Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 2

Cảnh đêm ở thành phố H mang một loại phồn hoa khó diễn tả, nhưng lại len lỏi trong đó là một sự quạnh quẽ mơ hồ.

Người phụ nữ mặc áo choàng tắm đứng trước cửa kính sát đất, mái tóc dài còn ướt dính lòa xòa sau lưng, nhưng cô mặc kệ. Trên bức tường kính in bóng gương mặt cô, dù để mặt mộc vẫn xinh đẹp nổi bật.

Nhan Yểu rất thích ngắm cảnh đêm thành phố, thích tìm kiếm sự tĩnh lặng giữa ồn ào náo nhiệt. Triệu Tiểu Du không chỉ một lần trêu chọc rằng cô bị bệnh thần kinh, dù Nhan Yểu biết cô nàng chỉ đùa, nhưng bản thân cô cũng không thấy câu đó sai là bao.

Phòng khách im lặng đến không một tiếng động, điều hòa cũng được bật ở nhiệt độ vừa phải.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.

Nhan Yểu quay người, bước về phía bàn trà, cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt lại rơi vào tấm thiệp mời đặt bên cạnh.

"Có chuyện gì?"

"Sếp ơi, tòa soạn hỏi buổi chụp ngày mai có thể dời đến hai giờ chiều không?" Trợ lý A Mỹ ở đầu dây bên kia lên tiếng, "Hình như phía Trần Vũ Luân có lịch trình cần gấp."

Ánh mắt Nhan Yểu không thay đổi, ngón tay lật lật tấm thiệp mời, ánh mắt dừng lại nơi dòng cuối ghi địa điểm tiệc tối.

"Lần sau không được như vậy nữa."

Nghe được câu này, A Mỹ thở phào một hơi, cả người đang căng cứng mới hơi buông lỏng.

Sếp nhà cô ấy là kiểu mỹ nhân ít nói nhưng quyết liệt, tính tình thoải mái, dễ chịu ở những chuyện nhỏ nhặt, nhưng hễ dính đến công việc thì luôn có nguyên tắc "nói một là một, hai là hai".

Là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm trong giới giải trí nước ngoài, Nhan Yểu vốn không thích chiều theo người khác. Các đối tác ở nước ngoài ai cũng hiểu điều đó. Nhưng sau khi về nước, những ngôi sao nổi tiếng ở đây ai cũng "có số có má", mỗi lần chụp ảnh luôn có chuyện bất ngờ xảy ra, vì vậy Nhan Yểu từng đơn phương hủy không ít hợp đồng, dẫn đến tình hình hiện tại của cô cũng chẳng mấy khả quan.

Lần này A Mỹ vốn ôm tâm lý "liều chết vì nhiệm vụ" mà gọi, tưởng rằng xong cuộc gọi này thì cô ấy lại phải chuẩn bị mấy việc giải quyết hậu quả, nào ngờ sếp lại thật sự đồng ý.

"Vâng, thư sếp." A Mỹ cẩn thận đáp lại, đồng thời lẩm bẩm trong lòng: chẳng lẽ là vì nhan sắc của Trần Vũ Luân?

.

Chiều hôm sau lúc một rưỡi, tại studio chụp ảnh của tòa soạn.

Nhan Yểu có thói quen đến sớm, tuy rằng trong công việc cô có những sự cố chấp khó ai hiểu nổi, nhưng đồng thời, sự cố chấp ấy đổi lại chính là thái độ nghiêm túc và tỉ mỉ tuyệt đối.

Trong studio cũng không quá nhiều người, ngoài Nhan Yểu đang cầm máy ảnh chỉnh thông số, thì chỉ còn lại A Mỹ và vài nhân viên khác đang chuẩn bị hậu kỳ cho buổi chụp.

Mười phút sau, cửa chính của studio đột nhiên bật mở, một nhóm người vây quanh một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào, khí thế hùng hậu khiến không gian vốn rộng rãi và yên tĩnh trong studio lập tức trở nên chật chội và ồn ào.

Nhan Yểu hơi ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao nhau với người đàn ông ở trung tâm.

Đối phương đeo khẩu trang, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng ngay lúc Nhan Yểu định cúi đầu, cô thấy cậu ta nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.

Cậu ta bước rất nhanh, đi kèm là stylist, chuyên viên trang điểm, trợ lý, vệ sĩ và một người quản lý trông rất quyết đoán. Người đàn ông đứng giữa, rõ ràng cao hơn những người xung quanh nửa cái đầu, nhưng lại trông có phần nhỏ bé, giống như bị người ta đẩy đi vậy.

Còn chưa kịp đáp lại cái chào đó, đối phương đã đi vào phòng hóa trang.

Nhan Yểu vừa định cúi đầu tiếp tục công việc thì thấy người quản lý đi đầu bước thẳng đến, cười cười lên tiếng: "Nghe danh tiếng của nhiếp ảnh gia Nhan đã lâu, không ngờ hôm nay gặp mặt lại là một đại mỹ nữ hiếm có."

"Anh quá lời rồi." Giọng Nhan Yểu lạnh nhạt, mang vài phần xa cách.

"Lần này chụp ảnh bìa, xin Nhan nhiếp ảnh gia nhất định phải chụp cho Vũ Luân thật đẹp. Mấy hôm nữa album mới của cậu ấy phát hành rồi, tụi tôi định dựa vào bộ ảnh này để leo hot search. Nhan nhiếp ảnh gia là người trong giới, chắc cô hiểu rõ chuyện này chứ?"

Biểu cảm của người quản lý rất ôn hòa, nhưng lời nói ra lại chẳng hề khiêm tốn.

Động tác chỉnh máy ảnh của Nhan Yểu hơi khựng lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn người đối diện mang theo vài phần ý vị sâu xa: "Được thôi, chỉ cần lát nữa lúc chụp hình anh làm tốt bổn phận quản lý của mình, tôi đảm bảo bộ ảnh này lên được hot search."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt người quản lý cứng lại đôi chút: "Ý cô là gì vậy, nhiếp ảnh gia Nhan?"

Nhan Yểu không nói gì, chỉ cười, nhưng ánh mắt kia lại như có gai nhọn, khiến người ta khó chịu cả người.

Sắc mặt người quản lý khó coi thấy rõ, định mở miệng phản bác thì đúng lúc có một trợ lý từ phòng hóa trang chạy ra, trông như gặp chuyện gì phiền phức.

"Anh Lưu! Anh mau vào đây, Vũ Luân cậu ấy..."

Trợ lý chỉ nói được nửa câu rồi thông minh ngậm miệng lại, người quản lý họ Lưu cứng người, ném cho Nhan Yểu một ánh mắt không thiện chí rồi quay người đi nhanh về phía phòng hóa trang.

Cái "trò nhỏ" này cũng không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc tiếp theo.

Trần Vũ Luân đến sớm hơn dự kiến, khiến nhân viên trong studio cũng trở nên khẩn trương hơn hẳn.

Bước vào trạng thái làm việc, Nhan Yểu lập tức giũ bỏ vẻ lười nhác ngày thường; nơi cô đứng tản ra một khí thế sắc bén khó diễn tả, vừa chụp thử vừa chỉ huy nhân viên hoàn thành những khâu điều chỉnh cuối cùng.

Khoảng một tiếng sau, người ta lại vây lấy Trần Vũ Luân từ phòng hoá trang đi ra.

Gỡ khẩu trang xuống, quả thật cậu ta rất đẹp trai. Trần Vũ Luân vốn trẻ, mặt mộc mang nét thiếu niên tràn đầy sức sống, giờ được trang điểm thêm vài phần gợi cảm, song biểu cảm lại hơi lạnh lùng, trông như tâm trạng không tốt.

Đến khi đứng dưới chùm đèn chính, đám trợ lý tản ra, xung quanh lập tức thoáng đãng hơn nhiều.

Nhan Yểu tuột sợi chun khỏi cổ tay, tiện tay gom tóc ra sau buộc vội, vừa nhấc máy ảnh lên đã nghe cậu thanh niên cách đó không xa cất giọng: "Cô Nhan trông trẻ thật."

Nhan Yểu nhướn mày, bắt gặp ánh mắt cậu ta mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đứa trẻ này, thay mặt cũng nhanh thật.

Dạo này Trần Vũ Luân nổi như cồn, từ show sống còn đi ra nhờ nụ cười ấm áp "trị liệu" khán giả, fan đều gọi cậu ta là "Luân sữa". Thế nhưng nhiệt độ mấy tháng liền không bứt lên, album mới sắp phát hành, công ty mới hợp tác với Thượng Giai, muốn dùng bìa tạp chí trái ngược hoàn toàn phong cách cũ để kiếm một lượt hot search.

"Kiểu trang điểm này là thế nào?" Nhan Yểu cau mày, vẻ mặt thoắt nghiêm, khiến Trần Vũ Luân đang cười cứng đờ tại chỗ.

"Tôi..." Cậu ta vừa định giải thích gì đó.

"Tẩy hết, trang điểm lại."

Giọng cô không lớn nhưng ngấm hơi lạnh, cả studio lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Đúng lúc ấy, thợ trang điểm vừa vây quanh nãy giờ bèn chầm chậm bước đến, cười gượng: "Xin hỏi layout makeup có vấn đề gì ạ?"

"Tôi nhớ trước khi chụp đã trao đổi rất rõ ràng." Nhan Yểu nói, nhấc máy ảnh đặt xuống bàn.

"Đúng thế, lần này chủ đề thiên về gợi cảm nên tôi vẽ khói mắt cho Vũ Luân đấy." Giọng thợ trang điểm chẳng tỏ ra có gì sai, mà Nhan Yểu ghét nhất kiểu "tự cho là thông minh".

"Cho nên cô cứ thế làm?" Cô khẽ hừ một tiếng, không khí căng thẳng hẳn.

Nhan Yểu vốn mang nét đẹp sắc lạnh, lúc không cười đã rất sắc, nay mím môi cười nhạt càng khí thế ép người. Thợ trang điểm tái mặt, rõ ràng không phục khi công sức của mình bị chê "lung tung".

Đúng lúc này, quản lý họ Lưu cũng bước ra, giọng kẻ chủ sự: "Tôi thấy makeup ổn, chụp đi, đừng phí thời gian."

"Ổn à?" Nhan Yểu khoanh tay, nghiêng người tựa mép bàn, trông như lười biếng mà lại đầy áp lực: "Trong mắt anh Lưu, đàn ông tô vẽ ẻo lả thế này gọi là gợi cảm?"

Lời vừa dứt, nhiệt độ trong phòng tụt đáy.

Không xa, Trần Vũ Luân im lặng nãy giờ khẽ sững người, nhìn cô với ánh mắt thoáng thất thần.

"Cô! ......"

Quản lý Lưu bao năm có tiếng nói tuyệt đối trong chuyện của Trần Vũ Luân, chưa từng bị phản bác như vậy.

"Tôi đã bảo rồi, hãy làm tốt bổn phận của anh." Ý cười bên môi Nhan Yểu tắt ngúm, đáy mắt ánh lạnh: "Nếu nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi, anh có thể hủy hợp đồng ngay, nhưng theo điều khoản, làm ơn chuyển tiền vi phạm cho studio trong ba ngày."

"......"

Tình thế như sắp vỡ toang, nhân viên tạp chí vội đứng ra giảng hoà.

Danh tiếng Nhan Yểu trong nước quả hơi "khó gần", song rất ít ai dám chê tay nghề. Thượng Giai cộng tác với Trần Vũ Luân là để đôi bên cùng có lợi, nếu muốn bức ảnh đủ tạo tiếng vang thì để Nhan Yểu cầm máy là lựa chọn tốt nhất.

Chưa đầy ba phút đàm phán, Trần Vũ Luân lại bị "áp giải" về phòng tẩy trang.

Nửa tiếng sau, lớp phấn dày biến mất, chàng trai một lần nữa đứng dưới ánh đèn, theo chỉ dẫn của Nhan Yểu đổi tư thế liên tục. Tiếng màn trập xen lẫn giọng nữ lạnh lẽo vang lên dồn dập, ông quản lý lúc nãy đỏ gay cả mặt, giờ nhìn ảnh nguyên bản hiển thị liền dịu bớt.

Đúng như Nhan Yểu nói, sự gợi cảm của đàn ông vốn chẳng cần mấy lớp son phấn lòe loẹt.

Trong vài giờ kế, Trần Vũ Luân thay tổng cộng ba set, hiệu suất chụp càng lúc càng cao, file gốc cho ra kết quả kinh diễm dị thường, qua màn hình cũng ngửi mùi hormone sôi sục.

Đêm phủ kín trời, thành phố lên đèn. Khi câu "Kết thúc công việc" vang lên, bầu không khí khẩn trương bỗng tan biến.

Nhan Yểu cúi người chống tay lên bàn, xem lại ảnh trong máy để kiểm tra lần cuối.

"Tối nay cô Nhan có bận gì không?"

Một giọng nam trẻ trung vang bên tai, mang theo trông đợi mơ hồ.

"Có việc?" Cô ngoảnh lại, bắt gặp gương mặt cậu thiếu niên vẫn có vẻ ngoan.

"Khó khăn lắm mới hợp tác, tối tụ họp chút nhé?" Sợ cô từ chối, chưa kịp đợi trả lời, Trần Vũ Luân nói thêm: "Anh Lưu đồng ý rồi, nói vừa rồi đắc tội cô nhiều, muốn cùng ăn bữa cơm, sau này còn hợp tác dài dài."

Nhan Yểu im lặng giây lát, liếc sang thấy quản lý Lưu đứng xa xa khẽ gật, sắc mặt vẫn cứng ngắc nhưng đã coi như xuống nước.

"Ở đâu?"

Đôi mắt Trần Vũ Luân sáng lên: "Ngay gần đây, hội sở Lam Loan, cô thấy được không?"

Bình Luận (0)
Comment