Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 11

Hai ngày sau cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, không cần nhiều lời.

Đợi đến Xuân Nhật Yến, công việc trong Tần Vương phủ lu bù cả lên.

Lão Vương phi Quách Thị rất hiếm khi quản lý sự vụ trong phủ, ngay cả tiệc đầu xuân cũng là do tức phụ trưởng Thu Thị nói.

Tân phụ* tương lai và nàng ấy là sẽ là trừu lý**, nếu chọn phải người khó sống chung, ngày sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có gì cũng thấy không thoải mái.

(*tân phụ: cô dâu; trừu lý: chị em bạn dâu)

Huống chi trong lòng nàng ấy cũng cất giấu lòng riêng, muốn đáp cầu dắt mối thay họ hàng nhà mình, nếu cọc nhân duyên này thành, coi như không uổng phí một đoạn giai thoại.

Lúc trước Tần Vương nhắc tới Triệu Tứ Nương của Anh quốc công phủ, Quách Thị ngại tuổi tác quá nhỏ, càng nghĩ càng thấy việc làm Xuân Nhật Yến chính là một cơ hội tốt để gặp mặt nhau, cho nên bèn đồng ý.

Sáng mai người đến đều là nhóm quý nữ nhà thế gia, sân đánh cầu phải bố trí tốt, sân khấu kịch cũng cần phải dựng lên, cả vương phủ từ phòng nghỉ ngơi cho khách đến phòng giải trí, phòng dùng bữa, đều phải an bài thỏa đáng.

Lão Vương phi thật chẳng lo lắng, bởi vì tức phụ nhà mình có năng lực.

Sáng sớm Thu Thị đã trình sổ sách lên cho bà xem qua, món chính, bánh ngọt, rượu trà thuốc nước, tất cả đều vô cùng chi tiết tỉ mỉ.

Quách Thị nhận sổ sách do Thu Thị dâng lên, xem qua một lần rồi nói: “Con làm việc, xưa nay ta luôn rất yên tâm, chuyện này cứ quyết định thế đi.”

Thu Thị theo tiếng đáp vâng.

Quách Thị trả lại sổ sách cho nàng ấy, tiếp tục nói: “Sáng mai người tới đều là quý nữ, trong phủ tuyệt đối không được để xảy ra sự cố gì.”

Thu Thị đáp: “A nương cứ yên tâm, trong lòng con tự có sắp xếp.” Dừng một chút nàng ấy lại nói, “Ngày mai bên phía Nhị Lang cũng điều người đến giúp đỡ, đại nha hoàn Ninh Anh có trà nghệ rất cao, cũng chỉ có nàng ấy là người được quyền xuất hiện, còn phải làm phiền a nương thay con thỉnh cầu Nhị Lang một phen.”

Quách Thị gật đầu: “Buổi tối Nhị Lang  về ta sẽ nói với nó.”

Hai người bọn họ lại tiếp tục bàn bạc một lúc chuyện vụn vặt cho Xuân Nhật Yến ngày mai.

Tây Nguyệt Các bên kia cũng nhận được thư, bà vú Thôi Thị tự mình sai mấy người đến chờ sai khiến, Xuân Lan và Mỹ Nguyệt cũng đang ở đây.

Buổi chiều Thái Tam Nương cũng phải đến nhà bếp vương phủ hỗ trợ, chuẩn bị cho ngày mai mở tiệc chiêu đãi. Bà ấy và Ninh Anh buôn chuyện, nói ngày mai có mấy chục người đến phủ, phải chuẩn bị bốn năm bàn yến hội.

Ninh Anh cười nói: “Thế thì có đồ ăn ngon rồi.”

Thái Tam Nương trêu ghẹo nàng: “Đã là lúc nào rồi, còn tham ăn.”

Thật ra trong lòng Ninh Anh cũng rất vui, yên lặng tính toán xem sáng mai nên bày ra vẻ gì trước mặt Viên Kiệt. Nếu nàng vẫn một mực ở Tây Nguyệt Các thì thật không có cơ hội này, Thôi Thị nói để cho nàng đến pha trà, không phải cơ hội đã tới rồi sao?

Chạng vạng Lý Du lên đường về phủ, đi được nửa đường lại bị người hầu mời đến Phúc Thọ Đường.

Quách Thị ngồi  trong sương phòng vân vê hạt châu niệm Phật, chờ nhi tử bảo bối nhà mình đến.

Bà tử vén rèm tiến lên hỏi khi nào thì dùng bữa, Quách Thị nói: “Nhị Lang còn chưa đến, đợi thêm chút nữa đi.”

Bà tử theo tiếng đáp vâng rồi lui xuống.

Rất lâu sau, chủ tớ Lý Du mới đến Phúc Thọ Đường.

Tỳ nữ đón bọn họ vào sương phòng.

Lý Du tháo mũ quan, tỳ nữ nhận lấy, hắn cúi người thi lễ với Quách Thị.

Quách Thị cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?”

Lý Du ngồi trên ghế dựa, đáp lại: “Vẫn như trước.” Dừng một chút hắn nói thêm, “A nương gọi con tới, là có việc gì sao?”

Quách Thị: “Đúng là có việc muốn nói với con, con trở về muộn như vậy, chắc cũng đói bụng rồi, chúng ta đi dùng cơm trước rồi lại nói.”

Lý Du “vâng” một tiếng, đứng dậy đỡ bà sang phòng bên cạnh.

Quách Thị vịn tay hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Ninh Anh bên cạnh con có tay nghề pha trà vô cùng tốt, ngày mai muốn nhờ nó đến hầu hạ, con có nỡ thả người không?”

Lý Du bật cười: “Chỉ mỗi chuyện này thôi sao?”

Quách Thị trêu chọc: “Ta thấy ngày thường con chiều nó cưng nó, sợ con lo lắng nó chịu khổ chịu mệt thôi.”

Lý Du thật sự không biết phải nói gì: “Cũng chỉ là một nô tì thôi, a nương muốn thì cứ sai khiến, không cần ngại con.”

Quách Thị nghe thấy lời này thì tương đối hài lòng: “May mà trong lòng con còn biết.”

Lý Du gật đầu: “Con vẫn biết nặng nhẹ mà.” Hắn nói tiếp, “Phụ thân đâu, không có trong phủ sao?”

“Dám chắc đang ở cùng đám hồ bằng cẩu hữu rồi, ngày mai mới về.”

Trong sương phòng bắt đầu dâng lên thức ăn, hai người ai yên vị người nấy, người hầu đưa chậu đồng tới cho bọn họ rửa tay.

Một đĩa ngỗng đỏ được trình lên, trong đĩa sứ trắng tinh chỉ có mười miếng ngỗng bày thành hình quạt, bởi vì nước dùng có thêm men đỏ cho nên màu sắc thịt ngỗng tươi ngon, khiến người ta nhìn mà thèm ăn.

Màu sắc kia quá bắt mắt, Lý Du khen: “Món ngỗng này được đấy.”

Quách Thị cũng thấy nó bày bàn rất đẹp, vì thế bà nói: “Ngày mai trong yến tiệc cũng sẽ có món này.”

Tỳ nữ bày bát đũa, Lý Du động đũa gắp một miếng ngỗng đỏ vào trong bát của Quách Thị, nói: “A nương nếm thử xem.”

Quách Thị không thích khẩu vị nặng: “Con tự dùng là được, nương quanh năm ăn chay niệm Phật, không thích đồ mặn.”

Lý Du nghiêm túc nói: “A nương gầy lắm rồi, tục ngữ nói rượu thịt là chuỗi tràng hạt, Phật tổ có ở trong lòng là được, chỉ cần trong lòng nương thành tâm, Phật tổ sẽ tự biến đến.” Lại nói, “Tuổi tác người cũng đã lớn, ít nhiều vẫn cần bổ sung chút đồ ăn mặn để duy trì thân thể.”

Quách Thị không nói gì.

Lý Du cực kì hiếu thuận, tự mình đút bà ăn: “A nương nếm thử xem sao, sao có thể không ăn chút thức ăn mặn nào được. Nương phải ăn nhiều vào, sống thọ hơn cả phụ thân ta, bằng không trong phủ nhiều di nương trẻ tuổi như vậy, chỉ cần chờ nhặt cửa hời của người thôi.”

Nghe hắn nói lời này, Quách Thị nhất thời bị tức cười, oán trách cắn một miếng ngỗng đỏ, miếng thịt vào miệng trong mặn có ngọt, thật sự không có cảm giác ngấy mỡ tí nào.

“Nương thấy thế nào?”

Quách Thị tinh tế nhấm nuốt, thịt ngỗng đỏ tương đối dai, hương vị đậm đà vừa đủ, không đến mức quá ngọt, bà gật đầu nói: “Rất ngon.”

Thấy bà bằng lòng động đũa, lúc này Lý Du mới nở nụ cười.

Quách Thị chỉ chỉ hắn nói: “Con nói không sai, ta phải ăn ngon uống tốt, cẩn thận bảo dưỡng thân thể, từ từ đấu đá với bọn họ.”

Lý Du: “A nương nghĩ vậy là được rồi.”

Lại thêm một món canh rau chân vịt tôm viên được bưng lên, thịt tôm trắng nõn, rau chân vịt xanh biếc, nước canh trong treo, mang đậm sự đơn giản lại thanh lịch đặc trưng của nhà Phật.

Sau đó là món lưỡi vịt nguội.

Nước dùng được chế biến rất cầu kỳ, cần trích xuất rượu lâu năm, sau đó cho thêm năm gia vị điều chế bí mật, mới nấu ra món lưỡi vịt đậm vị như vậy.

Quách Thị nói: “Nhị Lang nếm thử phần lưỡi vịt nguội này đi, ngày mai cũng sẽ có trong yến tiệc.”

Lý Du động đũa gắp một cái lưỡi vịt nếm thử, lưỡi vịt mềm mại không xương, thơm hương rượu nồng, mang theo một phong vị.

“Thích hợp dùng làm đồ nhậu.”

Đũa vừa đặt xuống, một bát gà xào khoai môn được bưng lên.

Món này là món Lý Du thích.

Khoai môn vào miệng là tan, thịt gà con thơm mềm, bên trong còn cho một ít bột thù du, có chút cay, rất thích hợp dùng với cơm.

Quách Thị cũng thích khoai môn mềm ngọt này, gắp tận hai miếng.

Ngỗng đỏ, lưỡi vịt nguội, canh rau chân vịt tôm viên, gà xào khoai môn cùng rau trộn dương xỉ, mẫu tử hai người dùng tổng cộng năm món.

Quách Thị cũng không phô trương lãng phí, nhà bếp cung cấp phần thức ăn không nhiều, vừa đủ cho bọn họ dùng bữa.

Buổi tối Lý Du ăn ít, chỉ dùng nửa bát cơm trắng.

Sau khi ăn xong, Quách Thị cho hạ nhân lui ra ngoài, lúc này mới nói đến chính sự: “Buổi chiều hôm nay bên nhà đại tẩu con có đưa một vị biểu cô nương đến, nghe nói là khuê nữ nhà thứ sử Giang Châu, nàng có tới bái kiến ta, ta thấy cũng xinh xắn tươi trẻ lắm.”

Lý Du lập tức nghe ra manh mối: “Đại tẩu đây là muốn bàn chuyện chung thân đại sự giúp con sao?”

Quách Thị bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ: “Con đừng có suốt ngày không đứng đắn thế.” Lại nói, “Người ta từ xa vào kinh một chuyến cũng không dễ gì, sáng mai con thấy người cũng đừng nhăn mặt, cho đại tẩu con chút thể diện.”

Lý Du bĩu môi, trêu chọc: “Con thấy đại tẩu là muốn nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài ấy chứ.”

Quách Thị trầm tư một lát, nói: “Nghĩ ở trong đầu là được, chứ đừng nói ra.”

Lý Du: “Con đã rõ.”

Quách Thị nói tiếp: “Từ nhỏ con đã biết chừng mực, hôn sự của con ta sẽ không ép buộc, chỉ cần bản thân con thích là được. Vị Nhan cô nương kia nếu như con thấy thích thì cưới vào cửa cũng được, còn nếu không thích thì đừng trêu chọc người ta, tuyệt đối không được học thói xấu của cha con, tâm địa gian giảo.”

Lý Du đáp một tiếng.

Quách Thị còn nói thêm một vài chuyện khác nữa.

Thu Thị vì cái nhà này mà lao tâm lao lực, dẫu sao bà cũng không muốn vì nguyên nhân này mà phá hỏng quan hệ bà tức*, vứt sạch thể diện của tức phụ, cho nên dặn dò Lý Du rất lâu mới thôi.

(*bà tức: mẹ chồng nàng dâu)

Sau khi bàn bạc xong công việc, Lý Du mới về Tây Nguyệt Các.

Sắc trời còn chưa tối hẳn, Ninh Anh giống như thường ngày đứng ở chỗ cũ đón hắn.

Nhìn thấy chủ tớ Lý Du trở về, nàng kính cẩn hành lễ phúc thân, gọi một tiếng lang quân.

Lương Hoàng đưa mũ quan cho nàng, Ninh Anh giơ tay nhận lấy, đi theo sau lưng Lý Du trở về phòng. Trên đường hắn chắp tay sau lưng, đột nhiên hỏi: “Buổi chiều hôm nay nghe nói bên Trường Xuân Quán có đến một vị biểu cô nương?”

Ninh Anh có từng nghe Thôi Thị nói qua, nói là bà con xa của Thu Thị, hình như tới từ Giang Châu, họ Nhan.

“Bẩm lang quân, đúng là có chuyện này.”

Lý Du thình lình quay đầu nhìn nàng, giống như muốn thông qua nét mặt của nàng bắt giữ được dấu vết để lại.

Nhìn ánh mắt thăm dò kia của hắn, trong đầu Ninh Anh vô cùng ghét bỏ.

Hừ, hắn vậy mà lại vọng tưởng mình sẽ ghen, đúng là ngây thơ!
Bình Luận (0)
Comment