Kỷ niệm 5 năm kết hôn.
Dư Niên gửi nhóc con cho Bùi Ngọc Thành và Phó Nguyên Châu, cậu kéo Hạ Hành Khuyết ra ngoài chơi.
Hạ Hành Khuyết đã đặt chỗ ở nhà hàng trên không, lại còn đặt thêm một phòng tổng thống, hai người đã có một ngày kỷ niệm ngọt ngào.
Bình minh sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu qua cửa kính rọi lên chiếc giường lớn.
Hạ Hành Khuyết từ từ mở mắt, khẽ nhìn xuống Dư Niên đang nằm trong lòng mình.
Đây là ai?
Dư Niên thoải mái gối đầu lên cánh tay anh, sợi tóc cũng mềm mại đè lên cánh tay anh ngủ ngon lành.
Chỉ là...
Không mặc quần áo.
Đúng là không biết xấu hổ!
Hạ Hành Khuyết nhíu mày, lặng lẽ kéo chăn che vai Dư Niên.
Dư Niên vùng vẫy hai cái, đưa tay ra ngoài thở: "Hạ Hành Khuyết, nóng quá."
Hạ Hành Khuyết dừng lại, sao anh lại không thấy việc này lạ lẫm chứ?
Hạ Hành Khuyết không nằm yên được, đưa tay ra muốn đẩy Dư Niên nhưng lại sợ đẩy ngã cậu nên đành đưa tay ra chọc vào mặt cậu.
Dư Niên rúc vào trong chăn: "Để em ngủ thêm một lát, tối qua bốn giờ mới ngủ mà."
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Tỉnh rồi thì trả lời tôi trước, ai đưa cậu lên giường tôi?"
Dư Niên: ???
Dư Niên ngẩng đầu chớp mắt nhìn Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết hắng giọng, nghiêm mặt: "Đừng cố gắng quyến rũ tôi, ai đưa cậu lên giường của tôi?"
Dư Niên nhăn mặt: "Nguyên tối hôm qua anh vẫn chưa chơi đủ à?"
Hạ Hành Khuyết vỗ nhẹ vào mông cậu: "Nói chuyện nghiêm túc."
"Ồ." Dư Niên cố gắng nhớ lại tình tiết tối qua, mắt ngấn lệ nhìn anh: "Em không cố ý đổ rượu lên người Hạ tổng thật mà, tuy em cố ý nhưng quản lý nói, chỉ cần bám được Hạ tổng để Hạ tổng làm kim chủ của em, em sẽ có phim đóng."
Đúng vậy, tối qua họ đang chơi trò ngôi sao nhỏ ngốc nghếch x đại kim chủ.
Tối qua ngôi sao nhỏ đã đổ cả cốc rượu lên áo sơ mi đắt tiền của đại kim chủ, lúng túng dùng tay lau, kịp thời lộ ra vẻ mặt cứng rắn nói rằng mình sẽ đền tiền, sau đó bị đại kim chủ nhìn thấu bản chất d@m đãng lấy thân trả nợ.
Mặt Dư Niên đỏ bừng.
Nhưng bây giờ...
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Hóa ra là vậy."
Dư Niên hít mũi, khẽ hỏi: "Anh muốn chơi nữa thật à? Lưng em hơi đau, mai chơi được không?"
Hạ Hành Khuyết kéo chăn xuống giường.
Dư Niên vui vẻ rúc vào chăn: "Vậy em ngủ thêm một lát, anh tự giải quyết đi."
Hạ Hành Khuyết quay lưng lại, mặc áo sơ mi sạch sẽ nói: "Cậu không cần lo lắng, bên Phó Nguyên Châu đang thiếu nam chính cho một bộ phim truyền hình, cậu có thể đi đóng, còn đóng như nào là chuyện của cậu."
"Chuyện tối qua chỉ là tai nạn, đừng mơ tưởng nhiều, bước ra khỏi phòng thì đừng nói gì cả, nếu không..."
Cuối cùng Dư Niên cũng nhận ra điều bất thường, ngồi "vụt" dậy khỏi giường: "Cái gì? Nếu không thì sao?"
Hạ Hành Khuyết cài nút áo sơ mi, anh quay lại cúi người ép đầu nhỏ của Dư Niên nhìn vào mắt mình, khẽ nói: "Nếu không tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn."
Dư Niên: ???
"Anh... anh giết người khi nào? Em đã bảo anh không được làm chuyện này cơ mà?" Dư Niên lắc đầu đứng dậy trên giường, cậu đứng cao hơn túm cổ áo Hạ Hành Khuyết, chống nạnh nói: "Anh tỉnh táo lại đi! Em là vợ anh mà!"
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc: "Nhưng vừa rồi cậu nói cậu là ngôi sao."
Dư Niên tự tin: "Đó là trò đóng vai play tối qua! Lời nói trên giường của đàn ông mà anh tin được à?"
Hạ Hành Khuyết khẽ nhìn xuống, ánh mắt lướt qua Dư Niên: "Mặc quần áo vào, đừng quyến rũ tôi."
"A!" Dư Niên nhanh chóng kéo chăn bọc lấy cơ thể.
Hạ Hành Khuyết đứng bên giường chăm chú nhìn Dư Niên, sau vài câu nói đơn giản đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Trong góc nhìn của Hạ Hành Khuyết –
Hạ Hành Khuyết: Tổng giám đốc tập đoàn Hành Niên, người sáng lập đế chế thương mại trẻ nhất thế giới, chính bản thân anh.
Dư Niên: Một ngôi sao nhỏ dùng mưu mẹo trong một bữa tiệc muốn bám đại gia. Với đôi mắt tròn trong veo đã đánh bại sự tự chủ kiêu hãnh của tổng giám đốc, dựa vào việc có quan hệ thân mật với tổng giám đốc, muốn nhân cơ hội leo lên trở thành phu nhân giám đốc.
Rõ ràng, trí nhớ của Hạ Hành Khuyết đã bị đảo lộn.
Mặt Dư Niên hiện lên vẻ mờ mịt: "Leo lên cái gì? Chúng cậu đã đăng ký kết hôn rồi."
Hạ Hành Khuyết lạnh lùng hỏi: "Giấy đâu?"
"Ở nhà, ai lại mang giấy kết hôn đến khách sạn chứ?"
"Không mang tức là không có."
"Vậy..." Dư Niên nghĩ một lát: "Vậy anh nghĩ xem, tại sao 'tập đoàn Hành Niên' lại gọi là 'Hành Niên', 'Hành' là ai? 'Niên' là ai?"
"'Hành' là tôi, 'Niên' là bánh gạo, tôi thích ăn bánh gạo."
"Anh..." Dư Niên suýt nữa thì tức chết!
"Thật lòng mà nói, tôi không thể kết hôn, trong kế hoạch cuộc đời tôi không có mục kết hôn." Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Chờ đi, vị trí nam chính kia là của cậu đấy, nhà sản xuất sẽ gọi cậu sau."
"Bây giờ anh định về nhà à? Em đi với..."
"Không cần."
"Anh..." Dư Niên ném một cái gối vào lưng anh: "Anh... là đồ tra công rút x vô tình!"
Dư Niên lộn ngược trên giường tức giận đấm gối vài cái, cậu cầm điện thoại nhắn tin cho đội trợ lý và ông quản gia của Hạ Hành Khuyết, yêu cầu trợ lý để ý hành tung của Hạ Hành Khuyết, đồng thời nhờ quản gia cử xe đến đón cậu.
Hôm qua đến khách sạn là do Hạ Hành Khuyết lái xe đưa cậu tới, giờ Hạ Hành Khuyết đi rồi, cậu phải về một mình.
Chỗ nào Hạ Hành Khuyết cũng bình thường, chỉ quên mỗi cậu thôi.
Đối với Hạ Hành Khuyết, cậu là người nói quên là quên à?
Tức chết đi được! Tức chết đi được!
Dư Niên đấm gối, vô tình vặn eo khiến cậu càng bực hơn.
Trước đây Hạ Hành Khuyết luôn xoa lưng xoa bụng cho cậu, giờ bỏ đi thẳng rồi, tức chết đi được!
Dư Niên nằm sấp trên giường, không biết từ lúc nào bụng chứa đầy lửa giận, cậu mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, Dư Niên đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn khô ráo đặt lên lưng cậu, một bàn tay khác đặt lên bụng.
Dư Niên mở mắt, vẫn còn mơ màng: "Anh làm gì đấy?"
Hạ Hành Khuyết nói: "Cậu nói đau lưng cơ mà? Sáng cũng chưa ăn."
Dư Niên hỏi: "Nhớ ra rồi à?"
"Không. Ra khỏi cánh cửa này, chúng ta chẳng là gì nữa."
"Ồ, giờ chưa ra khỏi cửa nên chúng ta chưa kết thúc đúng không?"
Hạ Hành Khuyết giữ vẻ nghiêm túc cuối cùng của một tổng tài: "Ừ."
Dư Niên cười lăn vào lòng anh: "Mông cũng phải xoa."
Hạ Hành Khuyết khẽ nuốt nước bọt: "Đừng có dụ dỗ tôi, tôi sẽ không mắc bẫy lần thứ hai."
Dư Niên chớp mắt: "Nhưng em là ngôi sao nhỏ bản chất d@m đãng mà."
"Im đi."
*
Đến chiều, Hạ Hành Khuyết lái xe đưa Dư Niên về nhà.
Dư Niên nằm dài trên ghế phụ chơi điện thoại.
Để Hạ Hành Khuyết tự tay lái xe đưa cậu về nhà, Dư Niên cũng phải dùng chút mưu mẹo.
Dư Niên nói với Hạ Hành Khuyết: "Anh có sợ không? Không dám về nhà xem giấy đăng ký kết hôn với em à? Không sao đâu, thực ra em cũng không muốn về với anh lắm, Hạ tổng, anh cũng chỉ có vậy thôi, nói thật đi, tối qua... chà, cũng bình thường thôi, tổng tài trong truyền thuyết, ôi... cảm giác như anh không được lắm, về nhà nhờ quản gia mua cho anh ít hải sâm lộc nhung ăn vậy."
Sau đó Dư Niên bị Hạ Hành Khuyết vác lên xe.
Hạ Hành Khuyết đạp ga: "Về nhà."
Dư Niên lén giơ tay hình chữ "V".
Về đến biệt thự, ông quản gia ra đón.
"Hạ tổng, cậu Dư, hai người về rồi à?"
"Vâng." Dư Niên xuống xe nói với Hạ Hành Khuyết: "Anh xem đi, quản gia nhà anh cũng biết em đấy, em thật sự không phải ngôi sao."
Hạ Hành Khuyết lạnh mặt âm thầm quan sát, anh không nói gì.
Tại sao quản gia của anh lại nịnh bợ ngôi sao nhỏ này như thế?
Quản gia có chút khó hiểu, Dư Niên mở miệng nói bừa: "Anh ấy đang chơi trò giả vờ không biết cháu thôi ạ."
"Ồ, thì ra là vậy." Ông quản gia mỉm cười.
Vậy cũng bình thường, Hạ tổng và cậu Dư kết hôn năm năm rồi, tình cảm vẫn tốt như vậy, ngày ngày quấn quýt bên nhau.
Dư Niên quen chân đi vào biệt thự, quản gia đi bên cạnh: "Cậu Phó vừa gọi điện đến nói Tiểu Hạ tổng thích khu vui chơi mới xây của nhà họ lắm, Tiểu Hạ tổng muốn chơi thêm vài ngày nữa rồi mới về."
"Vâng ạ." Dư Niên chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nói với Hạ Hành Khuyết: "À đúng rồi, chúng ta còn có một đứa con tên Hạ Hạc, anh cũng quên rồi à?"
Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: "Hạ Hạc là đứa trẻ do tôi nhặt được."
Dư Niên kinh ngạc: "Hả???"
Sét đánh giữa trời quang! Hạ Hạc biến thành đứa trẻ nhặt được!
Hạ Hành Khuyết đi vào sảnh lớn biệt thự, dừng lại trước thang máy nhấn nút.
Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Tôi không thể kết hôn, cũng không có con, đế chế thương mại không có người kế thừa sẽ gây ra hỗn loạn lớn, vậy nên tôi nhặt một đứa trẻ về."
Dư Niên không biết nói gì: "Có khả năng nào đó là con do em sinh ra không?"
"Là tôi nhặt được. Cậu muốn làm cha dượng của nó à? Không được, nhà này không cần thêm một ông chủ nam."
"..."
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.
Dư Niên đẩy anh ra, tự cậu chui vào: "Tránh ra."
Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh vào theo cậu.
Hình như Dư Niên đang tức giận, Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Tổng tài phải giữ mình, ba năm trước tôi không thể sinh con với cậu, Hạ Hạc thật sự là đứa trẻ do tôi nhặt về."
Dư Niên hoàn toàn không biết nói gì: "Vậy tối qua là lần đầu tiên của anh sao? Tổng tài giữ mình?"
Hạ Hành Khuyết hắng giọng: "Cậu có thể nghĩ vậy. Nếu cậu không cho tôi uống thuốc, tôi tuyệt đối không mắc bẫy."
Dư Niên chống nạnh: "Em cho anh uống thuốc gì? Uống thuốc rồi mà anh còn không làm được á."
Hạ Hành Khuyết im lặng, Dư Niên nhón chân áp sát mặt anh: "Sao? Sao?"
Hạ Hành Khuyết quay đầu đi, chết tiệt, ngôi sao nhỏ này lại dùng đôi mắt tròn xoe của cậu để dụ dỗ anh.
Tổng tài giữ mình +1 điểm!
Quên con -1 điểm! Quên vợ -1 điểm! Xúc phạm vợ -999 điểm!
Thang máy nhanh chóng đến nơi, Dư Niên thản nhiên đi vào phòng ngủ dùng mật khẩu sinh nhật mở két sắt, lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho Hạ Hành Khuyết xem.
"Xem đi, chúng ta là chồng chồng hợp pháp."
Hạ Hành Khuyết nhìn tấm ảnh cưới khổng lồ trên tường và giấy đăng ký kết hôn trong tay, anh vẫn chưa kịp phản ứng.
Dư Niên lấy bộ đồ ngủ của cậu, thay đồ trước mặt anh rồi ngả lưng xuống giường ngủ.
Động tác mượt mà trơn tru.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, anh khẽ nói: "Đây là phòng ngủ chính."
"Em biết mà." Dư Niên chống đầu, chớp mắt nhìn anh: "Vì em là ngôi sao muốn được thăng tiến, em đang dụ dỗ Hạ tổng đấy."
Hạ Hành Khuyết nhíu mày: "Cậu mặc đồ ngủ Snoopy dụ dỗ tôi?"
Dư Niên cười chui vào chăn: "Em ngủ thêm chút nữa, tối gọi em dậy nhé."
Hạ Hành Khuyết ngừng lại, may mà Dư Niên tránh nhanh, anh thật sự... bị đồ ngủ Snoopy dụ dỗ.
Hạ Hành Khuyết lấy lại tinh thần, cầm giấy đăng ký kết hôn ngồi xuống cạnh Dư Niên.
Trên giấy đăng ký kết hôn, Dư Niên mặc áo sơ mi trắng, thanh tú đáng yêu với nụ cười rạng rỡ.
Hạ Hành Khuyết đặt tấm ảnh cạnh mặt Dư Niên, nghiêm túc so sánh.
Đúng là cậu thật.
Ngay cả Hạ Hành Khuyết cũng không giống như bị ép buộc, Hạ Hành Khuyết hiểu rõ bản thân, anh không thể bị đe dọa làm bất cứ điều gì. Hơn nữa biểu cảm khi chụp ảnh này vui sướng như muốn bay lên trời, chỉ là muốn giữ thể diện nên cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Vì vậy, chỉ có thể là chính anh muốn kết hôn với Dư Niên.
Vậy thì... ngôi sao nhỏ này thật sự là vợ anh?
Hạ Hành Khuyết nghi hoặc nhìn Dư Niên, dù ngoại hình đẹp, tính cách đáng yêu, nói chuyện dễ nghe được nhiều người yêu quý, nhưng Hạ Hành Khuyết hoàn toàn không nghĩ ra lý do để mình kết hôn với cậu.
Đột nhiên, Dư Niên quấn chăn "soạt" một cái nhảy khỏi giường, ôm chầm lấy Hạ Hành Khuyết.
"Chà! Bắt được một tổng tài đẳng cấp thế giới nè!" Dư Niên cuốn anh vào trong chăn.
Tổng tài nổi giận: "Dừng lại! Hỗn láo! Người đàn ông kia, cậu đang chơi với lửa!"