Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 38

Xuân Lan bị răn dạy một trận cảm thấy mất hết thể diện, trốn về phòng khóc.

Thôi Thị chạy đến dò xét tình hình, thấy nàng ta đau lòng khổ sở, cũng biết việc này là do mình hồ đồ gây nên, bèn nói: “Xuân Lan, Nhị Lang đã lên tiếng, bảo ngươi ngày mai rời phủ.”

Nghe thế Xuân Lan khóc càng thảm thiết hơn, vội vàng quỳ xuống đất ấm ức nói: “Thôi ma ma, nô tỳ bị oan mà…”

Thôi Thị thở dài, đỡ nàng ta đứng dậy: “Ngươi cũng đừng khóc nữa, khóc cũng vô dụng.” Tạm dừng trong giây lát, “Việc này là ta hồ đồ, nhưng Nhị Lang đã lên tiếng, có thể thấy được hắn thật sự không dung thứ được cho ngươi.”

“Thôi ma ma…”

“Ngày xưa ngươi muốn bò lên giường Nhị Lang, hiện tại chắc cũng biết được tính tình chủ tử thế nào, ngươi nên chết tâm đi.”

Xuân Lan cầm khăn tay lau nước mắt, đầy bụng ấm ức.

Thôi Thị tiếp tục nói: “Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đến thôn trang; hai là đến cửa hàng trong phủ. Hai vị trí, mặc cho ngươi chọn.”

Xuân Lan cực kì không cam lòng, oán hận nói: “Ninh Anh kia có chỗ nào tốt mà lại khiến cho…”

Còn chưa nói xong, Thôi Thị đã nghiêm khắc ngắt lời: “Chớ có náo loạn!”

Xuân Lan ngậm miệng.

Thôi Thị: “Nhị Lang là người nói một không hai, nếu hắn đã lên tiếng, vậy thì không còn con đường nào khác, ngươi cẩn thận suy xét rõ ràng nên đi đâu đi.”

Nói xong bà ấy không kiên nhẫn rời đi, để lại Xuân Lan một mình ảo não.

Cũng đúng lúc này, Mỹ Nguyệt chạy đến xem tình hình.

Xuân Lan cảm thấy mất mặt, không thoải mái nói: “Ngươi tới làm gì?”

Mỹ Nguyệt dựa vào cửa không nói gì.

Xuân Lan cho rằng nàng ấy tới chê cười mình, bèn nổi giận nói: “Cút ngay!”

Lúc này Mỹ Nguyệt mới mở miệng, “Nếu ta là Xuân Lan tỷ tỷ, lúc này nên trù tính cho con đường sau này xem phải đi thế nào.”

Xuân Lan cắn môi im lặng.

Mỹ Nguyệt: “Thôn trang và cửa hàng, đương nhiên phải chọn cửa hàng. Nếu ăn may, nói không chừng còn có thể tìm được phu quân phù hợp, còn nếu đến thôn trang, vậy thì không dễ nhìn thấy hi vọng rồi.”

Xuân Lan châm chọc nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm mù quáng.”

Mỹ Nguyệt lắc đầu, “Ta chỉ cảm thấy may mắn, trước đó có A Anh tỷ tỷ ở bên cạnh lang quân, sau có Xuân Lan tỷ tỷ thử trèo cao. Người giống như lang quân chúng ta không trèo tới được, người ta được chiều chuộng thành thói, chỉ có Thiên Tiên mới xứng.”

Xuân Lan bị nói cho nghẹn họng không thốt nên lời, chỉ hận không thể xoắn đứt khăn.

Hôm sau nàng ta bị Thôi Thị đưa ra khỏi phủ, đi đến cửa hàng tơ lụa.

Tối hôm qua Thôi Thị bị Lý Du răn dạy, sau đó cũng không dám sắp xếp linh tinh, nữ tỳ trong phòng cũng chỉ còn một mình Mỹ Nguyệt.

Có vết xe đổ của Ninh Anh và Xuân Lan, Mỹ Nguyệt không làm liều, chỉ muốn làm lụng kiếm đủ tiền cưới gả, tìm một người thành thật an phận gả cho.

Đợi đến ngày cuối tuần Lý Du được nghỉ, hắn xách theo 《 Ngư Ông 》 đến Viên phủ một chuyến.

Lúc ấy Viên Kiệt đang phụ đạo bài vở cho con nhỏ của Tưởng Thị, nghe thấy gia nô báo lại, nói Lý Du tới cửa, Tưởng Thị vô thức co rúm người, khả năng đã có bóng ma tâm lý với Lý Du.

Viên Kiệt khá kinh ngạc, nói: “Nhanh mời hắn tiến vào tiền thính, lát nữa ta đến liền.”

Chờ gia nô lui ra xong, Tưởng Thị thăm dò: “Hắn tới quý phủ làm gì?”

Viên Kiệt lắc đầu, đứng dậy nói: “Ta đi xem là biết.”

Tưởng Thị lo lắng trùng trùng nói: “Tiểu tổ tông kia cũng không dễ đối phó, Tứ Lang chàng phải ghi nhớ, đừng chọc giận hắn, tránh sinh ra mầm tai vạ.”

Viên Kiệt xua tay, “Nhị Lang chỉ đáng sợ đối với nàng thôi, hai ta có giao tình thâm sâu, chỉ cần không đề cập đến chính sự, hắn ít nhiều đều sẽ nể tình Viên gia.”

Tưởng Thị không nói thêm nữa.

Viên Kiệt chắp tay sau lưng đến tiền thính.

Lý Du ngồi ngay ngắn trên ghế, toàn thân phong nhã vô cùng.

Bên ngoài ve kêu từng hồi, hắn chậm rãi phe phẩy chiếc phiến, chỉ chốc lát sau Viên Kiệt đi đến, từ xa đã cười tủm tỉm nói: “Ôi chao, ngọn gió nào đưa Nhị Lang tới nhà ta vậy?”

Lý Du nhìn về phía hắn, chiếc phiến đang nhẹ nhàng lắc lư, nháy mắt bị thu lại. Hắn chỉ vào Viên Kiệt, cười nói: “Tứ Lang không phải muốn đòi 《 Ngư Ông 》 sao, hôm nay đặc biệt mang tới cho ngươi đó.”

Viên Kiệt nửa tin nửa ngờ tiến lên, Lý Du chuyển cuốn họa cho hắn, hắn kích động nói, “Ngươi chớ có lừa ta.”

Lý Du bật cười, “Ta lừa ngươi làm gì?”

Viên Kiệt bừng bừng hứng thú mở bức hoạ cuộn tròn ra, quả nhiên là《 Ngư Ông 》của hắn không sai, cảm giác mất mà lại có được thật sự vô cùng hạnh phúc.

Thấy hắn vui vẻ, Lý Du lại đong đưa chiếc phiến, nói: “Thế nào?”

Viên Kiệt dời tầm mắt, vui mừng nói: “Nhị Lang quả nhiên là người khéo léo!”

Lý Du hé miệng cười.

Lúc này đầu óc Viên Kiệt nhanh chóng tỉnh táo lại, lộ ra vẻ hoang mang nhìn hắn, nói: “Thiên hạ không có chiếc bánh thịt nào tự dưng rơi xuống đầu, Nhị Lang đến lần này chắc chắn có mục đích.”

Lý Du xếp quạt giấy bỏ sang bên, lấy từ trong tay áo ra khế ước bán thân của Ninh Anh.

Nhìn thấy thứ kia, Viên Kiệt có điều khó hiểu, nghi hoặc nói: “Đây là…”

Lý Du chỉ chỉ nó, “Thứ này vốn nằm trong tay phu nhân nhà ngươi, hiện giờ ta trả lại nó, cho nàng ấy tự mình xử lý.”

Nghe nói thế, Viên Kiệt nhanh chóng cảnh giác, “Ngươi đừng có lừa ta.”

Lý Du giảo hoạt nói: “Ta lừa ngươi làm gì, ngươi cầm nó đưa cho phu nhân, nàng ấy tự biết tác dụng của nó.”

Viên Kiệt nghe không hiểu lời này.

Lý Du cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói còn có chuyện khác cần làm, nên không ngồi bao lâu đã đi mất.

Vì thế Viên Kiệt mang tranh cùng khế ước bán thân trở về phòng, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.

Tưởng Thị thấy hắn trở về, tò mò hỏi: “Tiểu tổ tông kia đi nhanh vậy sao?”

Viên Kiệt lấy lại tinh thần, nói: “Thật đúng là kỳ lạ, vừa rồi Nhị Lang mang 《 Ngư Ông 》 trả lại cho ta.”

Tưởng Thị cũng kinh ngạc, “Thật hay giả, lúc trước hắn vì bức tranh này mà đưa Ninh Anh ra khỏi phủ, lúc này sao lại trả về?”

Viên Kiệt: “Còn có cả khế ước bán thân của Ninh Anh nữa, đều mang trả lại.”

Hắn vừa nói xong, Tưởng Thị thầm kêu không ổn, phàm là thứ gì đó có liên quan đến Ninh Anh đều khiến nàng ta cảnh giác, sốt ruột nói: “Đang êm đẹp, tự dưng trả khế ước bán thân về làm gì?”

Viên Kiệt đưa khế ước cho nàng ta, cũng thấy khó hiểu, “Hắn nói nàng tự biết nên xử trí thế nào.”

Tưởng Thị sửng sốt.

Viên Kiệt tò mò hỏi: “Tam nương định xử trí khế ước bán thân này thế nào?”

Tưởng Thị xem xét củ khoai lang nóng phỏng tay kia, chẳng hiểu ra sao, Viên Kiệt tiếp tục nói: “Nhị Lang nói nàng tự biết nên xử trí nó thế nào.”

Lúc này Tưởng Thị mới giơ tay nhận lấy, bất giác như ngộ ra điều gì đó, nàng ta nhíu mày hỏi: “Hắn còn nói gì nữa không?”

Viên Kiệt lắc đầu, “Không.”

Tưởng Thị cầm khế ước bán thân ngồi trên ghế, rất lâu sau mới nói: “Thứ này ta cầm cũng vô dụng.”

Nghe thế, Viên Kiệt lập tức hiểu ra, hắn vỗ gáy nói: “Thì ra là như vậy!”

Tưởng Thị im lặng nhìn hắn.

Viên Kiệt vội hỏi: “Nếu là đồ vô dụng, vậy thì vật quy nguyên chủ là được.”

Tưởng Thị không khỏi phát sầu, nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy, ta biết đi đâu tìm nguyên chủ đây?”

Viên Kiệt ngồi xuống bên cạnh, “Lúc trước Ninh Anh là do Yến Tam Lang hộ tống rời khỏi kinh thành, giờ gọi Yến Tam Lang về hỏi, có lẽ hắn biết tung tích của Ninh Anh.”

Tưởng Thị: “Hắn hơn phân nửa là không biết rõ, lúc ấy hắn chỉ hộ tống Ninh Anh đến địa giới Bình Châu, sau đó hai người chia tay. Biển người mờ mịt, biết đi đâu tìm kiếm, không khác gì mò kim đáy bể.”

Viên Kiệt cẩn thận suy tư một hồi, “Tạm thời đừng quản chuyện này, cứ tìm Yến Tam Lang về thương lượng sau.”

Tưởng Thị bất đắc dĩ gật đầu, cũng chỉ có thử xem sao.

Trước mắt Yến Tam Lang đang ở huyện Trung, Tưởng Thị nói chuyện này với Giả bà tử, sau đó lập tức phái người đi tìm.

Tầm năm sáu ngày sau, Yến Tam Lang mới vội vàng chạy từ huyện Trung về.

Tưởng Thị giao khế ước bán thân của Ninh Anh cho hắn, nói: “Tần Vương phủ không còn truy cứu chuyện Ninh Anh trốn đi nữa, trước mắt sóng gió đã qua, khế ước bán thân này ở trong tay ta cũng không có tác dụng, ngươi mang nó về cho nguyên chủ đi, thuận đường lấy đồ của ta về.”

Yến Tam Lang cau mày nói: “Phu nhân làm khó tiểu nhân rồi, lúc trước tiểu nhân và Ninh Anh chia tay nhau tại địa giới Bình Châu, còn về hướng đi cụ thể của nàng tiểu nhân cũng không rõ lắm, hiện giờ phải tìm người, không khác gì mò kim đáy bể.”

Tưởng Thị kiên trì nói: “Ngươi quanh năm bôn ba bên ngoài đã có kinh nghiệm, lại từng ở chung với Ninh Anh nhiều ngày nên chắc biết được chút chuyện của nàng, ta cũng không tìm được ai thích hợp đi tìm nàng.”

Giả bà tử cũng nói: “Tam Lang cẩn thận ngẫm lại xem, có lẽ trên đường Ninh Anh có để lại dấu hiệu cũng không chừng.”

Yến Tam Lang nhận khế ước bán thân, nhức đầu nói: “A nương có điều không biết, tuy con có ở chung với cô nương kia chỉ mấy ngày nhưng đã được chứng kiến bản lĩnh của nàng ấy, vô cùng tinh ranh, lắm mưu nhiều kế. Ban đầu ở Bình Châu nàng đề phòng con, một mình thoát thân, Bình Châu thông với bốn phương tám hướng, muốn tìm hướng nàng ấy đi quả thật khó như lên trời.”

Giả bà tử: “Bất kể có nói thế nào, chỉ cần là người sống thì ắt sẽ để lại chút tung tích, con cứ thử trước xem sao, nếu không tìm được lại nói.”

Tưởng Thị cũng nói: “Việc này không vội, tìm từ từ cũng không sao.”

Lúc này Yến Tam Lang chỉ đành đồng ý.

Đợi hắn đi rồi, Tưởng Thị lẩm bẩm: “Tần Vương phủ muốn tìm người thông qua cách này, ơn tình này có làm thế nào cũng phải bán.”

Giả bà tử: “Chỉ cần không làm liên lụy đến nương tử là được.”

Tưởng Thị gật đầu, “Đương nhiên là không rồi.” Dừng một chút lại nói, “Nhưng mà ta thấy Lý Du kia vì chuyện này mà không ngừng lăn qua lăn lại, hơn phân nửa là đã phải lòng Ninh Anh.”

Giả bà tử lơ đễnh nói: “Cho dù có phải lòng thì đã sao, xét cho cùng Ninh Anh vẫn là nô tỳ, có thương đến mấy cũng không cưới vào phủ được.”

Tưởng Thị lại không cho là như vậy.

Nếu là nhà khác thì không nói, nhưng nàng ta tin Tần Vương phủ không giống vậy.

Tần Vương lão nhân kia chính là ví dụ điển hình, tạo ra hơn ba mươi thứ nữ, hơn mười vị thiếp thất, tính ra còn nhiều con nối dòng hơn cả trong cung, cả kinh thành không tìm được vị thứ hai như thế.

Một lão đầu không đáng tin sinh ra đứa con hơn phân nửa cũng không đáng tin, không thể dùng ánh mắt người thường để đánh giá nhà hắn được.

Lại nói đến chuyện của Yến Tam Lang, sau khi về đến nhà thì không nghĩ ra được cách nào.

Thê tử của hắn là Chu Lệ Nương hỏi rõ nguyên do, cuối cùng cho hắn một chủ ý, bảo hắn đến Hối Thông Quỹ tìm manh mối.

Lúc trước phí đi đường mà Tưởng Thị cho Ninh Anh là do Yến Tam Lang gửi vào Hối Thông Quỹ, chỉ cần Ninh Anh rút tiền, Hối Thông Quỹ bên kia chắc chắn có ghi chép.

Được thê tử nhắc nhở, hai mắt Yến Tam Lang sáng lên.

Có điều Hối Thông Quỹ cũng không phải người bình thường có thể đến tra, vì thế Yến Tam Lang mượn tay Tưởng Thị viết một phong thư đưa đến quỹ phường bảo chưởng quầy bên kia tới tiếp đãi hắn.

Có chức quan tứ phẩm Viên Thị Lang này làm bối cảnh, Hối Thông Quỹ chắc sẽ không thất lễ.

Yến Tam Lang báo cáo tình huống của Ninh Anh với Tào chưởng quầy, Tào chưởng quầy vuốt râu nói: “Nếu rút tiền ở Kinh Thành, chúng ta có thể xác nhận tình huống trong vòng một tháng.” Lại nói, “Quỹ phường cũng có quy tắc của quỹ phường, mỗi tháng kinh thành sẽ tập hợp thanh toán một lần, nhưng những cơ sở ở châu khác phải ba tháng một lần Xuân Hạ Thu Đông mới tập hợp thanh toán một lượt, sau đó chuyển về kinh thành bàn giao.”

Yến Tam Lang yên lặng bấm đốt ngón tay tính toán, lần đó hắn gửi phí đi đường là vào tháng tư, hiện tại đã tháng sáu, cũng không biết có thể tìm được dấu vết lần cuối Ninh Anh lấy tiền hay không.

Nếu Tào chưởng quầy đã nói mùa Hạ, phải chờ đến hết tháng sáu các cơ sở ở các châu mới gửi sổ sách về, vậy thì trước mắt cũng chỉ có thể chờ.

Yến Tam Lang để lại tin tức về Ninh Anh cho Tào chưởng quầy đến lúc đó điều tra, chưởng quầy nhanh chóng đồng ý.

Sau khi rời khỏi Hối Thông Quỹ phường, khi đó Yến Tam Lang cũng không biết tất cả tung tích của hắn đều bị Lâm Chính của Tần Vương phủ theo dõi.

Lý Du muốn tìm ra tung tích của Ninh Anh, nhưng chỉ trong thời gian ngắn khó mà làm được. Hiện tại nàng đang ở Lâm Xuyên kinh doanh đến khí thế ngất trời, ban đầu trong quán ăn chỉ lác đác mấy người, về sau vẫn là nhờ Chu Đại Lang tận dụng quan hệ làm ăn mời chào cho nàng mấy nhóm khách tới.

Đương nhiên không thể không kể đến bản lĩnh của nàng, thường xuyên qua lại sẽ có vài vị khách quen.

Hôm nay hiếm có được trận mưa, trong quán ăn không có khách, Ninh Anh bỗng nhiên chống cằm nghĩ muốn ăn lẩu. Mắt thấy đã sắp chính ngọ, bắt tay vào làm cũng phiền toái, nàng quyết định làm một nồi lẩu cay xè cho đỡ thèm.

Cái này thì đỡ tốn kém không ít công sức, thứ gì cũng có thể cho vào nồi.

Thúy Thúy cũng giống nàng, có thể ăn cay cho nên chủ động đi nhóm lửa.

Ninh Anh làm đầu bếp chính, nàng cho mỡ heo vào nồi làm nóng, sau đó cho tương đậu, tép tỏi, hoa tiêu cùng hương liệu vào nồi đảo lên, cuối cùng đổ một lượng nước xương heo loãng.

Vì để có màu nước lẩu đẹp, nàng cho thêm một ít bột hồng khúc.

Đương nhiên, rượu nếp và thù du cũng không thể thiếu.

Thúy Thúy ngửi được hương thơm, tò mò ngó vào nồi xem thử.

Củi trong bếp cháy rất mạnh, nước trong nồi nhanh chóng sôi ùng ục, mùi cay xộc ra, xông vào mũi khiến nàng ấy bị sặc phải vội vàng tránh đi hắt hơi.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, bầu không khí mát mẻ thoải mái, trong nhà bếp lại tràn ngập khói lửa nhân gian.

Ninh Anh nếm thêm mắm muối, chờ sau khi nếm được hương vị thích hợp, nàng tiện tay bỏ đậu mầm vào, còn có các loại rau cỏ, đậu phụ, mộc nhĩ, huyết heo, gan heo, thịt nạc.

Cả căn bếp tràn ngập hương thơm cay xè kí ch thích vị giác.

Sau khi đồ trong nồi chín, nàng tiện tay băm một ít tỏi, hành rừng rau ngò, lại nhón một ít hoa tiêu và ớt cho vào một bát, rưới dầu sôi lên, xèo một tiếng, hương tỏi hành với hoa tiêu hòa quyện xộc lên, Thúy Thúy ngửi được mà nuốt nước miếng.

Trước kia nàng hầu hạ Lý Du chỗ nào cũng phải làm thật tinh xảo, hiện tại nàng có thể làm theo ý mình, chủ yếu là Thúy Thúy cực kỳ dễ tính, cơm trắng cũng có thể thỏa mãn.

Hai người bưng nồi đỏ lòe đỏ loẹt như vậy lên bàn, trực tiếp lấy cơm ăn.

Thúy Thúy chưa bao giờ nếm qua cơm với đồ ăn như vậy, giá đỗ vào miệng hãy còn giòn thanh, tiết heo mềm ngon, gan heo mỏng nhạt là món nàng ấy thích nhất, các loại mặn chay cay chua vô cùng kích thích đầu lưỡi, đừng nói là hai bát cơm trắng, nàng ấy có thể ăn đến bát thứ ba luôn!

Ninh Anh thấy mà phải phanh gấp, vội hỏi: “Thúy Thúy, ngươi kiềm chế chút, ăn như vậy chắc ta không nuôi được ngươi mất!”

Trên trán Thúy Thúy lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, sáng khoái nói: “Nương tử làm món gì ăn cũng ngon, đời này Thúy Thúy chỉ đi theo người, có thịt ăn!”

Lời này đùa cho Ninh Anh bật cười, ghét bỏ nói: “Ta cũng không có bản lĩnh nuôi ngươi đâu!”

Đúng lúc này Tiêu Tam nương nhà hàng xóm xách cái rổ đi ngang qua cửa, ngửi được mùi hương cay xè gay mũi bên trong, tò mò dò hỏi: “Khương nương tử, các ngươi đang ăn gì đấy, mùi vị nặng vậy?”

Ninh Anh thuận miệng nói: “Làm đồ thập cẩm lung tung thôi, Tiêu Tam nương có muốn nếm thử không?”

Nàng vốn chỉ mời chơi, ai biết Tiêu Tam nương quả thật tò mò tiến vào xem, nhìn thấy trong chiếc nồi ùng ục đỏ lòe, lại ngửi mùi hương cay sặc mũi, khiến cho người ta sinh lòng rộn rạo.

Thúy Thúy lấy một đôi đũa cho nàng ấy, thật thà phúc hậu nói: “Khá cay đó.”

Tiêu Tam nương nuốt nước miếng gắp một miếng gan heo nếm thử, chỉ cảm thấy mùi hương cay nồng lan tỏa khắp khoang miệng, kích thích xộc thẳng lên não.

Nàng ấy “ôi chao” một tiếng, gương mặt nhăn nhúm lại, bị cay đến đỏ cả mặt.

Thúy Thúy nhếch miệng nở nụ cười, thẳng thắn nói: “Ai bảo người tham ăn.”

Ninh Anh cũng cười, vội vàng rót nước cho nàng ấy uống.

Tiêu Tam nương liên tiếp uống vào hai cốc mới đỡ cay, không dám nhìn thẳng nói: “Ngươi ăn món gì vậy, tưởng hoa tiêu, thù du không cần bạc mua hả?”

Ninh Anh che miệng nói: “Ta và Thúy Thúy khẩu vị nặng, thích ăn đồ cay nóng thế này.”

Tiêu Tam nương vô cùng ghét bỏ, cũng không biết là bị vị cay kích thích hay là vì nguyên nhân nào khác, giống như nhớ tới gì đó, bỗng nhiên xoa tay nói: “Khương nương tử, buổi tối nấu cho ta một nồi mang sang cách vách nhé.”

Ninh Anh kinh ngạc nói: “Không phải tỷ không ăn được thứ chua cay này sao?”

Tiêu Tam nương xua tay, “Ta đưa cho nam nhân nhà ta ăn, cái tên hỗn trướng kia cãi nhau ầm ĩ muốn hòa ly với ta, ta đang lo không có cách nào khác xử lý hắn.”

Ninh Anh: “…”

Nàng kìm nén một hồi, cuối cùng không nhịn được nói: “Có mâu thuẫn thì thì bảo ban nhau nói rõ ràng là được, đừng để tổn thương hòa khí.”

Tiêu Tam nương vỗ đùi đen đét nói: “Ôi chao, cái thứ đồ chơi kia, chê ta quá mạnh mẽ, ai bảo hắn không qua mặt được ta, ngươi đừng băn khoăn, buổi tối làm cho ta một nồi như thế này đưa qua đi, bao nhiêu tiền ta đều trả.”

Ninh Anh nói: “Cay thế này nếu không chịu được sẽ dễ bị tiêu chảy đó.”

Tiêu Tam nương: “Hết cách rồi, hắn thích khổ thì ta cho hắn khổ, vài lần như vậy cũng không chết được.”

Thúy Thúy ở bên thành thật nói: “Lỡ nam nhân nhà người mắng nương tử nhà chúng ta thì sao?”

Tiêu Tam nương nhướng lông mày, “Bản thân ta làm, hắn dám!”

Kết quả sau một hồi ầm ĩ như vậy, chiếc nồi có thể kích thích đến cả Thiên Linh Cái trong truyền thuyết ngược lại trở thành món mới nổi nhất cả phố, nguyên thật sự là bởi vì nó ăn với cơm quá đã.

Ngày mùa hè khẩu vị của mọi người vốn nhạt nhẽo, bỗng nhiên có một nồi khẩu vị nặng như vậy thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, muốn ăn nó, nhưng lại kích thích khiến người ta không chịu nổi.

Dân bản xứ quả thật không chịu nổi phần kích thích kia, có thể ăn nó đa số đều là người đến từ bên ngoài.

Trước kia ở trong Tần Vương phủ Lý Du không ăn thịt heo, Ninh Anh cũng rất ít làm nó, hiện giờ trong chốn phố phường này nó lại được thưởng thức sôi nổi.

Thời đại này bởi vì người ta không thiến dẫn đến mùi gay khá nặng, không dễ xử lý, mà tương dầu đậm sặc mũi lại đúng lúc triệt tiêu mùi tanh này.

Sau khi chế biến gan heo, tim heo, phổi heo, đại tràng của heo đều có thể lên bàn, hương vị tê cay lấn át mùi hôi của nó, ăn với cơm phải nói là vừa ngon vừa rẻ.

Trong lúc bất chợt, Ninh Anh lại tiêu thụ được không ít thịt heo đổ về từ bốn phương tám hướng, khiến nàng vô cùng bất ngờ.

Ngày hè chói chang nhanh chóng trôi qua trong những ẩm thực phong phú như vậy, bước sang thu đông tiết trời se se lạnh, bắt đầu có người tới ăn lẩu.

Ninh Anh cũng dần quen với cuộc sống nơi phố phường này.

Quả thật mệt hơn hồi còn ở Tần Vương phủ nhiều, nhưng thắng ở chỗ tự do tùy tính, không có nhiều quy củ trói buộc, cũng không cần cẩn thận dè dặt, muốn cười to thì cười to, muốn đi lượn trên đường cái thì đi lượn trên đường cái, không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống, càng không cần hầu hạ tổ tông Lý Du kia.

Hiện tại nàng đang từng bước dung nhập vào xã hội này, cười nói vui vẻ với hàng xóm láng giềng, tuy cuộc sống sinh hoạt không phải quá sung sướng, nhưng thời gian dài, xét cho cùng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Nếu nói cuộc sống trong Tần Vương phủ một ngày liếc mắt nhìn lên cúi đầu nhìn xuống đều là mấy người như vậy, thế thì ngày tháng hiện tại thoải mái, kích thích hơn nhiều.

Nó thuộc về một thứ khác hoàn toàn cuộc sống trong trạch viện.

Trong trạch viện kia không có gió táp mưa sa, chỉ có cuộc sống an nhàn ổn định, mà ngươi chỉ cần vứt bỏ tự tôn an phận thủ thường làm kẻ nô bộc là được.

Nhưng bên ngoài này lại khác, nó tràn ngập biến cố không đoán trước, cần phải dựa vào chính mình đi thử thách, không ai có thể che gió che mưa cho ngươi.

Đây mặc dù là tai hại, nhưng về một mặt nào đó nó có thể cho ngươi đường đường chính chính làm người, chí ít là có thể có tôn nghiêm.

Ninh Anh thích cuộc sống như vậy, tràn ngập những thứ không ai biết, tràn ngập khiêu chiến, tuy con đường phía trước vô cùng gian khổ, nàng cũng có thể không sợ mưa gió, bởi vì được làm chủ vận mệnh của mình thật sự quá tốt.

Đây có lẽ là điều Lý Du vĩnh viễn không thể lĩnh ngộ được, chỉ vì từ nhỏ hắn đã là chúa tể của rất nhiều người.

Ra ngoài đã lâu, không phải Ninh Anh chưa bao giờ nhớ đến hắn, chẳng qua thứ có thể khiến nàng nhớ đến hắn chắc cũng chỉ có cái thân xác kia thôi.

Dù sao nữ nhân nào mà không thích sắc đẹp, huống chi còn là loại sắc đẹp cực phẩm như vậy?

Ninh Anh lại không phải loại nữ nhân xấu hổ không dám mở miệng, trải qua chuyện này, nàng cũng biết nam nhân tuyệt mĩ, nhưng có khiến người ta lưu luyến thế nào cũng không chống lại được tôn nghiêm và tự do.

Thời tiết vào thu dần trở nên mát mẻ, có khách cảm thấy nồi đất đặt lên bếp lò trên bàn có hơi cao, hơi nóng xộc vào mặt rất không tiện.

Vì thế Ninh Anh định đổi bàn, tiện thừa dịp rảnh rỗi đến Dương gia cuối phố một chuyến.

Tiêu Tam nương nói Dương thợ mộc có tay nghề không tệ, Ninh Anh đến coi thử, lúc ấy Dương thợ mộc không có ở nhà, trong viện chỉ có mẫu thân hắn Tần thị cùng nhi tử độc nhất của hắn.

Đứa bé kia chỉ mới tám tuổi, cũng không biết phạm vào chuyện gì mà bị Tần thị đuổi đánh, chạy vòng quanh viện.

Nghe được tiếng gõ cửa, đứa bé kia thông minh chạy tới, Ninh Anh bị hắn đụng ngay mặt.

Tần thị la hét ầm ĩ đuổi theo, đứa bé kia vội vàng trốn ra sau lưng Ninh Anh, tổ tôn hai người ầm ĩ nàng nghe không hiểu phương ngữ, quả thật dở khóc dở cười.

Ninh Anh vội nói mục đích mình đến, lúc này Tần thị mới bình tĩnh lại, mời nàng vào viện, dùng tiếng quan thoại nói: “Hiện tại Đại Lang vẫn chưa trở về, Khương nương tử ngồi trước đi, ta đi pha chút trà cho ngươi.”

Ninh Anh đáp một tiếng được, thấy đứa bé của Dương gia còn đứng ở cửa, nàng nói: “Vào đi, có người ngoài ở đây, tổ mẫu ngươi sẽ không đánh ngươi đâu.”

Lúc này đứa bé kia mới tiến vào viện, chạy nhanh vào trong phòng trốn.

Chỉ chốc lát sau Tần thị bưng nước trà tới, không phát hiện ra thằng nhãi con kia đâu vội hỏi: “Khương nương tử, có nhìn thấy thằng nhóc con kia chạy đi đâu không?”

Ninh Anh cười nói: “Lén vào nhà trốn rồi.”

Lúc này Tần thị mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lắc đầu nói: “Trưởng thành rồi, càng lúc càng phản nghịch, không quản được nữa.”

Ninh Anh đáp: “Bây giờ còn nhỏ mà, chờ lớn thêm ít tuổi nữa sẽ tự hiểu chuyện thôi.”

Tần thị xua tay, “Từ nhỏ nó đã quen phóng túng, a nương của nó đi sớm, Đại Lang lại bận việc kiếm kế mưu sinh, toàn bộ đều dựa vào lão bà tử ta quan tâm, quả thật bị nó lăn qua lăn lại mệt muốn chết.” Tạm dừng chốc lát mới nhớ tới chính sự, bà hỏi, “Mới vừa rồi Khương nương tử nói cái gì ấy nhỉ?”

Ninh Anh: “Ta muốn đặt làm mấy cái bàn, muốn cái loại rỗng ruột ấy.”

Tần thị nghe không hiểu, nói: “Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, hay là chờ lát nữa Đại Lang về ta bảo hắn đến chỗ ngươi hỏi cho rõ ràng vậy.”

Ninh Anh: “Cũng được.”

Tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, Tần thị hay nói, nhanh chóng cùng nàng tán gẫu việc nhà.

Dương gia mới đến đây ở được vài năm, Dương Đại lang lấy nghề mộc kiếm sống, việc làm ăn khá tốt, cuộc sống trong nhà cũng cũng không tệ, điều duy nhất khiến Tần thị đau đầu chính là nhi tử nhà mình đã bốn năm năm không cưới thê tử, lại không chịu tìm nữ lang thích hợp cưới về nhà.

Ninh Anh tương đối tò mò.

Thấy tổ tôn bọn họ dáng vẻ đoan chính, nghĩ đến Dương Đại Lang chắc cũng không dưa vẹo táo nứt chỗ nào, mà gia cảnh cũng ổn định, tại sao lại rơi vào cảnh ngộ không kiếm được thê tử?

Tần thị thở dài, phát sầu nói: “Có lẽ là do Nguyệt lão uống say nên quên hắn rồi, tơ hồng bị buộc vào chân bàn chăng.”

Ninh Anh bật cười, “Tần Đại nương, người thật biết nói đùa.”
Bình Luận (0)
Comment