng."
"Vậy cậu về nhanh đi, tôi không ăn nữa đâu."
"Sắp đến lượt rồi."
"Ừm."
Hạ Hành Khuyết xách lẩu cay về nhà, Dư Niên đã làm bài tập xong , đứng bên cửa sổ thấy anh về thì chạy ra mở cửa.
"Về rồi à? Sợ chết tôi rồi, tôi tưởng có chuyện gì chứ."
"Tôi không có chuyện gì đâu." Hạ Hành Khuyết đưa lẩu cay cho cậu, đứng ở cửa thay giày.
Dư Niên vừa định xách lẩu cay vào, Hạ Hành Khuyết ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì gọi: "Niên Niên."
Dư Niên quay lại: "Sao lại gọi tôi như vậy? Nghe như 'níu níu' ấy."
"Cứ gọi như vậy nhé." Hạ Hành Khuyết khẽ nói: "Niên Niên, vừa rồi có chuyện lớn, tôi suýt nữa vi phạm pháp luật."
Nghe thấy lời này, Dư Niên vội vàng chạy lại: "Cái gì? Cậu đã làm gì cơ?"
"Không làm gì cả." Hạ Hành Khuyết ôm lấy cậu, gục đầu lên vai cậu khẽ nói: "Chẳng làm gì cả, tôi nhớ lời cậu nói là không được làm chuyện xấu, tôi không làm."