Tại studio của tạp chí Young.
Các nhân viên đang tất bật chuẩn bị khâu tiền kỳ. Dù điều hòa đã được chỉnh xuống tận 17 độ C, nhưng dưới ánh đèn chiếu công suất lớn cùng không khí làm việc căng thẳng cao độ, trán không ít người vẫn lấm tấm mồ hôi.
Không xa đó, Nhan Yểu mặc một chiếc áo hai dây bó sát, phối cùng quần bò rách gối, áo sơ mi caro buộc ngang hông. Mái tóc vốn xõa dài được cặp gọn ra sau bằng một chiếc kẹp, vài sợi tóc rũ lòa xòa trước trán, trông vừa tùy ý lại vừa có nét phong lưu.
Người trong giới giải trí luôn lấy hiệu suất làm trọng. Đưa mắt nhìn quanh, hầu hết mọi người đều mang nét mặt nghiêm trọng như đang bước vào chiến trường. Ngay cả mấy cậu trai đã trang điểm xong đứng chờ cũng có chút căng thẳng, chỉ riêng người phụ nữ kia vẫn bình thản như thường, điềm đạm mà tự tại.
Dạo trước vì mấy chuyện vặt trên mạng mà phòng làm việc mất vài mối làm ăn, may mà về sau được Giang Nghiên âm thầm giúp đỡ một phen. Chờ sự việc lắng xuống, công việc trong tay cô lại dần dần nhiều trở lại.
Hôm nay, cô chụp cho kỳ đặc biệt mùa hè của tạp chí Young.
Young là một trong những tạp chí điện tử lớn nhất trong nước, thường mời các gương mặt nổi bật trong làng giải trí làm người mẫu bìa. Phong cách xuyên suốt của tạp chí bám sát tinh thần của tên gọi, chủ yếu là thời trang trẻ trung, dẫn đầu xu hướng, rất được giới trẻ yêu thích.
Trước đây nhờ địa vị của Young trong giới thời trang thanh niên, cũng từng giúp nhiều người nổi tiếng vụt sáng. Trong số bốn tiểu hoa đán nổi đình nổi đám hiện nay, có một người năm đó còn chưa mấy ai biết tên, nhờ một tấm bìa tạp chí mà trở thành hiện tượng, sau đó được một đạo diễn nổi tiếng để mắt tới. Hồi đó, Trần Vũ Luân cũng từng là người mẫu bìa cho Young.
Xét theo tiêu chuẩn của Young, tuy không nhất thiết phải mời sao hạng nhất, nhưng ít ra cũng phải ở tuyến ba trở lên. Thế nên lần này họ chọn một cậu nam diễn viên tuyến bốn năm, khiến Nhan Yểu khi vừa nhận được thông báo đã nghe không ít lời bàn ra tán vào từ người dưới.
Nhưng với một nhiếp ảnh gia, việc cần làm là chụp ảnh cho tốt. Còn lại những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi cô quan tâm.
Buổi chụp chính thức bắt đầu. Nhan Yểu cầm máy ảnh, vừa ra hiệu cho người mẫu thay đổi tư thế, vừa không ngừng nhấn nút chụp liên hồi.
Trang phục hôm nay của cậu trai không quá cầu kỳ, chỉ là một chiếc sơ mi trắng đơn giản. Để phù hợp với chủ đề tạp chí, tổng thể tạo hình hướng đến cảm giác lạnh lùng thanh khiết.
Thế nhưng nhìn người đàn ông trong ống kính, chẳng hiểu sao Nhan Yểu lại bất chợt nhớ đến Giang Nghiên.
Nói công bằng, gương mặt Giang Nghiên đúng là không chê vào đâu được. Nhưng thứ thực sự khiến người ta say mê, là khí chất cao quý toát ra từ tận xương tủy của anh.
Trước khi yêu Giang Nghiên, Nhan Yểu vẫn luôn cảm thấy anh giống một quý công tử ôn hòa nho nhã, như học giả thời dân quốc vung bút lo nước lo dân giữa thời loạn, cũng như bậc danh sĩ cổ đại khoác áo xanh đầu đội ngọc quan, ung dung mà nho nhã.
Hiếm ai mặc áo sơ mi lại có thể mang đến cảm giác mê hoặc đến thế, vừa xa cách lạnh lùng, vừa khiến người ta muốn tiến gần chạm vào.
Nhan Yểu lúc đi làm rất ít khi phân tâm. Nhưng lần này, cô phải thừa nhận, bản thân mình quả thật đã thất thần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Chụp ảnh cho bìa tạp chí không hề dễ dàng. Trong lúc người mẫu tranh thủ trang điểm lại, Nhan Yểu đứng trước màn hình máy tính, chọn lọc những bức ảnh raw vừa được truyền ra. Khi cô phóng to một tấm ảnh, như thể bỗng phát hiện ra điều gì, đôi lông mày khẽ nhướn lên.
"Cô Nhan, có vấn đề gì sao?" Bên tai truyền đến giọng của cậu trai kia.
Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại vài giây trên ngũ quan của đối phương, sau đó bật cười nhạt: "Không có gì, chỉ là cậu trông hơi giống một người bạn của tôi."
"Trùng hợp vậy? Không lẽ là bạn trai?" Giọng điệu của đối phương nửa thật nửa giả, như muốn thăm dò.
"Không phải." Nhan Yểu thu lại ánh nhìn, cũng không có ý tiếp tục câu chuyện.
Cậu ta quả thực có vài nét giống Tần Chiêu.
Chỉ là, tuy ngũ quan có đến năm phần tương tự, nhưng khí chất thì lại kém xa đến mười phần.
"Cô Nhan cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?"
Nhan Yểu mặt không cảm xúc mà xem ảnh chụp trên máy tính, một lúc sau không nể mặt gì mà nói: "Bình thường."
Hà Tử Hiên: "..."
Sắc mặt của cậu ta cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường lại, ra vẻ cười tự giễu: "Người chuyên nghiệp như cô Nhan ngày thường toàn hợp tác với người mẫu chuyên nghiệp hoặc các đỉnh lưu, so với bọn họ, tôi đúng là còn kém xa."
Tầm mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình máy tính, Nhan Yểu nghe thấy lời này thì chỉ nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy."
Ý cười trên mặt chẳng thể giữ nguyên được nữa, khóe miệng Hà Tử Hiên hơi ép xuống, không ngờ Nhan Yểu chẳng hề biết giữ thể diện cho người khác chút nào.
"Ngũ quan của cậu tính trong người thường thì cũng coi là khá, nhưng lên hình thì độ lập thể kém, cảm giác trước ống kính cũng không mạnh, khí chất lại càng thiếu."
Nhan Yểu mở miệng, dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra những lời sắc bén nhất, chỉ thiếu mỗi bốn chữ "chẳng ra gì" là chưa buột miệng thôi.
"V–vậy... vậy sao..." Gương mặt Hà Tử Hiên cứng đờ, đã có chút muốn quay đầu bỏ chạy rồi.
"Tôi quen một người, chỉ cần anh ấy đứng đó thôi cũng đủ khiến cái kiểu cố tình tỏ vẻ lạnh lùng cao quý của cậu trở thành trò hề rẻ tiền." Nói tới đây, cuối cùng Nhan Yểu mới quay đầu, ánh mắt rơi lên gương mặt hơi lúng túng của đối phương.
Khóe môi cô hơi cong lên, như thể đang cười, nhưng trong mắt lại không có lấy nửa phần ấm áp, trái lại còn vương chút mỉa mai: "Có thời gian đứng đây nói nhảm với tôi, chẳng bằng đợi xong việc rồi tìm thầy học lại cách đứng cho đàng hoàng đi?"
Nhân viên xung quanh ai nấy đều bận rộn với công việc trong tay, chẳng ai tỏ vẻ chú ý đến bầu không khí ngột ngạt sắp đông cứng giữa hai người.
Tất nhiên, chỉ có mỗi Hà Tử Hiên là cảm thấy vậy.
Giây tiếp theo, khi Nhan Yểu nói "tiếp tục", Hà Tử Hiên như được đại xá, vội vã quay lại dưới ánh đèn sân khấu.
Thế nhưng có lẽ vì những lời thẳng thắn của người phụ nữ vừa rồi đã giáng một đòn chí mạng vào lòng tự trọng của ai kia, khiến cho mấy tấm ảnh chụp sau đó đều có cảm giác gượng gạo, kết quả tệ chưa được một nửa so với kỳ vọng.
Tiến độ công việc bị kéo dài vì sự thiếu chuyên nghiệp của người mẫu, sắc mặt Nhan Yểu cũng ngày càng sa sầm, từng đợt khí lạnh từ cô tỏa ra khắp nơi, khiến không khí vốn đã oi nồng trong studio bỗng chốc trở nên lành lạnh.
Áp suất không khí tụt xuống tận đáy. Mà trong công việc, Nhan Yểu luôn có tiêu chuẩn riêng, vào thời điểm thế này lại càng không thể chụp đại vài tấm cho xong chuyện. Chính vì sự nghiêm túc với nghề nên lời lẽ cô dành cho Hà Tử Hiên ngày một gay gắt, đến mức người xung quanh cũng phải âm thầm quay đầu, che mặt không dám nhìn.
Song, Hà Tử Hiên lúc này càng giống như rơi vào một vòng luẩn quẩn, Nhan Yểu càng nói, cậu ta càng căng thẳng; càng căng thẳng thì lại càng mắc lỗi.
Biết rõ cứ thế này thì chỉ đang phí thời gian, Nhan Yểu dứt khoát đặt máy ảnh xuống, xoay người rời khỏi studio, cho Hà Tử Hiên mười lăm phút nghỉ giải lao.
Cuối hành lang, bên khung cửa sổ, Nhan Yểu cúi đầu châm một điếu thuốc, bật lửa đút vào túi áo, sau đó lấy điện thoại ra lướt xem tin nhắn Giang Nghiên gửi.
Cuộc trò chuyện còn dừng lại ở buổi trưa, đã gần bốn tiếng trôi qua. Người bên kia có lẽ biết cô đang bận, nên khoảng một tiếng trước chỉ nhắn một câu hỏi thăm công việc, không thấy cô trả lời thì cũng không nhắn thêm gì nữa.
Đôi khi, Nhan Yểu cảm thấy Giang Nghiên rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta vừa muốn trêu chọc vừa muốn xót xa.
Nghĩ tới đây, cô nheo mắt, bấm gọi điện cho anh.
Chuông reo năm giây rồi được kết nối.
"Em xong việc rồi à?" Người bên kia mở lời trước.
Nghe giọng Giang Nghiên, tâm trạng đang bực vì công việc của Nhan Yểu dịu đi đôi phần. Vừa rít thuốc, cô vừa đáp: "Chưa, lần này mời nhầm người mẫu tệ quá, phí của em cả đống thời gian."
Lúc nhận việc này, cô thật sự không biết cái tên Hà Tử Hiên này lại cùi bắp tới vậy.
Cô cũng đoán được có lẽ chính lời cô nói khi nãy đã khiến đối phương bị kích động không nhẹ, nhưng cô vốn không phải kiểu người sẽ nể mặt người mẫu. Trình thì đúng là bình thường thật, kêu cô khen lấy khen để thì đúng là không tài nào nói nổi.
Hơn nữa, cô cũng không ngờ cậu ta lại yếu tâm lý đến thế, mới nói có mấy câu mà đã chột hết cả khí thế. Nếu đặt vào cái giới cô từng làm việc trước kia, loại người như vậy sớm đã bị đào thải không còn mống.
Giang Nghiên bên kia khẽ ngẩn người, nghe ra được trong giọng cô có chút oán trách, một lúc sau mới bật cười: "Yếu dữ vậy sao?"
"Nếu cậu ta có nửa phần thần thái của anh ngày thường, thì đợt chụp này đã chẳng vất vả đến vậy rồi."
Nhan Yểu nói, mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ đang dần được hoàng hôn nhuộm đỏ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mơ hồ nào đó.
"Thần thái gì cơ?" Giang Nghiên theo phản xạ hỏi lại, tay cầm điện thoại cũng siết nhẹ.
Giây tiếp theo, bên tai anh vang lên một tiếng cười khẽ, như móng mèo nhẹ nhàng cào qua trái tim.
"Là cái thần thái khiến em muốn hôn anh ấy."
Hơi thở của Giang Nghiên khựng lại, vành tai âm thầm đỏ bừng. Anh biết rõ đây chỉ là câu nói đùa, thế nhưng vẫn không kìm được vừa xấu hổ vừa giận.
"Nhan Yểu, phiền em nhớ cho kỹ, em là người có chủ rồi, cảm giác kiểu đó thì tốt nhất đừng có với ai ngoài anh."
Sự bực bội vừa nãy lập tức bay sạch, nghe Giang Nghiên nghiêm túc tuyên bố chủ quyền, Nhan Yểu như có thể hình dung ra biểu cảm của anh, hẳn là đang nghiêm mặt, trong mắt cũng ngập tràn vẻ kiên quyết.
"Sao có thể quên được." Nhan Yểu cười khẽ, bất giác cảm thấy điếu thuốc trong tay như có vị ngọt.
"Dăm bữa nữa nếu rảnh, em đưa anh đến studio em một chuyến."
"Được." Giang Nghiên không hỏi lý do, dù trong lòng có chút thắc mắc nhưng vẫn đồng ý không chút do dự.
"Chỗ đó có một phòng chụp, đến lúc đó chụp cho anh mấy bộ ảnh." Nói đến đây, giọng Nhan Yểu chậm lại, trầm hơn, xen lẫn một tia ẩn ý: "Em tự chụp cho anh, chỉ hai ta thôi."
"......"
Đầu dây bên kia lặng thinh một hồi, ánh mắt Nhan Yểu càng thêm hứng thú, ánh nhìn qua khung cửa sổ cũng trở nên nóng rực hơn vài phần.
Quả nhiên, rất lâu sau Giang Nghiên mới mở miệng, giọng hơi khàn: "Anh không biết tạo dáng."
"Yên tâm, em sẽ dạy anh." Nhan Yểu bật cười: "Tay cầm tay chỉ từng chút một."
Chuyện trò đang rẽ sang một hướng hơi lãng mạn lạc lối, thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Hà Tử Hiên:"Cô Nhan, chị có thể dạy tôi không ạ?"
Sắc mặt Nhan Yểu lập tức lạnh xuống. Cô quay đầu đối mặt với ánh mắt rụt rè của Hà Tử Hiên, thần sắc lập tức như La Sát hạ phàm.
Thấy vậy, Hà Tử Hiên cứng đờ sống lưng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, cô Nhan, ý tôi là... vừa nãy khi chụp ảnh, bị chị nói vậy tôi cũng thấy mình chưa được tốt, nhưng lúc đó thực sự không tìm ra cảm giác. Quản lý bảo tôi tranh thủ học hỏi chị, nên tôi mới..."
Nhan Yểu mặt lạnh như tiền, cầm lại điện thoại, nói với Giang Nghiên bên kia: "Ở đây có chút chuyện, lát em gọi lại."
Nói xong liền cúp máy.
Ngay giây tiếp theo, trong hành lang tĩnh lặng vang lên tiếng mỉa mai sắc như dao: "Dạy cậu? Cậu là cái thá gì mà tôi phải dạy? Chút tố chất chuyên môn cũng không có, làm nghệ sĩ cái nỗi gì? Lo mà dọn đồ cút sớm ngày nào hay ngày đó."
Vừa nói, điếu thuốc trong tay cô cháy đến tàn cuối cùng. Ánh mắt cô sắc như dao, lạnh như băng, dán chặt lên người đối phương, như thể đã nhìn thấu hết mánh khóe trong đầu cậu ta.
"Học ai cái thói nghe lén người khác gọi điện vậy? Ở trước mặt tôi còn bày trò hồ ly tinh à?"
Cô nhấc chân đi về phía thùng rác, dập điếu thuốc rồi ném vào, lúc lướt qua người cậu ta thì lạnh lùng ném lại một câu: "v* v*n tôi thì có ích gì? Muốn nổi thì tự đi nâng cao thực lực, hoặc tìm một kim chủ có thể nâng đỡ cậu. Đồ ngu."
Trong hành lang yên ắng, tiếng bước chân của người phụ nữ dần xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ. Người đàn ông đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt u ám đến mức khó coi, cắn răng mắng mấy câu tục tĩu rồi rút điện thoại ra, bấm gọi một số máy không lưu tên.
"Chị Hồng, Nhan Yểu thông minh quá, em..."
Còn chưa nói hết câu, người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã lạnh giọng đe dọa: "Hà Tử Hiên, đừng quên cậu có được vị trí này là dựa vào ai. Cả bìa tạp chí 'Young' tôi cũng đã nhét cho cậu rồi, tôi có thể nâng cậu lên thì cũng có thể khiến cậu biến khỏi giới giải trí. Nếu chuyện tôi giao mà cậu không làm được, thì tự lo liệu cho mình đi."
...
Ngoài phòng họp, Giang Nghiên cầm điện thoại, sắc mặt có chút trầm ngâm. Trong đầu vẫn còn vang vọng giọng nam lạ hoắc lúc kết thúc cuộc gọi, khiến lòng anh âm ỉ bực bội. Bản năng cảnh giác vốn có của đàn ông khiến Giang Nghiên lập tức nhận ra ý đồ không trong sáng của đối phương, nhưng Nhan Yểu dứt khoát cúp máy, cũng cắt đứt luôn câu hỏi anh vừa định thốt ra.
Giang Nghiên không ngu, đoán ra được người đàn ông vừa rồi chắc chính là cái tên người mẫu bị cô chê bai kia. Anh cũng không lo họ xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản là không thích bạn gái mình bị người khác dòm ngó.
Quay lại phòng họp, anh vừa cất điện thoại thì ngẩng lên đã thấy mấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
"Tiểu Giang ra ngoài gọi bạn à?"
"Chứ còn gì nữa, vội vàng thế kia, không phải điện thoại bạn gái thì là gì?"
...
Ngồi đây toàn là mấy giáo sư của đại học Q, vừa là tiền bối vừa là đồng nghiệp của Giang Nghiên. Nhưng đa phần đều đã có tuổi, ngoài bốn mươi lăm, gọi anh là "Tiểu Giang" suốt.
Trên gương mặt luôn điềm tĩnh của anh lướt qua chút không tự nhiên, nhiệt độ vừa hạ xuống không bao lâu lại âm ỉ nóng lên.
"Ơ, mấy hôm trước tôi còn thấy một bức ảnh trên điện thoại sinh viên đấy." Một giáo sư mặc áo Polo vừa nói vừa móc điện thoại ra, đeo kính lão lên chầm chậm tìm ảnh rồi đưa cho đồng nghiệp bên cạnh, "Nhìn đi, cái bóng lưng này tôi không thể nhầm, chắc chắn là Tiểu Giang."
"Ôi dào! Thật đấy, ở cửa xe mà cũng dám hôn nhau à?" Vị giáo sư bên cạnh cười toe toét, đuôi mắt đầy nếp nhăn, trông không giấu được vẻ trêu chọc.
Giang Nghiên biết chắc là hành động bốc đồng lần trước của mình đã bị người qua đường chụp lại làm "bằng chứng phạm tội", nhưng không ngờ tấm ảnh lại lan đến tay mấy vị giáo sư này.
May mà các thầy cô đều tư tưởng cởi mở, cũng chẳng ai cho rằng chuyện đó là trái đạo đức gì, chỉ là thấy "Tiểu Giang" hóa ra cũng có lúc "nhiệt huyết" như vậy nên thấy lạ thôi.
"Nhưng Tiểu Giang cũng đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ? Hai mươi tám chưa?"
"Phải đó, qua Tết là hai mươi chín rồi, nên tranh thủ đi, thấy cô gái này được thì chốt sớm đi là vừa."
"Chuẩn rồi, nhà tôi cạnh có cậu con cũng hai tám mà đã bế hai đứa nhỏ rồi kia kìa!"
...
Mấy vị giáo sư người một câu, kẻ một lời, toàn là lời khuyên thật lòng, nhưng lòng người đàn ông lại dần nguội lạnh giữa những lời ấy.
"Kết hôn" nghe sao mà xa vời. Chưa bao giờ Giang Nghiên lại cảm nhận rõ ràng như lúc nàg, rằng giữa anh và Nhan Yểu, có lẽ sẽ không bao giờ có thứ gọi là "hôn nhân".
Tham lam có lẽ là bản năng của con người. Giang Nghiên nghĩ, anh cũng không ngoại lệ.
.
Buổi chụp hình kéo dài đến tận gần bảy giờ tối mới kết thúc. May mà về sau Hà Tử Hiên cũng dần lấy lại trạng thái, tuy thành phẩm cuối cùng không thể nói là hoàn hảo, nhưng qua tay hậu kỳ chỉnh sửa thì cũng miễn cưỡng đạt đến yêu cầu của Nhan Yểu.
Cuộc nói chuyện ngoài hành lang kia hẳn đã tác động không nhỏ đến Hà Tử Hiên, khiến suốt phần còn lại của công việc, cậu ta như thu hết mọi tâm tư thừa thãi, không chủ động bắt chuyện với Nhan Yểu lần nào nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, Nhan Yểu cùng trợ lý A Mỹ đi về phía thang máy. A Mỹ hôm nay theo sát cô cả ngày, cũng tận mắt chứng kiến thực lực "trời ơi đất hỡi" của Hà Tử Hiên. Giờ thấy xung quanh không ai, cô ấy liền không nhịn được bắt đầu buôn dưa.
Nghe nói ban đầu bìa số này vốn định mời một tiểu sinh gần như tuyến một, không hiểu sao giữa chừng lại đổi thành Hà Tử Hiên. Hai người này mà so, không chỉ cách nhau nửa sao, mà là cách nguyên dải ngân hà.
A Mỹ liên tục càm ràm chắc chắn phía sau có "tay to nhúng tay". Nhan Yểu không nói gì, nhưng với giới giải trí, chuyện kiểu này cô đã thấy nhiều, cũng chẳng buồn lạ.
Hai người đứng chờ thang máy, bên tai vẫn vang vọng tiếng A Mỹ than trời than đất. Tiếp theo đó, "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, tiếng của A Mỹ bỗng ngừng bặt.
Nhan Yểu nhướng mày, vừa nhìn thấy người phụ nữ đứng trong thang máy, ánh mắt cô liền tối đi, đen kịt như mực.
Bầu không khí trong nháy mắt chìm vào tĩnh lặng. Người kia chầm chậm tháo kính râm, mỉm cười chào: "Lâu rồi không gặp."