Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 3

Ngoài xe mưa bụi mờ mịt, mây xám sau mấy ngày lặng lẽ cuối cùng cũng cúi đầu trước cơn gió lạnh, để lại những giọt mưa rơi rả rích đầy tiêu điều.

Ánh đỏ từ đèn hậu xe bị hơi nước làm cho mờ nhòe, lượn lờ như khói, mang theo một nỗi u sầu khó tả.

Người đàn ông ngồi ghế lái, vài lọn tóc mái rũ trước trán, môi mím chặt, ánh mắt nhìn ra cửa sổ mang theo vẻ sâu xa khó dò. Quầng sáng từ ngoài rọi vào gương mặt góc cạnh của anh, khiến biểu cảm vốn dĩ vô cảm ấy cũng phảng phất thêm đôi phần tâm trạng.

Trong không gian kín bưng của xe, vẫn là mùi cỏ đuôi chuột, bao năm nay chưa từng thay đổi.

Không rõ từ đâu nghe được, dường như có ai đó từng nói rằng, người nào đó đặc biệt thích mùi hương này.

Đường phố kẹt cứng, xe cộ nhích từng chút một, lâu lâu lại có tiếng còi khó chịu vang lên.

Đài phát thanh đang phát bài 《Lòng như dao cứa》 của Trương Học Hữu, giọng ca trầm thấp dịu dàng như lời thủ thỉ, khiến Giang Nghiên bất giác nhớ lại một vài ký ức không mấy dễ chịu bị chôn sâu trong trí óc.

"Nhan Yểu về nước rồi."

"Nghe nói lớp trưởng có mời cô ấy đến họp lớp."

...

Nhan Yểu.

Tưởng rằng sau ngần ấy năm, anh đã sớm quên mất hai chữ ấy mang ý nghĩa gì, cả những lúng túng và nực cười chẳng muốn nhớ lại, đều đã bị dòng thời gian cuốn trôi vào quên lãng.

"Thật lòng anh không muốn luyến lưu, nhưng điều gì khiến anh thao thức trở mình..."

Ca khúc đúng lúc hát đến đoạn đó, khiến người đàn ông hơi chau mày.

Ngón tay thon dài đặt lên vô lăng màu đen, lộ ra chiếc đồng hồ cũng màu đen trên cổ tay, đối lập rõ rệt với làn da trắng lạnh của anh.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh đến ngã tư, cuối cùng bị đèn đỏ chặn lại.

Giang Nghiên nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trên đèn tín hiệu, tay nắm vô lăng dần siết chặt, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc giằng co, khó đoán.

Khi đèn đỏ chuyển xanh, anh xoay vô lăng, đầu xe chuyển hướng, lệch khỏi lộ trình ban đầu, càng lúc càng xa.

-

Phòng bao A021 – Hội sở Lam Loan

"Tưởng Vũ, năm nay Giang Nghiên vẫn không tới à?" Trên bàn tiệc, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề lên tiếng. Áo khoác được cởi ra để bên cạnh, nhưng cà vạt thì vẫn buộc ngay ngắn trên cổ, còn cài thêm kẹp cà vạt đính đá.

"Giáo sư Giang vẫn cái tính như xưa, chẳng nể mặt ai. Coi bộ mối quan hệ lớp cấp ba này chẳng còn mấy ý nghĩa với cậu ta rồi."

"Chứ còn gì nữa! Mọi người đều có mặt, trừ mấy người thật sự bận, lần nào cũng chỉ thiếu mỗi cậu ta."

"Giáo viên đại học bận dữ vậy sao? Cũng chỉ là dạy học thôi mà, chắc rảnh rỗi lắm. Những năm qua chưa từng ló mặt một lần, chắc là khinh mấy đứa không có bằng cấp như tụi mình chứ gì."

...

Cạch.

Tiếng ly rượu đặt xuống mặt bàn phát ra âm thanh vừa phải, không lớn không nhỏ.

Không khí bỗng trở nên lặng đi thấy rõ, mọi ánh nhìn vô thức đổ dồn về phía Tưởng Vũ, rồi ai nấy đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong chốc lát trở nên gượng gạo.

Không ít những người có ý kiến với Giang Nghiên, nhưng với Tưởng Vũ thì vẫn dè chừng vài phần.

Văn phòng luật của Tưởng Vũ nổi tiếng ở thành phố H, từng thắng mấy vụ lớn. Nghe nói dạo gần đây còn đang làm cố vấn pháp lý cho tập đoàn Hải Dược danh tiếng, tương lai có thể nói là rộng mở vô cùng.

So với một "giáo sư đại học" mười năm không gặp, ai cũng biết nên nghiêng về phía nào.

"Ê ê, hôm nay là buổi họp lớp mà, mọi người bớt nói vài câu đi." Lớp trưởng ngồi trong góc bật cười hòa giải, vẻ ngoài ôn hòa dễ gần.

Bầu không khí dần dịu lại, mấy người vừa lên tiếng cũng cười xòa, vội vã tìm cách đổi chủ đề, giả như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

"Ủa, chẳng phải nói Nhan Yểu đã về nước sao? Không mời cô ấy đến hả?"

"Nghe lớp trưởng bảo có mời rồi, nhưng với kiểu cách khác người của cô ta hồi đó, chắc chẳng đời nào chịu đến họp lớp đâu?"

"Hồi cấp ba, hình như cô ta thay bạn trai liên tục? Theo cách nói bây giờ thì là 'hải vương' á hả?"

...

Tưởng Vũ cau mày, càng lúc càng thấy những người bạn cũ hôm nay thật ồn ào. Trong lòng bắt đầu thấy sốt ruột, nhớ lại lúc trước mình cố sống cố chết mời Giang Nghiên đến họp lớp, giờ lại bắt đầu thấy hối hận.

Nhan Yểu năm đó là điển hình của "nữ sinh hư" nổi tiếng toàn trường, những câu chuyện ly kỳ về cô gần như chiếm trọn một mục riêng trên diễn đàn học sinh, dày hàng chục trang, riêng các mối tình rối như tơ vò đã đủ đầy nguyên một nửa.

Tưởng đâu bao nhiêu năm qua rồi, ai ngờ mấy người này vẫn mê mẩn mấy chuyện thị phi năm xưa không dứt.

Phòng bao đang sôi nổi bàn tán, thì đúng lúc ấy, cửa đột ngột mở ra. Tiếng nói cười ngay lập tức tắt ngấm.

Gần như theo phản xạ, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cửa, nhìn người vừa bước vào trong bộ dạng vội vàng.

Phòng bao vốn ồn ào giờ đây rơi vào tĩnh lặng kỳ dị, Tưởng Vũ chết trân nhìn người đàn ông đứng ở cửa, bất giác đứng bật dậy khỏi ghế: "Giang Nghiên?!"

Ánh mắt anh đảo qua từng gương mặt có phần xa lạ trong phòng, nhưng không tìm thấy bóng hình quen thuộc đã in sâu trong trí nhớ.

Ánh mắt vốn lãnh đạm của anh dần trở nên lạnh lùng, nhịp tim bối rối từ đầu đường đến giờ cũng dần dần ổn định lại.

"Giang Nghiên? Thật sự là Giang Nghiên đó hả?"

"Trời má! Hôm nay là ngày gì vậy, Giang học thần lại chịu đến họp lớp?!"

"Hiếm có nha! Mấy năm không gặp, càng lớn càng đẹp trai hả?!"

...

Giang Nghiên lạnh nhạt gật đầu với vài người trong phòng, Tưởng Vũ thấy vậy, vừa mừng vừa bất ngờ chạy đến bên anh, ghé sát thì thầm: "Sao cậu lại đến đây?"

Người đàn ông không đáp, chỉ liếc Tưởng Vũ một cái, ánh mắt ấy đầy ngờ vực, như thể đang nghi ngờ chỉ số IQ của anh ấy.

"Được rồi, là tôi gọi cậu đến đấy." Tưởng Vũ đưa tay vò đầu, vị đại luật sư ngoài mặt oai phong lẫm liệt kia, lúc đứng trước mặt Giang Nghiên lại chẳng hiểu sao lại có vẻ lép vế lạ thường.

"À... Nhan Yểu vẫn chưa đến."

Người đàn ông cụp mắt xuống, đường viền quai hàm sắc nét hơi căng ra, giọng nhàn nhạt cất lên: "Tôi ngồi một lát rồi đi."

Tưởng Vũ nhìn theo bóng lưng Giang Nghiên đi về phía góc phòng, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài, nhanh chân bước theo sau.

"Ê, đến cả Giang Nghiên cũng chịu đến rồi, biết đâu Nhan Yểu thật sự cũng sẽ đến đấy!"

Không biết là ai buột miệng thốt ra một câu trong đám đông.

Không khí lại một lần nữa dịu đi, mà chẳng ai để ý, có một trái tim nào đó, từ lúc nào đã bắt đầu khẽ khàng mong đợi.

-

Bên kia, buổi tụ tập sau khi tan làm náo nhiệt hơn hẳn, có lẽ vì áp lực cả ngày khiến ai nấy đều căng như dây đàn, giờ đến tối thì tranh thủ xả hết cỡ.

Dù Lam Loan Hội Sở là một nơi giải trí, nhưng đồ ăn ở bếp lại thuộc hàng cực phẩm, mỗi phòng đều có sẵn dàn karaoke, thành ra từ đầu buổi tới giờ chưa từng lắng xuống.

Nhan Yểu không ghét sự náo nhiệt này, nhưng cô cũng chỉ đơn thuần là ngồi yên trong góc như một khán giả. Lâu lâu thấy gì đó thú vị mới khẽ cong môi cười, còn lại thì yên tĩnh đến mức như người vô hình.

Chỉ là khí chất của Nhan Yểu xưa nay đã luôn sừng sững như thế, cho dù chẳng nói lời nào thì cũng không ai có thể thật sự làm lơ. Dù gì trong cuộc đối đầu lúc ban ngày giữa cô và Lưu quản lý, mọi người đều nhìn thấy cả, chẳng ai cho rằng cô dễ bắt nạt.

Trong cái giới này, nữ nhiếp ảnh vốn đã hiếm, kiểu người vừa lạnh lùng vừa ngầu như Nhan Yểu lại càng hiếm thấy.

Có mấy nhân viên từng đùa trong lúc rảnh: "Muốn nói s*x* hả, chị Nhan chỉ cần tự chĩa máy ảnh vào mình, bấm vài phát, tấm nào chả ra chất?"

"Chị Nhan, sao chị không lên hát?" Trần Vũ Luân vừa hoàn thành "mini concert" xong thì từ sân khấu nhảy xuống. Trong ánh đèn mờ, đôi mắt cậu ta lấp lánh, gương mặt còn non trẻ lại càng toát ra vẻ đáng yêu như lời fan gọi, đúng là một chú "cún con" biết dụ người.

Nhan Yểu nghe cậu ta đổi cách xưng hô, hơi nhướng mày, "Tôi không biết hát, nghe thôi là được."

"Không giống đâu, chị không phải kiểu không biết hát ấy." Trần Vũ Luân vừa nói, vừa như vô thức nghiêng người lại gần thêm một chút.

Trên sân khấu lúc này, ai đó đang hát bài "Thương không nổi". Mọi người đã có chút men rượu trong người, ai nấy đều hơi lâng lâng, nghe thấy bài này lập tức ùa lên sân khấu hát hò ầm ĩ, chẳng ai chú ý đến hai người đang bắt đầu trở nên vi diệu trong góc.

"Vậy cậu thấy tôi là người thế nào?" Nhan Yểu khẽ cười, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, nhướng mày phản hỏi.

"Cảm giác chị như kiểu người chẳng có gì là không làm được ấy. Giống như kiểu siêu mạnh mẽ, không gì có thể đánh bại được."

"Còn gì nữa?"

"Còn..." Trần Vũ Luân nhìn thẳng vào mắt cô: "Giống như người có nhiều kinh nghiệm yêu đương."

Câu nói vừa dứt, tay Nhan Yểu cầm ly hơi khựng lại, một lát sau mới đặt ly xuống bàn.

"Chuyện đó hình như không phải thứ cậu nên quan tâm." Giọng cô hơi lạnh, nhưng giữa tiếng nhạc xập xình và ánh đèn mờ ảo, chút lạnh nhạt đó cũng tan biến trong không khí.

"Chị Nhan không uống rượu à? Ly rượu sao có thể không có rượu được?" Trần Vũ Luân nói xong, cầm lấy ly nước trái cây của cô định đổ đi.

"Không cần. Mọi người cứ chơi vui đi, tôi về trước."

Nhan Yểu vừa đứng dậy định đi, cổ tay bỗng bị giữ lại. Nhiệt độ từ lòng bàn tay kia truyền sang khiến cô hơi nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt nửa cười nửa không, như đã sớm nhìn thấu mánh khóe vụng về ấy.

"Trong số những người yêu cũ của chị Nhan, có ai giống tôi không?"

Cậu thanh niên hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt sáng rực xen lẫn cả mong đợi, đùa cợt lẫn khiêu khích.

Cậu ta quá táo bạo, điều này khiến ánh mắt Nhan Yểu thoáng lóe lên chút thích thú.

Nhưng cô tuy buông thả trong tình cảm, lại chưa bao giờ là người thiếu ranh giới.

Cô liếc sang quản lý Lưu bên kia đang nói chuyện với phó tổng biên tập tạp chí, rồi quay đầu lại, rút tay mình ra.

"Nghĩ kỹ xem giờ cậu nên làm gì."

Nụ cười còn sót lại trên mặt lập tức biến mất, giữa ánh đèn năm màu rực rỡ, khí lạnh toát ra từ cô vẫn khiến người ta cảm nhận được rất rõ.

Nhan Yểu rời đi không một tiếng động. Trong phòng bao chẳng mấy ai nhận ra, chỉ có Trần Vũ Luân ngồi lại ở vị trí của cô, ánh mắt dõi theo bóng lưng rời đi, thần sắc mơ hồ khó hiểu.

-

Tại quầy lễ tân, Nhan Yểu quẹt thẻ thanh toán.

Chi phí ở Lam Loan không rẻ, mỗi bữa có thể lên đến hàng ngàn. Nhưng Nhan Yểu xưa nay không phải người tính toán, tiền ăn một bữa đối với cô mà nói chẳng đáng bận tâm.

Lúc ký tên, không hiểu sao cô lại sực nhớ ra điều gì, bất chợt lên tiếng hỏi: "Phòng A021 còn đang dùng bữa chứ?"

...

Năm phút sau, cửa phòng bao A021 mở ra, nhân viên phục vụ đẩy vào vài chai rượu ngoại đắt tiền.

Tưởng Vũ là người phát hiện đầu tiên, lập tức đứng dậy hỏi: "Có ai gọi rượu sao?"

Nhân viên phục vụ cười niềm nở, giải thích: "Là thế này, có một vị tiểu thư đã thanh toán toàn bộ chi phí cho quý khách, còn gửi thêm vài chai rượu này, nói chúc mọi người ăn uống vui vẻ."

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng lặng như tờ.

Tưởng Vũ hơi sững người, sau đó lập tức cúi đầu nhìn về phía Giang Nghiên đang ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại nổi sóng không ngừng.

Có điều Tưởng Vũ không hề phát hiện, từ lúc nhân viên phục vụ vừa mở miệng, tay cầm đũa của người đàn ông ấy đã khựng lại giữa không trung, mãi vẫn chưa hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment