Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 10

Thấy nàng không nói lời nào, Thái tam nương nảy ra ý kiến, xúi giục: “Ngươi phải nghĩ cách khiến cho lang quân thu ngươi thành thiếp trước khi chủ mẫu vào phủ, chỉ có làm thế bản thân mới có đường lui, nếu không ngươi thật sự nguyện ý bị đuổi ra khỏi phủ hay sao?”

Ninh Anh yên lặng gắp mì sợi: “Lang quân là một người rất có phép tắc, trước khi chính thất vào cửa nhất định sẽ không nạp thiếp.” Nàng ngừng một chút, “Lão Vương phi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.”

Đây là sự thật, Thái tam nương không nói nữa.

Ninh Anh cười ôn nhu: “Tam nương có lòng lo lắng cho ta rồi.”

Thái tam nương: “Này, ta tính tình ngay thẳng, cũng coi như có duyên phận với ngươi. Ta không muốn nhìn thấy một cô nương tốt như thế phải chịu ủy khuất, dù sao cũng là bậc làm cha làm mẹ, ai lại nguyện ý đưa khuê nữ nhà mình vào trong cao môn đại hộ làm nha hoàn thông phòng chứ, đó không phải là việc mà con người có thể làm ra.”

Ninh Anh chậm rãi uống một ngụm cháo.

Thái tam nương chỉ cảm thấy đáng tiếc: “Nữ tử thông minh như vậy, nếu là lương tịch thì cũng không nên rơi xuống thân phận làm nô làm tỳ.”

“Người ta thường nói, thà nghèo còn hơn làm thiếp cho nhà giàu, ngươi vừa khéo tay lại tài trí, ngày sau gả cho một người bình thường, sống cuộc sống gia đình một nam một nữ là được rồi. Nhưng bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, nếu không thêm chút sức để bản thân được nhấc thành thiếp thì tương lai sau này sẽ khó khăn hơn. ”

“A Anh vô cùng cảm kích những lời chân thành của Tam nương.”

“Ta là người ngay thẳng, những lời nói đó đều là lời thật tình, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, mọi người đều có mệnh số của riêng mình, ngươi bây giờ rơi vào tình cảnh éo le như thế thì nên tự vạch ra kế hoạch cho bản thân.”

Ninh Anh nhẹ nhàng vâng một tiếng, được Thái tam nương suy nghĩ cho như vậy có thể thấy nàng ngày thường đã xây dựng được không ít mối quan hệ tốt đẹp.

Sau đó, những người khác vào bếp, hai người cũng kết thúc đề tài này.

Sau khi Ninh Anh dùng xong cơm thì tiến đến thế chỗ của Mỹ Nguyệt.

Lý Du đã sắp xếp xong hộp gỗ, đang nghiên cứu kỳ phổ.

Ninh Anh bưng lên một đĩa cam cống, hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, nói: “Ta nghe Thôi ma ma nói mấy ngày nữa trong nhà sẽ tổ chức Xuân Nhật Yến, ngươi có biết không?”

Ninh Anh đáp: “Nô tỳ đã nghe qua.”

Lý Du ngẩng đầu liếc nhìn nàng: “Người trong nội viện cũng sẽ được phân phó qua đó giúp đỡ.”

Ninh Anh không nói gì.

Lý Du tiếp tục nói: “Tất cả những người được mời đến Xuân Nhật Yến đều là quý tộc thế gia, ngươi xưa nay đều rất quy củ, ta không cần phải nhắc nhở, đến lúc đó hãy cơ trí lên chút, không được gây họa.”

“Nô tỳ hiểu rõ.”

Dặn dò nàng hai câu, Lý Du không tiếp tục để ý tới nàng nữa, dời tầm mắt về kỳ phổ.

Ninh Anh bóc một quả cam đưa cho hắn, Lý Du không lấy, chỉ nói: “Nếu muốn ăn thì ra xa mà ăn.”

Thế là đĩa cam cống kia bị nàng bưng đến một nơi hẻo lánh và thưởng thức.

Tiểu tổ tông tính nết kỳ quái, Ninh Anh sớm đã thành thói quen.

Lý Du là người không chịu được cô đơn, ngay cả khi làm việc trong thư phòng cũng muốn nàng ở một bên trông coi, cho dù hắn chỉ coi nàng như không khí.

Ninh Anh ngồi trong góc ăn hai quả cam liên tiếp, lúc này bên ngoài trời đã tối nhưng trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, có đôi khi nàng cảm thấy nhàm chán sẽ một tay chống cằm nhìn về phía những ngọn nến.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống trên bàn.

Tiểu tổ tông đang chuyên chú nghiên cứu kỳ phổ, khuôn mặt thanh tú lộ ra dưới ánh nến, y phục trắng thuần được quấn hờ hững trên người, ống tay áo rơi xuống trên đùi, khí chất có vài phần nhàn rỗi không bị trói buộc.

Ninh Anh liếc qua tay của hắn, xương ngón tay tinh tế thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, bởi vì làn da hắn trắng nõn nên vừa nhìn đã biết là một người theo nghiệp văn chương.

Đôi bàn tay xinh đẹp như vậy đã từng kéo nàng ra khỏi vũng bùn, nhưng cũng ràng buộc nàng một đời, trở thành vật phụ thuộc vào hắn.

Cũng may là nàng còn có cơ hội lựa chọn lại lần nữa.

Cảnh tượng mưa hoa hạnh khiến nàng suy nghĩ hồi lâu, phản ứng kinh diễm lúc ấy của Viên Kiệt khi nhìn thấy nàng, nàng có thể thấy được rõ ràng.

Có một số việc, phàm là dùng chút tâm tư tính toán thì chắc chắn sẽ không thất bại.

Nghĩ đến lúc Xuân Nhật Yến nàng sẽ có cơ hội tiếp cận Viên Kiệt để gài bẫy, tâm tình Ninh Anh lập tức trở nên vui vẻ.

Niềm vui sướng thực chất xuất phát từ bên trong lộ ra, nàng bí mật hé miệng nở nụ cười.

Nhưng lại bị Lý Du tình cờ bắt gặp, hắn thình lình hỏi: “Ngươi đang cười gì vậy?”

Ninh Anh định thần lại, vội vàng kiềm chế suy nghĩ nói: “Nô tỳ cảm thấy lang quân mặc giao lĩnh cổ sâu đẹp hơn cổ tròn.”

Lý Du: ……

Hắn không tin lời nói hoang đường của nàng.

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, ánh mắt sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu nàng.

Ninh Anh biết hắn nhạy cảm, vẻ mặt cũng trở nên kính cẩn nghe theo.

Cũng không biết là do ánh mắt hắn quá áp bức hay vì lý do nào khác, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra tình cảnh buổi sáng khi đi tới Nam hồ biệt viện.

Lúc ấy hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy một nhánh hoa hạnh nhô ra khỏi tường, lập tức phân phó người hầu chặt nó đi, nói rằng hồng hạnh vượt tường xứng đáng bị chặt bỏ.

Nếu bị hắn phát giác được nàng có tâm tư muốn vượt tường, có phải hắn cũng sẽ đánh gãy chân nàng không?

Nghĩ đến đây, Ninh Anh ma xui quỷ khiến sờ lên trán, cảm thấy hơi ớn lạnh.

“Ngươi qua đây.”

Ninh Anh kiềm chế bản thân, dịu dàng ngoan ngoãn đứng dậy đi tới.

Lý Du buông kỳ phổ xuống, vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng đến gần thêm chút.

Ninh Anh chần chờ một lát mới tiến lên, lại bị hắn dùng một tay kéo đến bên hông, để nàng ngồi trên đùi hắn.

Tùng hương quen thuộc xâm nhập hơi thở, Ninh Anh ôm cổ hắn không dám động đậy.

Lý Du nâng cằm của nàng lên, Ninh Anh liếc nhìn hắn, nặn ra một nụ cười không được tự nhiên, làm nũng nói: “Lang quân.”

Đối phương không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng trong khoảng cách gần, dùng ngón cái nghiền ngẫm vuốt ve da thịt trơn nhẵn.

Không biết đã bao lâu, Lý Du mới hỏi: “Ngươi đang cười chuyện gì mà vui vẻ như thế, hửm?”

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, nhịp tim của Ninh Anh có chút nặng nề, nàng thận trọng nói: “Nô tỳ không cười gì cả.”

Lý Du nhẹ nhàng hừ một tiếng, đột nhiên ghé tai vào ngực nàng cẩn thận lắng nghe, giọng nói trầm ấm mang theo vẻ thăm dò sắc bén: “Hoảng sợ?”

Ninh Anh: ……

Lý Du nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy vẻ khôn khéo: “Ngươi đang nói láo, ngươi hoảng sợ.”

Ninh Anh: ……

Hai tay ôm eo nàng dần dần khép lại, khiến cho cả người nàng đều dính chặt vào hắn.

Tư thế của hai người mập mờ đến cực điểm.

Hơi thở của Ninh Anh càng lúc càng trở nên nặng nề, chột dạ nói: “Nô tỳ sợ bị lang quân chê cười.” Dứt lời liền lộ ra vẻ mặt si mê ái mộ, “Nô tỳ cực kỳ thích nhìn dáng vẻ hiện tại của lang quân, nên mới nhất thời ngây ngốc, mất đi bình tĩnh.”

“Nói láo.”

……

“Để ta đoán xem ngươi vừa cười cái gì.”

Nghe vậy, Ninh Anh càng ngày càng bất an, tâm tư dao động lập tức rụt rè nói tránh đi: “Kỳ thực trong lòng…….nô tỳ rất sợ hãi.”

Nói xong lời này, Lý Du quả nhiên không hề hỏi thêm.

Ninh Anh rụt rè vùi đầu vào cổ hắn, rầu rĩ nói: “Nô tỳ nghe bọn họ nói Xuân Nhật Yến vốn chuẩn bị vì lang quân.”

Lý Du trầm mặc.

Ninh Anh tiếp tục nói: “Lang quân đã đến lúc thành gia lập nghiệp, Xuân Nhật Yến là nơi lang quân chọn cho mình một thê tử phù hợp, trong nội viện cũng có không ít lời bàn ra tán vào, nô tỳ nghe như vậy thì trong đầu có chút không vui.”

Điều này làm cho Lý Du tức giận bật cười: “Cho nên tối hôm nay ngươi đã cho ta nhiều giấm như vậy sao?”

Ninh Anh: ……

Lý Du: “Đồ ăn mà ta ăn chua hơn trước rất nhiều, ngươi cố ý làm như thế?”

Ninh Anh: ……

Sau mùa thu, tính cách so đo thiệt hơn của hắn phát huy vô cùng tốt, nam nhân này thật là chán ghét!

Lý Du cầm lấy tay nàng nhìn kỹ, mặc dù nàng chỉ là nô tỳ nhưng chỉ làm những việc nhẹ nhàng, được bảo dưỡng vô cùng tốt: “Trong lòng ngươi không vui sao?”

Ninh Anh nũng nịu: “Lang quân không thích nữ nhân ghen bóng ghen gió, nô tỳ cũng không muốn đòi hỏi gì cả, nô tỳ chỉ cầu khi chủ mẫu tiến vào phủ, nô tỳ vẫn còn có chỗ dung thân.”

Lý Du im lặng một hồi, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Đi quá giới hạn.”

Ninh Anh không dám sờ vảy ngược của hắn, muốn quỳ xuống nhận lỗi, nhưng lại bị Lý Du giam cầm.

Nàng sững người không dám nhúc nhích, hồi lâu sau hắn mới nhìn về phía nàng, ánh mắt khiến người ta nhìn không thấu: “Ngươi đang thăm dò ta, có đúng không?”

Ninh Anh rụt rè nói: “Nô tỳ không dám.”

Lý Du nắm cằm của nàng, nhắc nhở: “Đừng quên bổn phận của ngươi.”

Ninh Anh nhẹ nhàng vâng một tiếng, lúc này hắn mới buông nàng ra, yết hầu nhấp nhô nói ra một chữ cút, nàng yên lặng bước ra ngoài.

Sau khi đóng cửa rời khỏi thư phòng, gió lạnh bên ngoài khiến cho thần kinh căng cứng của Ninh Anh dần dần buông lỏng. Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở bản thân rằng nam nhân kia vô cùng thận trọng, không được sơ suất dù chỉ một chút.

Cùng lúc đó, Lý Du tiếp tục xem kỳ phổ trong thư phòng.

Ninh Anh nói rằng Xuân Nhật Yến là dành cho hắn, mục đích là để tìm một nữ lang xứng đôi với hắn, điều ấy hắn vô cùng rõ ràng.

Sang năm hắn sẽ được làm quan lễ, thành gia cũng là điều hợp tình hợp lý.

Hắn cũng không có sở thích gì đặc biệt, vì vậy hắn cảm thấy tất cả nữ nhân trên đời này nói chung đều giống nhau, chỉ cần đối phương có tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, gia cảnh không quá tệ, có thể bao dung với hạ nhân, không nhặt ghen tuông bừa bãi là được.

Chọn ai làm thê tử cũng như thế.

Về phần Ninh Anh, nếu như nàng giữ đúng bổn phận, hắn cũng có thể cho nàng một chút thể diện, nếu quá tham lam thì ngay cả giữ lại nàng cũng không đủ tư cách.

Lúc ấy Lý Du đã nghĩ như vậy, hắn từ trước đến nay không phải là một người xử trí theo cảm tính, cũng rất tự chủ, nhất định không tiêu tốn quá nhiều tâm tư cho hậu trạch.

Nhưng hắn không ngờ rằng một ngày nào đó, hắn cũng có thời điểm mặt dày vô sỉ, chỉ tập trung tinh thần suy nghĩ xem làm thế nào để leo lên giường của nữ nhân.

Đây quả thực là làm trò cười cho thiên hạ, nhưng hắn lại làm điều ấy hết lần này tới lần khác, khiến cả nhà không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment