Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 37

Trải qua một hồi trăn trở, Ninh Anh sau khi nghe được Trình đại nương truyền lời, lại đắn đo cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng cảm thấy có thể thử, bèn đến phố Thạch Kiều một chuyến.

Chu lão đầu thấy nàng bằng lòng đến thì vô cùng cao hứng, nói: “Thật ra cửa tiệm này ta không muốn qua tay đâu, không nỡ.”

Ninh Anh cười nói: “Thế Chu lão gia tử hà cớ gì còn tìm đến ta?”

Chu lão đầu: “Lão bà tử thúc giục ta đến chỗ Đại Lang bên kia, cửa tiệm nhà hắn rất bận, cần người giúp việc.” Lại nói, “Ta nghe Khương nương tử nói muốn làm lẩu thì sinh ra vài phần hứng thú, cho nên muốn đến thưởng thức tay nghề của ngươi.”

Ninh Anh sảng khoái đồng ý: “Không biết Chu lão gia tử muốn nếm thử loại nào?”

Chu lão đầu: “Ngươi biết làm những loại nào?”

Ninh Anh nghiêm túc nói: “Măng chua hầm vịt, canh cá lóc, gà hầm, cháo trắng… đều được.”

Chu lão đầu nghĩ ngợi một hồi, “Thế thử canh cá lóc xem sao.”

Ninh Anh: “Vậy thì làm canh cá lóc.” Dừng một chút nàng nói, “Ta không thích bày việc, một mình ở trong phòng bếp sẽ bận tối mày tối mặt, nồi chỉ cần đơn giản, mỗi ngày đến giờ đều nấu một nồi canh đặc để ở đó, chuẩn bị rau củ quả, một nồi đất nung, một cái bếp nhỏ bùn đỏ, mấy miếng than, gia vị….”

Chu bà tử ở bên cười nói: “Thế thì quả thật bớt việc, rau xanh cứ bày vài rổ đưa lên là được, không cần bày bát đĩa gì cho đỡ phải thu dọn.”

Ninh Anh: “Chính là ý đó.”

Nàng hay nói, lại khéo ăn khéo nói, sau khi nói rõ nguyên liệu nấu ăn với Chu lão đầu, Chu lão đầu tự mình đi chọn mua, Chu bà tử ở lại trong cửa tiệm nói chuyện phiếm với Ninh Anh.

Biết Ninh Anh là quả phụ bị nhà phu quân đuổi, Chu bà tử nói: “Một nữ lang gia ra ngoài kiếm ăn rất bất tiện, khen cho ngươi có dũng khí này.”

Ninh Anh lạc quan nói: “Ôi chao, Chu ma ma nói quá lời rồi, ta không có con cái, nhà mẹ đẻ cũng không tựa vào được, dù sao cũng phải kiếm đường sống chứ.” Lại nói, “Huống chi dáng vẻ ta thô, không mấy lang quân xem trọng, nói gì thì cũng nên tìm cách sống qua ngày.”

Chu bà tử nói: “Khương nương tử không được tự coi nhẹ mình, trên đời này chỉ có nam nhân không lấy được vợ, không có chuyện nữ nhân không gả được chồng.”

Ninh Anh nhếch miệng nở nụ cười, cảm thấy những lời này thật sự đáng yêu muốn chết.

Chu lão đầu bên kia làm việc cũng rất nhanh lẹ, rất nhanh đã mua được hai con cá lóc về, còn cả một đống rau xanh.

Nhìn hai con cá lóc béo mập tươi sống trong thùng gỗ, Ninh Anh cười tít mắt nói: “Làm phiền Chu lão gia tử rồi.”

Chu lão đầu bừng bừng hứng thú nói: “Khương nương tử là chủ bếp, hai ta làm trợ thủ cho ngươi, có việc gì cần cứ nói.”

Ninh Anh: “Thế thì tốt quá, ta sẽ không khách khí.”

Nàng nhanh nhẹn mang hai con cá đến sau bếp giết, thao tác thuần thục, chỉ cần dùng một đôi đũa đã giữ được hai con cá.

Thấy chiếc đũa kia cắm từ miệng cá đến bụng cá, Chu bà tử nói: “Xem ra Khương nương tử là người trong nghề.”

Ninh Anh lừa dối nói: “Học nghề từ quân mẫu thôi.”

Cá lóc nhiều chất nhầy, không dễ xử lý, cần dùng khăn quấn thân cá để khỏi trơn trượt.

Cạo vảy cá, mổ bụng moi ruột, lấy mang cá, róc xương sống, một loạt động tác không mang theo chút chần chừ nào.

Lúc này Chu bà tử đã hoàn toàn tin nàng có mấy phần bản lĩnh rồi.

Lọc xong đầu cá và xương cá, Ninh Anh dùng mỡ heo chiên vàng cá, chờ đến khi hai mặt cá đều vàng lụm mới múc nước cho vào nồi.

Nàng bật lửa to nấu nước, cuối cùng bắt đầu điều chế gia vị cho nước canh, lúc này lại thêm vào gừng thái sợi, táo đỏ, sau đót bật lửa nhỏ ninh canh.

Vợ chồng già ở bên hỗ trợ rửa rau, Ninh Anh nói với bọn họ rau cỏ phải nhúng nóng ăn mới ngon.

Chu lão đầu chọn không ít những loại mình thích ăn, bởi vì ở vùng thôn nên tôm tươi cũng rẻ hơn ở trong kinh nhiều, Ninh Anh làm không ít tôm hùm đất.

Chu lão gia tử còn mua kha khá đậu phụ.

Trong lúc hai người xử lý rau xanh, Ninh Anh lại đi thái lát cá mỏng như cánh ve, mỗi một lát đều gần như trong suốt, hình dáng to nhỏ tương đương, trong màu trắng tinh của thịt cá còn mang theo chút đo đỏ của tơ máu.

Nàng cẩn thận bày cá ra bàn, giống như lúc trước hầu hạ Lý Du, tất cả đều tinh xảo, nhìn mà vui mắt.

Chờ nàng thái hết hai con cá, nàng lại hỏi nhà bán tương tốt nhất trong phường, bởi vì tương chấm là linh hồn của món này.

Chu lão đầu lập tức đến nhà kho lấy ra ba loại, cẩn thận giới thiệu cho nàng.

Ninh Anh thử từng loại, sau cùng chọn loại nước tương không lấn át mùi cá tươi, nhưng nàng vẫn cảm thấy mùi vị vẫn kém hơn nước tương chỗ Lý Du một chút.

Chiếu theo lẽ thường, nàng điều chế ba bát tương theo khẩu vị của ba người, tỏi hành băm nhỏ là không thể thiếu, còn rưới thêm một ít dầu mè.

Canh cá trong nồi sành đã được được ninh thành màu trắng sữa, bởi vì đã dùng qua mỡ heo chiên vàng nên hương thơm rất nồng đậm.

Thấy màu canh đã ổn rồi, Ninh Anh nêm nếm một ít gia vị, cẩu kỷ cùng hồ tiêu.

Chu lão đầu tò mò nếm thử nước canh kia, nước canh vào miệng hương thơm lan tỏa bốn phía, cực kỳ hợp khẩu vị dân bản xứ.

Ninh Anh nói: “Nếu ăn lẩu cá lóc vào mùa thu đông, có thể thêm một ít sâm, vô cùng bổ dưỡng.”

Chu lão đầu gật đầu, “Sâm tốt.”

Than trong bếp lò đã chuẩn bị xong, Chu bà tử mang tới một cái nồi đất, Ninh Anh múc canh cá sang nồi đất, than cũng bắt đầy bén lửa, nước canh trong nồi đất bắt đầu sôi ùng ục.

Ninh Anh múc cho hai người thêm một chén nước canh, rắc chút hành thái vào trong, nói: “Hai vị nếm thử canh này trước xem thế nào.”

Chu bà tử dùng thìa múc một muỗng thổi nguội cho vào miệng, màu canh trắng sữa, hương vị thơm ngon, mặn nhạt vừa phải.

Thấy thao tác chế biến của nàng đơn giản, nhưng thành quả lại rất ngon.

“Ta nhìn thấy ngươi cũng không cho gì, sao hương vị lại đậm như vậy.”

Ninh Anh cười nói: “Cá lóc vốn đã tươi ngon, cái cốt lõi chính là nguyên nước nguyên vị.”

Chu lão đầu gật đầu, “Ta rất tán thưởng lời này.”

Lão dùng nửa chén canh, liên tục cảm thán.

Ninh Anh lại động đũa gắp cho hai vị lát cá.

Lát cá trắng trong, chỉ cần nhúng vào trong canh là có thể vớt ra ăn được.

Nàng lần lượt cho bọn họ thử ba loại nước chấm, Chu lão đầu rất có hứng thú với bát nước chấm chua cay, nếm một miếng vị giác vô cùng sảng khoái.

Lát cá non mịn trơn nhẵn, da cá còn độ dai, lại không cứng, thấm đẫm nước chấm chua cay cho vào trong miệng, quả thật mang theo một phong vị khác.

Chu bà tử lại thích nước chấm thanh đạm, khẩu vị của bà không khác Lý Du là mấy, thích đồ ăn loãng.

Cũng nhờ có cái tật kén ăn kia của Lý Du mà Ninh Anh đã rèn ra một tay nghề tốt, nếu là thứ gì khiến hắn nói hài lòng, trình lên chắc chắn có thể khiến người ta tin phục vài phần.

Vợ chồng già dùng xong lát cá thì khen không dứt miệng.

Lúc này Ninh Anh mới lộ vẻ tươi cười, theo chân bọn họ nói kỹ thuật thái cá lát.

Chu bà tử hài lòng nói: “Nồi lẩu này rất ngon, già trẻ đều hợp, còn rất phù hợp với khẩu vị dân bản xứ chúng ta.”

Chu lão đầu: “Ăn cay mới ngon, người đất Thục rất thích.”

Chu bà tử cao hứng nói: “Ngày khác cũng nên để cho đám Đại Lang nếm thử.” Lại nói, “Khương nương tử có tay nghề nấu nướng tốt như vậy, lo gì không kiếm được tiền trang trải.”

Chu lão đầu vừa ăn cá vừa nói: “Tay nghề này của Khương nương tử quả thật rất khá, lần này chúng ta có thể gặp được nhau cũng coi như là duyên phận.”

Ninh Anh cười tít mắt nói: “Chu lão gia tử đã quá lời rồi.”

Chu lão đầu xua tay, “Một phụ nhân ra ngoài kiếm ăn tóm lại cũng không dễ gì, chuyện lúc trước ta đã bàn bạc qua với lão bà tử, không biết ý nương tử thế nào?”

“Nếu ngươi có ý đó, chúng ta sẽ giao cửa tiệm này cho ngươi, nhà cũ ngươi có thể vào ở, coi như có chỗ đặt chân dung thân.”

“Còn về tiền kinh doanh cửa tiệm thì chia đôi, chúng ta cung cấp cửa tiệm, ngươi cung cấp tay nghề.”

“Chỗ này để cho ngươi dùng kinh doanh, chúng ta sẽ không nhúng tay vào quản, nếu ngươi bận không kham nổi, ta sẽ bảo Đại Lang bên kia đưa một nha đầu sang đây phụ ngươi một tay, tiền công do chúng ta trả, ngươi nghĩ thế nào?”

Ninh Anh tò mò hỏi: “Chu lão gia tử không sợ bị lỗ sao?”

Chu lão đầu: “Chính vì điều này cho nên mới muốn thử xem tay nghề của ngươi thế nào rồi bàn chuyện hợp tác.” Lại nói, “Phu phụ già chúng ta là chọn người cho thuê, nếu cho thuê cửa tiệm lung tung, ta lại không cam lòng. Nếu như giữ khư khư trong tay, ta lại không làm gì được, càng nghĩ càng thấy hai chúng ta hợp tác là tốt nhất.”

Chu bà tử cũng nói: “Ban đầu ta vốn không đồng ý, nhưng sau khi thử qua tay nghề của Khương nương tử ta thấy ngươi đúng là có mấy phần bản lĩnh.”

“Một mình ngươi lưu lạc bên ngoài kiếm sống, muốn ở chỗ này đặt chân vốn không phải chuyện dễ, nếu là có Chu gia chúng ta giúp đỡ, cũng không đến mức bị lũ ma cũ bắt nạt ma mới.”

“Cửa tiệm này là vì chúng ta lớn tuổi rồi không quản được nữa, đã từng nghĩ bán nó kiếm chút tiền quan tài, trong tay có mấy đồng lòng dạ cũng yên tâm hơn.”

“Khương nương tử nếu có chê đắt, vậy chúng ta hợp tác kinh doanh thử xem. Thứ nhất là cho ngươi có nơi sống yên ổn, cái gì cũng có sẵn, không cần đập nhiều tiền vào; thứ hai chúng ta cũng muốn kinh doanh cửa tiệm, mỗi năm chỉ thu chút tiền thuê nhà đó chúng ta không cam lòng, tổng thể là như vậy.”

Ninh Anh nghĩ ngợi một hồi, nói: “Ta cũng chưa mở cửa tiệm bao giờ, vẫn là lần đầu thử tay nghề.”

Chu lão đầu nói: “Hết cách rồi, dù sao cũng là cửa tiệm nhà mình, mới mở chắc cũng không kiếm được mấy đồng, nhưng được cái là cái gì cũng có sẵn, nếu ngươi có lòng tin, ta trở về sẽ bàn bạc với Đại Lang, để cho bên hắn chia một nha đầu đến đây giúp đỡ.”

Ninh Anh: “Bình thường hai người không quản sao?”

Chu lão đầu: “Không quản, ngươi thích lăn lộn thế nào cứ làm thế nấy.”

Ninh Anh không khỏi vui vẻ, không ai vung tay múa chân với mình, cảm giác này thật tốt.

Chu lão đầu tiếp tục nói: “Bình thường chọn mua nguyên liệu nếu có thứ gì không biết cũng có thể tìm chúng ta, cửa tiệm của Đại Lang nhà ta ở ngay con phố bên cạnh, lui tới khá thuận tiện. Về sau chờ bên này kinh doanh ổn định rồi, chúng ta hầu như đều ở bên kia, không rảnh quản ngươi ở bên này.”

Ninh Anh cẩn thận tính toán một hồi, nói: “Hai vị cho ta về cân nhắc một chút, chậm nhất là ngày mai sẽ trả lời các vị, các vị thấy thế nào?”

Chu lão đầu: “Khương nương tử là người sảng khoái, chúng ta sẽ chờ tin tức từ ngươi.”

Song phương quyết định xong, Ninh Anh lại gắp cho bọn họ mấy con tôm hùm đất.

Chu lão đầu rất thích ăn tôm viên, dùng nhiều hơn mấy con. Còn có bánh nhân đậu cũng không tệ, canh cá lão cũng uống không ít.

Ăn xong bữa cơm này, hai vị lão nhân đều vô cùng thỏa mãn.

Chu lão đầu cũng là người tham ăn, thậm chí còn nhớ thương đến nồi canh măng om vịt kia.

Ninh Anh cũng rất vui, cảm thấy bọn họ đều là người thành thật, không nói mấy lời hoa mĩ, trao đổi rất thoải mái.

Sau khi rời khỏi Chu gia, vì đề phòng bất trắc, nàng đặc biệt đến nhà hàng xóm xung quanh hỏi thăm phẩm hạnh của người nhà này. Nàng mới đến, không biết tình huống nơi đây, lỡ gặp phải người khó chơi lại thích chiếm hời của người khác thì quả thật là xui xẻo.

Lục tục nghe ngóng một hồi đưa ra kết luận danh tiếng của Chu gia vẫn rất được, đều là thị dân thành thật, không có nhiều tin đồn tiêu cực.

Sau khi trở lại nơi đặt chân, Ninh Anh cẩn thận tính toán một phen, cảm thấy kế hoạch của Chu lão đầu cũng có lý.

Một mình nàng sống ở bên ngoài, muốn đứng vững gót chân ở đây mới đầu sẽ rất khó khăn, nếu có thể mượn lực dân bản xứ đương nhiên sẽ dễ sống hơn vài phần, ít nhất không ai vô duyên vô vớ tìm đến gây chuyện.

Còn về chuyện hợp tác, không cần tốn tiền thuê ban đầu mà còn có thể giải quyết được vấn đề chỗ ở, bên kia cũng sắp xếp một nha đầu đến giúp đỡ, công việc kinh doanh thế nào bọn hắn lại không quản, chỉ cần chia lợi nhuận là được.

Nếu suy xét về lâu về dài, chuyện này đối với Ninh Anh mà nói giống như nàng làm việc không công vậy.

Dù sao toàn bộ công việc kinh doanh đều dựa vào một mình nàng chống đỡ, bọn hắn phủi tay không quản không khác gì chưởng quầy chỉ cần ngồi rung đùi thu tiền. Nhưng nếu như chỉ làm ngắn hạn thì quả thật rất thích hợp với nàng.

Nếu nàng ở đây có gặp phải vấn đề gì khó cũng có thể nhờ Chu gia ra mặt giải quyết, càng có thể tránh cho nàng khỏi thân phận đào nô, rất nhiều chuyện bất tiện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Trước mắt nàng rất cần những trợ lực như vậy.

Cuối cùng Ninh Anh trải qua một đêm cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định thử một lần. Nếu con đường này không thể thực hiện, cùng lắm lại đổi sang nơi khác, còn nếu nàng có thể xông pha, tương lai chỉ cần đổi nơi kinh doanh là được.

Ngày hôm sau Ninh Anh tìm đến Trình đại nương trước, bảo nàng ấy đến làm chứng, ký kết khế ước thuê mặt bằng với Chu gia.

Nội dung bên trong vô cùng đơn giản, chỉ đề cập đến đến việc phân chia lợi nhuận, Chu gia không có quyền kinh doanh, chỉ cung cấp nhân lực và nơi kinh doanh, những cái khác đều do Ninh Anh tự mình buôn bán xử lý.

Sau khi xong mọi việc, Chu bà tử tự mình giúp Ninh Anh thu dọn một gian phòng để nàng ở, còn có một gian khác nữa để lại cho nha hoàn.

Các phòng còn lại đều khóa, còn mọi thứ trong nhà để đó đều mặc Ninh Anh bày bố.

Ninh Anh tò mò đánh giá gian phòng kia, diện tích không lớn, bên trong có bàn trà, bàn trang điểm, giường cùng ngăn tủ, gia cụ cũng rất cũ, nhưng được cái gọn gàng sạch sẽ.

Có thể làm nơi đặt chân cũng không tồi.

Ninh Anh đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài là hậu viện, tương đối thanh tịnh.

Nghĩ đến tương lai của mình bắt đầu cắm rễ ở chỗ này, nàng không khỏi tràn ngập khao khát. Cảm giác vui sướng này Tần Vương phủ vĩnh viễn không thể thỏa mãn nàng, nàng giống như có được một cuộc đời mới.

Hiện tại đang ngày mùa hè, nàng cũng không có y phục gì, trước mắt trong tay còn có chút tiền, nàng phải để dành chuẩn bị vài cái nồi đất với bếp lò quan trọng hơn.

Cửa hàng của Chu gia không lớn, Ninh Anh suy đi tính lại, có thể đồng thời bày được sáu cái bàn đã không tệ rồi.

Nàng đặt trước tám bếp lò, lại chuẩn bị vài cái nồi đất có tiếng, còn về mấy thứ như bát đũa gì đó, lúc trước Chu lão đầu bọn hắn để lại không ít, có thể trực tiếp sử dụng.

Trong nhà bếp có những thứ gì đều có thể tận dụng, không cần mua sắm, giúp nàng bớt đi không ít phiền toái.

Rất nhanh Chu bà tử đã đưa người hầu bên kia đến, tên Thúy Thúy, dáng vẻ chỉ mới mười ba tuổi, làn da ngăm đen, vóc dáng khá cao, tình tình thật thà phúc hậu, thoạt nhìn không thông minh lắm.

Chu bà tử nói nàng ấy sức lớn, có thể làm việc nặng, miệng không ngọt, nhưng làm việc kiên định, ở bên kia cũng chuyên làm việc nặng, đến đây chắc sẽ giúp được chút ít.

Ninh Anh đón người vào nhà.

Thúy Thúy kia quả nhiên như Chu bà tử nói, sức lực rất lớn, chẻ củi đun nước cũng làm được!

Đương nhiên nấu cơm cũng rất giỏi, ăn một bữa mà Ninh Anh no cả ngày.

Hai người mất hai ngày thời gian thu dọn bày biện bố trí cửa tiệm thỏa đáng, coi như có tiếng cũng có miếng mà khai trương.

Ngày đó cả nhà Chu lão đầu đều đến ăn, còn mang theo pháo đến nổ.

Ninh Anh chuẩn bị măng chua om vịt chiêu đãi người nhà Chu Đại Lang, tổng cộng bảy miệng ăn, dùng bát tô.

Vịt ninh nhừ mỡ mà không ngán, măng chua kích thích khẩu vị, tất cả đều được ninh nhừ.

Đồ ăn đi kèm cũng rất nhiều, có sụn thịt heo, ức gà, đậu phụ, tiết vịt, đỗ ngâm, mộc nhĩ, dưa chuột, cùng với rau xanh theo mùa.

Lần trước Chu lão đầu đã muốn ăn thử món măng om vịt này, lần này bừng bừng hứng thú tới thử.

Khắp phòng đều tràn ngập mùi măng chua thơm lừng, thịt vịt tươi ngon, ninh ra nước canh vàng óng, Ninh Anh xua bóng mỡ trên mặt canh múc cho Chu lão đầu một bát.

Chu lão đầu cũng không sợ nóng, nếm thử một thìa.

Canh vào miệng thuần chua đậm vị, vị giác nhanh chóng được kích thích, mặn ngọt vừa phải, hương vị hoàn toàn khác canh cá lóc hôm nọ.

Chu Đại Lang múc thêm một chén thay lão nương nhà mình, Chu bà tử ăn xong khen không dứt miệng: “Nước canh này ngon quá, rất thích hợp chan canh ăn.”

Mọi người đều bật cười.

Ninh Anh gắp một miếng thịt vịt cho Chu lão đầu, da mềm dẻo, thịt ninh nhừ, không hề có mùi tanh của vịt, rất thích hợp nhất cho những lão nhân gia như lão dùng.

Sau khi ăn xong một miếng thịt vịt, Chu lão đầu hài lòng nói: “Khương nương tử quả nhiên có một tay nghề nấu nướng giỏi!”

Ninh Anh: “Chu lão gia tử đã quá khen rồi.”

Người nhà Chu gia quanh năm làm việc kinh doanh, trong nhà còn thuê được nô tỳ thì đương nhiên cuộc sống trong nhà cũng hơn nhà bình thường một chút.

Chu Đại Lang là người rất biết hưởng thụ, sau khi nếm thử canh măng om vịt cũng gật đầu nói: “Khương nương tử quả thật có bản lĩnh, xem ra phụ thân không nhìn nhầm người.”

Phu thê Chu gia cũng tự thấy không tệ.

Ninh Anh bảo vào bếp chuẩn bị ô mai ướp lạnh làm thức uống đi kèm, Chu bà tử vội kêu nàng tới ăn cùng.

Mọi người quây quần bên bàn cơm nói chuyện phong tục nhân tình, cùng với tình huống bên nhà phu quân của Ninh Anh trước kia.

Gặp được người nhà này, nàng cảm thấy được vận may của mình cũng không tệ.

Hai bên đều ôm tâm lý thử vận may, nàng muốn thử xem có thể ăn được bát cơm này hay không, Chu lão đầu thì lại ngóng trông có thể kinh doanh tốt cửa tiệm.

Bất kể sau này kết quả có thế nào, ít nhất trước mắt song phương đều mong chờ có thể cùng kiếm ra lợi nhuận, tạm thời không tồn tại mâu thuẫn.

Bữa cơm này hai nhà ăn rất thư thái, đợi đến lúc bọn hắn rời đi, Chu lão đầu còn đặc biệt cho hai trăm văn tiền, đồng tiền được dùng dây tơ hồng xâu chuỗi, ý ngụ may mắn.

Ninh Anh cũng không thoái thác, dù sao nàng cũng khai trương cửa hàng, như thế coi như đã gặp may mắn.

Hai ngày sau đều không có một khách nào tới cửa, mãi đến ngày thứ ba, có một gia nô tiến đến đặt trước một bàn cá lóc, một nhà sáu người ăn, nói là bằng hữu làm ăn của Chu Đại Lang, đặc biệt tới thưởng thức, tầm khoảng chạng vạng giờ Dậu canh ba sẽ đến.

Ninh Anh cao hứng không thôi, vội vàng sắp xếp Thúy Thúy vào bếp phụ giúp.

Trong lúc nàng đang hưng phấn chuẩn bị tiếp đãi bàn khác đầu tiên, Yến Tam Lang trước đó đưa nàng đến Bình Châu đang bị người của Lý Du theo dõi.

Người nọ báo cáo từng hành động nhỏ của Yến Tam Lang cho Lý Du, lúc ấy Lý Du mới vừa hạ triều về phủ, nghe được Lương Hoàng nói Viên gia bên kia có tin tức, lập tức truyền người đến hỏi.

Lúc này tiết trời mùa hè nóng bức khó chịu, trong phòng đặt một chậu đá, Lý Du từ bên ngoài khô nóng đi vào trong nhà, cả người đều thư sướng không ít.

Chỉ chốc lát sau Lâm Chính bị dẫn đến, hắn cúi người thi lễ với Lý Du, báo cáo Yến Tam Lang đã từng đi qua Chung Nhạn Sơn, băng qua Khúc trấn bên kia đến bến tàu đi đường thủy xuôi đến Phạn Thành, sau đó lại từ Phạn Thành ngồi thuyền đến Bình Châu, ở lại Bình Châu không lâu thì vòng vèo về kinh.

Nghe được tin tức này, Lý Du chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hỏi: “Thế hiện nay Yến Tam Lang ở đâu?”

Lâm Chính đáp: “Tại huyện Trung.” Lại nói, “Hắn là con út của Giả bà tử ở Viên phủ, Giả bà tử kia lại là nô bộc trung thành của Tưởng Thị, tiểu nô đoán, lộ tuyến kia của hắn hơn nửa có liên quan đến Ninh Anh cô nương.”

Lý Du “ừ” một tiếng, rơi vào trầm tư.

Lâm Chính hỏi: “Chủ tử có muốn bắt hắn tới để thẩm vấn không?”

Lý Du xua tay, “Không cần, tạm thời đừng nên bứt dây động rừng.”

Lâm Chính ngoan ngoãn đợi mệnh lệnh.

Lý Du sửa lại tay áo, nói: “Trước mắt cứ tiếp tục theo dõi hắn, ta tự có tính toán.”

Lâm Chính đáp một tiếng rồi lui xuống.

Chờ lát sau Thôi Thị tiến vào hầu hạ Lý Du thay y phục hàng ngày, thời tiết nóng bức, chất vải quan bào dày hơn lụa mỏng rất nhiều, mặc lên người không được thoải mái lắm.

Đợi hắn mặc xong đồ ở nhà, Thôi Thị lấy canh hạt sen nấm tuyết bỏ sẵn trong hộp đựng đồ dâng lên, nói: “Trời hè nóng bức khó chịu, Nhị Lang ăn một bát canh hạt sen nấm tuyết giải nóng đi.”

Lý Du rửa tay nhận lấy, dùng thìa nếm thử, ngân nhĩ mềm dẻo sềnh sệch, man mát, lại được rưới thêm chút mật, độ ngọt vừa phải.

Hắn chậm rãi dùng xong một chén, bỗng nhiên nhớ tới cháo trắng Ninh Anh làm, có chút thèm, nhưng người không ở trong phủ, hắn chỉ đành đánh mất suy nghĩ này.

Sau khi dùng trà đặc súc miệng, Lý Du lại ăn thêm mấy trái vải.

Nếu là những năm qua, hơn nửa số vải trong phòng đều bị Ninh Anh ăn hết, thậm chí có đôi khi hắn còn phải xin thêm Quách thị, chỉ cần là thứ nàng thích hắn đều chiều, chỉ cần không bắt hắn lên sao Hỏa thì muốn gì được nấy.

Trái vải kia không tính là lớn, màu sắc tươi ngon diễm lệ, nhìn mà thích mắt.

Lý Du nhìn chằm chằm nó một lát, lại nghĩ tới những lời Lâm Chính mới nói.

Nếu Ninh Anh trốn đi là do Yến Tam Lang hộ tống, thế thì chắc chắn hơn nửa Yến Tam Lang biết Ninh Anh đi đâu.

Hắn phải làm sao mới có thể thần không biết quỷ không hay mò đến chỗ Ninh Anh đang ở, khóa người kéo về đây?

Lý Du có vẻ đăm chiêu nghịch trái vải trong tay, lần trước Viên Kiệt mặt dày tới xin lại bức 《 Ngư Ông 》, hắn cảm thấy bức tranh kia cũng chẳng có gì hay bèn trả lại cho Viên Kiệt.

Đương nhiên, hắn còn có thể tặng thêm Viên Kiệt ít đồ, đó chính là khế ước bán thân của Ninh Anh.

Sau khi dứt khoát quyết định, Lý Du cảm thấy tâm trạng thư thái sung sướng hơn hẳn, cơm chiều cũng ăn rất ngon.

Kết quả trước đi ngủ Thôi Thị muốn làm một chuyện hoang đường, từ khi Ninh Anh rời đi Lý Du tựa như hòa thượng không ăn đồ mặn, không chạm qua nữ nhân.

Thôi Thị nghĩ tới chuyện Lý Du đang tuổi dung sức, nếu cứ nín nhịn như vậy sẽ hỏng mất, vốn muốn để cho Mỹ Nguyệt đến hầu hạ, kết quả Mỹ Nguyệt không muốn, đành phải để Xuân Lan chiếm được tiện nghi.

Xuân Lan cầu còn không được.

Thôi Thị đứng ngoài ngóng chờ cũng không biết sao, một thoáng sau chỉ thấy Xuân Lan khóc sướt mướt chạy ra khỏi phòng, dáng vẻ xấu hổ giận dữ muốn chết.

Thôi Thị thầm kêu không ổn, vội vàng đến hỏi nguyên do.

Bên trong phòng ngủ truyền đến giọng nói giận giữ đầy táo bạo của Lý Du, hắn gọi Thôi Thị vào chất vấn.

Thôi Thị thấy sắc mặt hắn không vui, vội giải thích: “Lão nô chỉ lo sau khi Ninh Anh rời đi, trong phòng Nhị Lang không có một người nào tri kỷ…”

Còn chưa nói xong, Lý Du đã ngắt lời nói: “Thôi ma ma hồ đồ rồi, Lý Du ta là người ai cũng có thể ngủ cùng sao?”

Thôi Thị: “…”

Lý Du ảo não nói: “Xuân Lan kia là mặt hàng gì, đáng để ngươi cho vào phòng ngủ của ta?”

Thôi Thị: “…”

Nhất thời bị nghẹn họng.

Lý Du cực kỳ không kiên nhẫn, “Về sau đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy, Xuân Lan kia là hạng dong chi tục phấn, sáng mai tự ngươi tự xử lý đi, đừng để cho nàng ta xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Thôi Thị quẫn bách nói: “Là lão nô không đúng, vốn chỉ muốn…”

Lý Du sốt ruột nói: “Ngươi ở với ta từ nhỏ đến lớn, nếu như ta bằng lòng cân nhắc đến nàng ta thì còn có thể chờ đến hôm nay sao?”

Thôi Thị liên tục gật đầu, biết mình xui xẻo, vội nói: “Lão nô đã hiểu, lão nô đã hiểu, không nên suy đoán lung tung tâm tư của chủ tử.”

Lý Du chỉ vào bà ấy nói, “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Thôi Thị vội vàng đáp: “Lần sau sẽ không viện cớ này nữa, lần sau sẽ không viện cớ này nữa.”

Lý Du không kiên nhẫn đuổi bà ấy ra ngoài.

Thôi Thị thở phào nhẹ nhàng một hơi, cũng may tiểu tổ tông còn nể tình xưa, để lại chút thể diện cho bà ấy, nếu không thì công việc này cũng đi tong.

Chờ bà ấy đóng cửa lui ra, tâm tình Lý Du phiền não, hắn chống nạnh đi tới đi lui.

Hắn vén một lọn tóc buông rơi ra sau tai, liên tục đứng ở trước gương ngắm nghía, càng nhìn cảm thấy lang quân trong gương đẹp, thậm chí còn vén một góc xiêm y lên xem cái bụng bằng phẳng không chút mỡ thừa của mình, lại vươn đôi chân dài ra, không biết xấu hổ mà nghĩ nam nhân anh tuấn như Lý Du hắn há có thể để cho hạng dong chi tục phấn kia ngủ cùng?

Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Bình Luận (0)
Comment