"Lâu rồi không gặp."
Trong thang máy, người phụ nữ đứng ngay chính giữa, còn trợ lý của bà ta thì im thin thít co ro trong góc, tay xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Nhan Yểu dán mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trong thang máy, gương mặt lạnh như băng không hề che giấu nổi sự chán ghét cùng cực.
A Mỹ đứng bên cạnh cũng sững người nhìn Hồng Xu Mẫn bất ngờ xuất hiện, theo phản xạ liền đưa tay che miệng, nhưng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Ảnh hậu Hồng..."
Giọng A Mỹ vang lên đặc biệt rõ trong không gian quá đỗi yên tĩnh. Hồng Xu Mẫn nghiêng đầu nhìn sang cô gái đang đứng cạnh Nhan Yểu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, tự nhiên chào hỏi: "Xin chào, cô là trợ lý của Nhan Yểu à?"
"Vâng vâng ạ!" A Mỹ chẳng ngờ ảnh hậu Hồng lại quen biết sếp nhà mình, lập tức tỏ vẻ hớn hở, nhưng ngay sau khi liếc thấy sắc mặt lạnh tanh của sếp thì cứng đơ lại, rụt rè lùi một bước, giống hệt cô trợ lý đang đứng trong thang máy, cúi rạp đầu không dám hó hé.
Hồng Xu Mẫn tất nhiên không bỏ qua biểu cảm thay đổi của A Mỹ, ánh mắt loé lên tia u tối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn vẹn nguyên. Ánh nhìn bà ta lại rơi lên gương mặt lạnh lùng quá đỗi của Nhan Yểu, mở miệng hỏi: "Không định vào à?"
Không khí như bao trùm một làn sát khí âm ỉ, căng thẳng tới mức A Mỹ dù có ngốc cũng cảm nhận được sự khác thường.
Không rõ qua bao lâu, lâu đến mức A Mỹ tưởng phải đợi chuyến thang máy sau, thì thấy Nhan Yểu bỗng cất bước, chậm rãi bước vào trong.
Cửa thang máy từ từ khép lại, không gian chật chội và kín bưng khiến bầu không khí nặng nề càng thêm ngột ngạt, làm A Mỹ cảm thấy khó thở.
"Lâu vậy không gặp, cô bé trong ký ức giờ cũng đã thành thiếu nữ rồi." Hồng Xu Mẫn dịu dàng mở lời, giọng điệu nhẹ nhàng như đang hồi tưởng về một quá khứ đẹp đẽ nào đó.
Thế nhưng chỉ tích tắc sau, một tiếng cười khẩy vang lên trong thang máy.
"Lâu không gặp, trông bà già đi thấy rõ."
"Làm ơn nhớ chăm chút bảo dưỡng đi, nếp nhăn trên mặt sắp lộ hết rồi. Dù sao ngày xưa bà cũng nhờ cái mặt này với bộ kỹ năng kia mà đứng vững trong giới. Giờ già rồi, chắc chỉ còn mấy đứa mới nổi là chịu cười với bà thôi."
Lời của Nhan Yểu cay độc đến mức ngay cả A Mỹ cũng phải rùng mình.
Cô ấy không biết rốt cuộc sếp nhà mình và ảnh hậu Hồng có khúc mắc gì, nhưng nhìn thế này thì đúng là thâm thù đại hận cũng không chừng. Nói chuyện kiểu này quá độc mồm!
Sắc mặt Hồng Xu Mẫn khựng lại trong giây lát, nhưng dù gì cũng là người lăn lộn trong giới nhiều năm, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng nhàn nhạt: "Xem cô nói kìa. Hồi đó không phải vì không biết điều nên mới bị đuổi sang Mỹ à? Giờ từng ấy năm rồi, mà vẫn chưa rút được bài học à?"
Gương mặt trang điểm kỹ càng của Hồng Xu Mẫn phản chiếu trên tường gương trong thang máy, nụ cười tao nhã trong mắt người ngoài giờ đây lại ẩn giấu những lưỡi dao sắc lạnh ngấm ngầm.
Trước kia, mỗi lần chạm mặt là hai người lại như kẻ thù không đội trời chung Mười năm trước, trong căn biệt thự cũ kỹ kia, những màn đấu khẩu kiểu này xảy ra cả trăm lần mỗi ngày. Sau đó, chính Nhan Yểu là người ra tay trước, tát cho bà ta một cái.
Khi còn ở Mỹ, cô cũng từng nghe phong thanh rằng Hồng Xu Mẫn đã leo được lên vị trí cao trong giới giải trí, mà sau lưng dĩ nhiên là nhờ cái lão già đáng ghét kia.
Lão già đó trăng hoa nổi tiếng, vậy mà lại bỏ nhiều công sức vào người phụ nữ họ Hồng này. Đa phần tác phẩm tiêu biểu thời trẻ của bà ta cũng đều là do lão dọn đường.
Từ rất sớm, Nhan Yểu đã biết Hồng Xu Mẫn là loại đàn bà đầy dã tâm. Chèn ép, chiếm tổ én đuổi chim khách, dọn vào biệt thự, rồi đẩy cô sang Mỹ. Sau khi chia tay "êm đẹp" với lão già kia thì lại dính líu với người khác. Giờ không biết đang nằm dưới thân thằng nào hưởng lạc.
"Rút bài học? Hừ, đến lão già chết tiệt kia cũng không xứng để tôi phải rút kinh nghiệm, bà là cái thá gì?" Nhan Yểu cười khẩy, trong mắt thoáng lên tia giễu cợt, cúi đầu khẽ nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Cũng chỉ là một con gà mà thôi."
Sắc mặt Hồng Xu Mẫn lập tức sầm lại, không còn chút phong thái bình thản nào.
"Cô cũng đâu có hơn gì, đúng là cùng một giuộc với cái máu tiện chủng của cha cô. Quả nhiên là cha nào con nấy, cái bẩn thỉu ấy đúng là di truyền."
Không khí trong thang máy như đông cứng lại. Đúng lúc ấy, thang máy dừng ở tầng một.
Hồng Xu Mẫn lập tức đeo kính râm trở lại, cửa vừa mở là sải bước rời đi. Cô trợ lý im thin thít đi theo phía sau vội vội vàng vàng xách đồ đuổi theo, trong thang máy chỉ còn lại hai người: Nhan Yểu và A Mỹ.
A Mỹ len lén liếc nhìn sắc mặt sếp, nuốt khan một cái, cố gắng giảm thiểu hết sức sự tồn tại của bản thân.
Làm việc cạnh Nhan Yểu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy sếp mình đáng sợ đến thế. Trước đây dù bị dân mạng mắng chửi đến mức nào cũng không thấy cô giận, cùng lắm chỉ là khẽ nhíu mày, hờ hững vài câu. Nhưng giờ đây, dù gương mặt kia không biểu cảm gì, nhưng thứ khí lạnh toát ra từ người cô lại khiến người khác rợn sống lưng.
Cửa thang máy khép lại một lần nữa, tiếp tục chạy xuống tầng hầm B1.
A Mỹ đi xe của studio đến, giờ này còn phải quay về chỗ làm để sàng lọc bản gốc ảnh chụp.
Nhan Yểu phóng xe phân khối lớn rời khỏi toà nhà tạp chí. Đội mũ bảo hiểm nên chẳng ai thấy rõ gương mặt cô lúc này, nhưng ánh mắt sắc như dao găm kia thì vẫn toát ra một luồng lạnh lẽo ghê người.
Bên tai cô văng vẳng mãi câu nói của Hồng Xu Mẫn trong thang máy:
"Giống hệt cái bản chất tiện nhân của cha cô."
Bàn tay nắm tay lái siết chặt, tâm trạng hỗn loạn trong lòng như từng cơn sóng dữ không ngừng dội vào bức đê mang tên lý trí, sắp sửa vỡ tan bất cứ lúc nào.
Nhan Yểu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người đàn bà họ Hồng ấy. Sự xuất hiện của bà ta khiến cô bất giác nhớ về quãng thời gian ghê tởm nhất trong cuộc đời mình.
Cô không phải kiểu người thích dằn vặt trong quá khứ, nhưng thực tế chứng minh, có những chuyện không dễ buông bỏ như mình vẫn nghĩ.
Tiếng động cơ rít lên rồi đột ngột im bặt. Chiếc xe đen dừng lại giữa một con ngõ vắng, cô tháo mũ bảo hiểm ra, chau mày rút hộp thuốc trong túi, châm lửa, rít một hơi thật sâu, để nicotine tràn vào phổi như một cách làm dịu đi nỗi phiền muộn ngập đầu.
Liền một mạch hai điếu, đến khi cơn bực bội trong lòng tạm lắng xuống, gương mặt cô mới dần bình tĩnh lại, nhưng trong ánh mắt kia vẫn ánh lên vẻ lạnh lẽo khiến người ta phải dè chừng.
Trời đã tối hẳn. Phố xá thưa người, chỉ có thỉnh thoảng một hai chiếc xe lướt qua trong ánh trăng lạnh lẽo, càng khiến khung cảnh thêm phần tiêu điều.
Nhan Yểu rút điện thoại ra, gọi cho Triệu Tiểu Du.
Vừa kết nối đã nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào, náo nhiệt.
"Cậu đang đâu đấy? Tối nay ra uống rượu đi."
"Tớ không đi được, đang ở sân bay đây." Triệu Tiểu Du đáp, trong tiếng ồn vang lên giọng cô nàng mang theo niềm vui mừng phơi phới. "Một lát nữa Tưởng Vũ đáp xuống. Khó khăn lắm mới hẹn được anh ấy rảnh, phải tranh thủ tận hưởng thế giới hai người thôi~"
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Nhan Yểu khựng lại một chút, khẽ nhướn mày:"Hai người chính thức rồi?"
"Xùy, anh ấy loan tin khắp nơi là tớ là bạn gái ảnh, không cho ảnh nếm mùi thì sao được?" Nghe đến đây, khóe môi Nhan Yểu nhếch lên, trong đầu lập tức hiện lên một chữ: Xong đời.
Con nhóc này, e là rớt vào lưới của Tưởng Vũ rồi. Gì mà "nếm mùi", nghe chừng là "ngọt chết người" thì có.
Nhan Yểu hiểu quá rõ Tiểu Du. Bề ngoài thì có vẻ phóng khoáng, nhưng thật ra là người đơn thuần, mỗi mối quan hệ đều thật lòng, luôn giữ một góc mộng mơ cho tình yêu.
Hoàn toàn không giống cô.
"Thôi, vậy tớ cúp máy nhé."
Nhan Yểu vừa nói xong định tắt thì đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi: "Cậu gọi Giang Nghiên hả? Hai người chẳng phải đang hẹn hò sao?"
Nghe đến cái tên "Giang Nghiên", ánh mắt Nhan Yểu hơi trầm xuống, nhả một vòng khói, im lặng một lúc mới khẽ "ừ" một tiếng.
Cuộc gọi kết thúc.
Nhan Yểu đặt điện thoại xuống, lúc này mới sực nhớ hình như mình đã nói sẽ gọi lại cho anh.
Ánh mắt cô rơi lên cái tên "Giang Nghiên" trong danh sách cuộc gọi gần đây, nhưng không hiểu sao lại vẫn chưa nhấn gọi.
Đúng lúc ấy, giao diện điện thoại bật sáng, hiện lên thông báo cuộc gọi đến từ "Tần Chiêu".
Nhan Yểu ngẩn người trong thoáng chốc rồi nhấn nút nhận.
Chưa đến vài giây, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông: "Ra ngoài uống chút không?"
Cô im lặng một lát, rồi khẽ hất tàn thuốc, trong ánh lửa lập lòe khẽ đáp: "Được."
-
Quán bar FOX.
Người đàn ông và người phụ nữ ngồi cạnh nhau ở quầy bar.
Tần Chiêu cởi áo vest, tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu, cà vạt cũng được kéo lỏng ra một cách thoải mái, cả người toát ra vẻ ngang tàng buông thả.
Anh ta vốn chẳng ưa mặc vest, giống như hồi cấp ba cũng chẳng thích mặc đồng phục. Chỉ là bây giờ đã khác, anh ta biết mình muốn gì. Không còn là cậu trai trẻ ngày nào hô hào chống đối nhưng lại chẳng làm nên chuyện. Giờ nghĩ lại, chỉ cần quyền lực và tiền bạc nằm trong tay, thì ai dám nói không với anh ta? Thứ gì anh ta muốn, đều sẽ có được.
Tần Chiêu nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ uống rượu bên cạnh, trong mắt ánh lên một tia u tối.
"Tâm trạng không tốt?"
Anh ta hiểu Nhan Yểu quá rõ. Hồi cấp ba, họ từng là cặp bài trùng ăn ý nhất, không ai hiểu đối phương hơn họ hiểu nhau.
Dù đã mười năm không gặp, Tần Chiêu vẫn tin rằng có những thứ, một khi đã khắc vào xương tủy thì không dễ gì mất đi.
Tần Chiêu thừa nhận, bao năm qua mình vẫn luôn không quên được cô. Dù sau cô, anh ta từng yêu đương với không ít người, nhưng chẳng ai khiến anh ta vừa k*ch th*ch vừa say mê như cô cả.
Năm đó cô đi quá vội, còn anh ta lại bị đám chuyện vớ vẩn trong nhà níu chân, đến một câu chia tay cũng không kịp nói.
Mà anh ta cũng chẳng thấy tiếc nuối gì, xưa nay họ vốn là kiểu "đến nhẹ nhàng, đi gọn gàng".
Anh ta vẫn nghĩ mình còn thích cô, nhưng cũng không đến mức phải đi tìm.
Thế nhưng, không hiểu sao, kể từ ngày nghe tin cô trở lại qua một bài viết trên mạng, thứ cảm giác ấy lại bắt đầu dâng lên, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
"Ừm, gặp lại một người cũ." Giọng Nhan Yểu vẫn bình thản, nhưng không giấu được lành lạnh.
"Hồng Xu Mẫn?"
Bàn tay cầm ly rượu khựng lại, cô quay sang nhìn anh ta, như muốn hỏi: Sao cậu biết?
"Trừ bà ta ra, tôi không nghĩ còn người cũ nào khiến cậu thấy phiền như thế." Tần Chiêu cười nhạt, giọng điệu đầy tự tin kiểu người hiểu quá rõ đối phương.
Nhan Yểu cúi đầu, trong đầu bất giác nhớ lại những ngày tháng hồi lớp 11.
Hồi cấp ba, cô vốn không có nhiều bạn bè, ở Nhất Trung thì càng ít, ngược lại quen biết bên trường nghề của Tần Chiêu lại nhiều hơn.
Với điều kiện nhà Tần Chiêu, đáng lý không nên học ở trường nghề, nhưng nghe đâu chính anh ta đã giở trò trong kỳ thi tuyển sinh, sau đó còn nhất quyết không chịu chuyển trường, thế là ở lại đó sống nốt quãng thời niên thiếu.
Hai người mỗi lần ngồi lại là toàn kể chuyện nhà rối ren. Cha của Tần Chiêu và cha cô, một trời một vực nhưng cùng một bản chất.
Có điều, mẹ cô vì yêu người khác mà tự sát, còn mẹ anh ta lại mất vì bệnh từ sớm. Cha anh ta suốt ngày muốn tìm cho anh ta một bà mẹ kế trẻ đẹp, còn cha cô thì đơn thuần chỉ là chơi gái cho sướng thân.
Dạo đó, cô từng không ít lần kể với Tần Chiêu về chuyện dơ dáy của Hồng Xu Mẫn, thậm chí thẳng thừng nói luôn mình chán ghét ả ta đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Nhan Yểu cũng thấy việc Tần Chiêu đoán ra được hình như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Bà ta đã nói gì với cậu?" Tần Chiêu mở miệng, giọng điệu có vẻ hờ hững, nhưng nếu nghe kỹ thì chẳng đơn giản như vẻ ngoài.
Tâm trạng đang bực bội, Nhan Yểu không để ý đến sự khác thường ấy, trong đầu cứ văng vẳng mãi lời của Hồng Xu Mẫn trong thang máy.
Như một câu nguyền rủa vậy.
"Bà ta nói tôi với lão già đó giống nhau như đúc." Nhan Yểu vừa nói vừa khẽ nhếch khóe môi, mang theo vài phần tự giễu.
Thật ra đúng là như thế thật.
Không biết từ lúc nào, cô lại sống thành cái dáng vẻ của người mà mình từng khinh ghét nhất.
Điểm khác biệt duy nhất chắc là ít ra cô còn biết mình tệ hại thế nào, nên cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với ai.
Ánh mắt Tần Chiêu tối lại đôi chút, sau đó nghiêng người sát đến gần, thì thầm bên tai cô: "Muốn tôi xử bà ta giúp cậu không?"
Ánh mắt Nhan Yểu lóe lên, vô thức nhíu mày, khẽ né người sang một bên, nhìn anh ta rồi hỏi ngược: "Ý cậu là gì?"
"Là nghĩa đen đấy." Tần Chiêu nhún vai, "Nếu cậu thấy khó chịu, tôi có thể xử bà ta giúp cậu. Phong sát? Hay làm cho thân bại danh liệt?"
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng kiêu căng ngạo mạn, nghe như thể đang nói về một con kiến dưới chân, muốn b*p ch*t lúc nào cũng được.
Lông mày Nhan Yểu nhíu lại rõ rệt, qua vài giây im lặng, cô nâng ly uống cạn một ngụm rượu, nét mặt dần giãn ra.
"Không cần đâu. Tôi không muốn dính dáng gì tới bà ta, càng không muốn bị kéo vào mớ bòng bong đó."
Tần Chiêu bật cười khẽ, ánh mắt nhìn cô sâu hơn vài phần.
Cô thì không muốn dính dáng, nhưng không phải ai cũng dễ dàng buông tha cho cô như vậy.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Nhan Yểu bỗng sáng lên.
Tần Chiêu liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, ánh mắt lạnh xuống rõ rệt.
Nhan Yểu không ngờ Giang Nghiên lại gọi cho mình vào giờ này. Cô suy nghĩ vài giây rồi nhấc máy nghe.
"Alo?"
Tiếng nhạc ồn ào trong quán bar vọng vào đầu dây bên kia, Giang Nghiên cầm điện thoại hơi sững người, giọng vẫn bình tĩnh như thường lệ: "Em đang ở bar à?"
"Ừ, uống với bạn." Nhan Yểu đáp, chẳng giải thích vì sao mình kết thúc công việc mà không báo cho anh.
Nghe vậy, Giang Nghiên im lặng.
Anh biết Nhan Yểu không có nhiều bạn, mà người có thể uống rượu cùng cô càng hiếm hơn. Ngoài Triệu Tiểu Du, anh không nghĩ ra ai khác có cái "tư cách" đó.
Nhưng hồi chiều Giang Nghiên có nhận được tin nhắn từ Tưởng Vũ, nói tối nay sẽ đi hẹn hò với Triệu Tiểu Du.
Vậy nên cái người đang uống rượu với Nhan Yểu lúc này, là ai?
Cái tên "Tần Chiêu" lập tức hiện lên trong đầu anh.
"Khi nào em xong? Anh đến đón em, uống rượu không nên tự lái xe."
Trong căn hộ yên tĩnh, bàn tay cầm điện thoại của Giang Nghiên siết chặt từng chút, nhưng giọng nói vẫn vững vàng, bình tĩnh như cũ.
Anh không hỏi vì sao cô không gọi cho mình, cũng không hỏi có phải cô đang đi cùng Tần Chiêu không.
Anh chỉ muốn gặp cô, ngay lập tức.
"Gọi đến làm gì thế? Bạn trai à?"
Đúng lúc đó, một giọng nam mang theo ý cười vang lên trong nền nhạc xập xình hỗn loạn.
Tim Giang Nghiên lập tức khựng lại một nhịp, hô hấp ngừng trệ, cơn chua xót như bị ai đó dội thẳng lên tim, khiến anh nghẹn đến không thở nổi.
Đúng là anh ta. Là Tần Chiêu.
Trong quán bar, Nhan Yểu ngước mắt nhìn vào ánh mắt đầy trêu chọc của Tần Chiêu, vài giây sau, cô lạnh nhạt mở miệng, giọng đủ to để cả hai bên đều nghe rõ: "Ừ. Bạn trai."
Ý cười trong mắt Tần Chiêu khựng lại một thoáng, nhưng chưa đến một giây sau đã khôi phục lại vẻ bình thường. Chỉ là ly rượu trong tay anh ta vẫn chưa hề được nâng lên.
"Em đang ở Fox. Anh đến đón em đi."
Bên kia, người đàn ông rũ mắt, giấu nhẹm ánh sáng lóe lên trong đáy mắt.
"Được."
...
Nửa tiếng sau.
Trước cửa bar Fox, một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi dừng lại.
Chưa đến một phút, một người đàn ông bước xuống xe vội vã, trên tay còn khoác theo áo khoác.
Đúng lúc ấy, Nhan Yểu cũng từ bên trong bước ra. Giang Nghiên lập tức tiến lên, khoác áo lên vai cô, đồng thời cũng ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc hòa với hương rượu trên người cô.
Anh khẽ nhíu mày, giọng đầy quan tâm: "Trên xe có nước ấm, em..."
Chưa kịp nói hết câu, một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ tuấn tú cũng từ trong bar bước ra, cười nói: "Giang học thần, nghe danh đã lâu."
Bàn tay đang giữ lấy áo khoác của Giang Nghiên hơi khựng lại, ánh mắt dời sang người đàn ông đang đứng ở cửa.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Chớp mắt ấy, bầu không khí giữa họ tựa như đao kiếm lấp lóe, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào...