Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 55

 
Nhan Yểu vốn tưởng hôm nay có thể trôi qua êm ả, ai ngờ ở khúc cuối lại xảy ra trục trặc.

Xui xẻo thay, Giang Nghiên lại quên mang chìa khóa xe, càng xui hơn là đúng lúc hai người đang thân mật thì mẹ Giang mang chìa khóa tới...

Dù là ai đi nữa, chỉ cần trông thấy một nam một nữ nâng mặt nhau định hôn, cũng sẽ chẳng tin quan hệ của họ chỉ đơn thuần là bạn học cũ.

Vậy mà giờ đây, mấy lời "ứng biến" của Giang Nghiên lại biến cô từ kẻ vốn giống như đang vụng trộm thành một "kẻ theo đuổi công khai" đường đường chính chính.

Nói thì không sai, bản chất đúng là cô đang theo đuổi Giang Nghiên, chỉ có điều nghe chính miệng anh nói ra, sao lại thấy ngứa tai đến thế?

Sắc mặt Dung Mạn Uyển lúc này cũng phức tạp, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người, thoáng chốc chẳng biết nên theo mạch kịch nào.

Sao không ai đưa kịch bản trước cho bà?

Bà vẫn luôn nghĩ là con trai mình đeo đuổi cô Nhan đến khổ sở mà chưa được, sao giờ lại hóa ra ngược lại?

Là mẹ, bà quá rõ tình cảm của con trai dành cho Nhan Yểu, nhưng đoạn này lại là thế nào? Diễn đến đâu rồi?

Dung Mạn Uyển chỉ có thể một lần nữa cảm khái: Đúng là mình già rồi, thế giới tình cảm của tụi trẻ bây giờ, bà thật sự chẳng hiểu nổi.

Mọi chuyện dường như đang đi theo hướng kỳ quặc, nhưng lại giống như phá vỡ một lớp giấy mỏng, khiến những gì trước nay che che giấu giấu đều trở nên sáng tỏ.

Dung Mạn Uyển cũng thôi không giữ kẽ nữa, chủ động đề nghị muốn kết bạn WeChat với Nhan Yểu, sự nhiệt tình chẳng kém gì ban nãy khiến Nhan Yểu hơi bối rối.

Trong lúc còn mơ hồ, cô đã trao đổi liên lạc với mẹ Giang. Bình thường thỉnh thoảng bà cũng nhắn dăm ba câu, đôi khi hỏi han khiến Nhan Yểu không biết đối đáp thế nào.

Không ổn, rất không ổn.

Dù có chậm chạp đến đâu, Nhan Yểu cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của mẹ Giang, thậm chí còn mơ hồ hiểu rằng, bà có lẽ đã coi cô như con dâu tương lai.

Mà sự thiện ý này, căn nguyên vẫn là từ Giang Nghiên.

Ngay từ đầu cô đã biết, môi trường trưởng thành của Giang Nghiên hoàn toàn trái ngược với mình. Anh lớn lên trong một gia đình trọn vẹn, cha mẹ đều là những học giả hàng đầu, bản thân anh cũng kế thừa sự xuất sắc ấy, ai thấy cũng phải khen một câu "nhân trung long phượng".

Cô không quen biết bố mẹ Giang, nhưng sau bữa cơm hôm ấy, Nhan Yểu cảm nhận được cả hai đều là người hiền hòa, tử tế, còn dịu dàng hơn cô tưởng tượng. Bố mẹ anh đều là những nhân vật có tiếng trong giới của họ, thành tựu và giải thưởng đủ lấp kín cả một bức tường, vậy mà đối nhân xử thế lại chẳng chút kiêu căng, khác hẳn mấy kiểu người mà cô từng thấy ở những buổi tiệc của giới thượng lưu, toàn dùng lỗ mũi nhìn người.

Nghĩ tới đây, Nhan Yểu lại nhớ tới bố mẹ mình: một kẻ điên cuồng vì tình, một kẻ trăng hoa thay tình nhân như thay áo.

Đúng là thế gian muôn hình vạn trạng.

Cô cảm nhận được sự tốt bụng của mẹ Giang là thật lòng, nhưng từ nhỏ tới lớn cô chưa từng hưởng qua sự quan tâm ấm áp từ bậc trưởng bối.

Cô vốn là đứa "mẹ không thương, cha không yêu", lớn lên nhờ bảo mẫu trong nhà chăm nom, mà đó cũng chỉ là trách nhiệm sau khi nhận tiền, chẳng chút tình cảm.

Đi học, cô luôn là đứa quậy phá nhất lớp, ngỗ nghịch, kiêu căng, là học sinh "cá biệt" mà thầy cô vừa nhìn đã lắc đầu.

Chưa từng có ai thích cô, ngoài mấy hứng thú hời hợt của đám trai trẻ, cô hiếm khi nhận được sự ấm áp từ người khác.

Trong ký ức của cô, Giang Nghiên là người duy nhất khiến trái tim cô ấm lại. Và bây giờ, thêm cả bố mẹ anh.

Nói ra, Nhan Yểu không phải người dễ xúc động, nhưng dưới sự quan tâm chăm sóc của mẹ Giang, cô như cảm nhận được thứ "tình mẫu tử" đã mất từ lâu... một trải nghiệm chưa từng có, đến mức khiến cô có phần lúng túng.

Cô không biết nên đối diện với mẹ Giang thế nào, hay phải đáp lại tình cảm ấy ra sao. Cô như đứa trẻ rụt rè, vừa sợ vừa thận trọng.

Ngồi trên sofa, Nhan Yểu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

【Sắp Tết rồi, lúc đó bảo Tiểu Nghiên tới đón con, mình cùng ăn Tết nhé.】

Ngón tay treo lơ lửng trên màn hình rất lâu vẫn chưa động, cô không biết có nên nhận lời hay không. Cô vốn không phải người nhà họ Giang, ngày sum họp này lại chen chân vào, liệu có quá vô duyên?

Không rõ mẹ Giang có biết về gia cảnh cô không, nhưng nhìn tình hình, hẳn là Giang Nghiên đã nói qua, nếu không thì bà cũng sẽ chẳng mời cô vào dịp sum vầy này.

Tin nhắn từ chối còn chưa gửi đi, thì tấm rèm vải phía trước bỗng bị ai đó vén lên từ bên trong. Giây sau, giọng nói hào hứng của Triệu Tiểu Du vang lên: "Nhan Yểu, mau nhìn này!"

Cô chợt bừng tỉnh, nhanh chóng xóa sạch chữ trong khung nhập, khóa màn hình, nhét điện thoại vào túi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Du đang đứng trước mặt.

Đôi mắt vốn tĩnh lặng thoáng ánh lên một tia ngạc nhiên, cô vô thức đứng dậy, bước về phía trước hai bước, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười chân thành.

"Đẹp lắm."

Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ đã định ngày cưới từ tháng trước, váy cưới cũng đặt từ khi đó, hôm nay là lần đầu tiên thử.

Vốn dĩ người đi cùng phải là Tưởng Vũ, nhưng mấy hôm trước anh ấy bỗng có công việc gấp phải đi công tác, nói là sẽ cố về sớm, ai ngờ lịch trình trục trặc nên giờ vẫn còn trên máy bay. Vì vậy, Triệu Tiểu Du đã buồn bã cả buổi, còn mắng anh ấy một trận trong điện thoại. Nhưng cô nàng hiểu Tưởng Vũ vì công việc, không phải cố ý, nên khi anh ấy thành tâm xin lỗi, cô nàng cũng đành giả vờ rộng lượng mà bỏ qua.

Dù vậy, nói là "không sao" nhưng tâm trạng khó tránh khỏi trầm xuống.

Dù gì đây cũng là lần đầu cô nàng mặc váy cưới, đương nhiên muốn dành khoảnh khắc này cho Tưởng Vũ.

Váy cưới là hàng đặt riêng, dựa theo số đo và phong cách của Triệu Tiểu Du mà thiết kế, từ bản phác thảo tới thành phẩm đều tốn không ít tâm sức. Khi mặc lên, Nhan Yểu chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ "kinh diễm tuyệt luân".

Chiếc váy trắng thuần mang cảm giác thanh khiết, dưới ánh đèn rọi xuống lại thêm phần dịu dàng. Có lẽ vì mặc lên bộ đồ này, cô gái vốn hay ồn ào, hoạt bát bỗng trở nên đoan trang hơn nhiều, mềm mại đến mức khiến Nhan Yểu thấy xa lạ.

Nhưng phải thừa nhận rằng rất đẹp. Đẹp đến mức khiến Nhan Yểu cũng có chút ngưỡng mộ.

Khóe môi Triệu Tiểu Du khẽ cong, gò má ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh khiến người ta không dời nổi mắt... Đó là dáng vẻ của hạnh phúc.

"Đúng chứ? Tớ cũng thấy đẹp! Cái tên heo đực kia không tới là thiệt của anh ấy!" Triệu Tiểu Du bĩu môi, vừa đáng yêu vừa oán trách.

Nhan Yểu khẽ cười bất đắc dĩ, lại bước gần hơn, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối vì mặc đồ của cô bạn, "Đúng vậy, tớ hời rồi."

"Ê, hay là cậu cũng thử đi?" Triệu Tiểu Du như chợt nghĩ ra điều gì, liền túm lấy cánh tay Nhan Yểu, mắt sáng rực, "Ở đây còn nhiều váy cưới đẹp lắm, cậu mặc thử một bộ nhé?"

Nhan Yểu hơi sững lại, lát sau khẽ từ chối: "Thôi đi, hôm nay là ngày cậu thử mà."

"Ôi dào, tới đây rồi, thử một cái cũng có sao đâu." Nói rồi, chẳng để Nhan Yểu kịp mở miệng, Triệu Tiểu Du đã búng tay với nhân viên: "Mang giúp tôi một bộ hợp với cô ấy nhé."

"Vâng, cô Triệu." Nhân viên cười đáp, lập tức đi chọn váy cho Nhan Yểu.

Bộ váy trên người Triệu Tiểu Du không hề rẻ, với tiệm váy cưới mà nói đây là một đơn hàng lớn, nên cô nàng đương nhiên là khách quý. Mà lời của khách quý chính là "thánh chỉ", đừng nói tặng bạn một bộ, mười bộ cũng chiều!

Nhan Yểu: "..."

Mười phút sau, hai nhân viên ôm tới một chiếc váy, Nhan Yểu thì bị Triệu Tiểu Du lôi thẳng vào phòng thay đồ, không kịp chống cự, đành phải thuận theo.

Có lẽ để dỗ dành cô bạn đang hụt hẫng, hoặc vì lý do gì khác, Nhan Yểu mặc lên người bộ "trấn tiệm chi bảo" dưới sự giúp đỡ của nhân viên.

Khi rèm được kéo ra, tất cả mọi người trong tiệm đều sáng mắt, còn Triệu Tiểu Du thì buột miệng thốt lên hai chữ: "Vãi chưởng."

Váy cưới là dạng tay dài, phần tay voan đính đầy đá pha lê lớn nhỏ, đường hoa văn thêu bằng chỉ bạc tinh xảo, thiết kế quây ngang lại thấp thoáng chút gợi cảm. Tà váy bung rộng như bông hoa đang nở, lấp lánh những hạt đá li ti, vừa sang trọng vừa tao nhã.

"Xuất sắc, Nhan Yểu, cậu mặc bộ này đúng là xuất sắc!" Triệu Tiểu Du phấn khích nói, vội vàng cầm điện thoại trên sofa, mở chế độ chụp ảnh lia lịa, "Trời ạ, đám cưới của tớ mà cậu làm phù dâu, chẳng phải sẽ cướp hết hào quang của cô dâu này à?"

Nhan Yểu bật cười, nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương, lại ngẩn ra một thoáng.

Cô vốn chẳng hứng thú gì với chuyện cưới xin, chưa từng nghĩ tới việc mặc váy cưới, càng không ngờ mình khi mặc lại ra thế này...

Triệu Tiểu Du vẫn mải mê chụp hình, nhân lúc Nhan Yểu không để ý, cô nàng lén mở danh bạ, tìm ra một số liên lạc đã lâu không động tới, chọn tấm đẹp nhất gửi đi.

Chẳng bao lâu, đối phương đã nhắn lại:

【Giúp tôi hỏi xem bộ này có bán không.】

Thấy vậy, Triệu Tiểu Du lập tức trừng to mắt, thầm nhủ: Bát tự còn chưa vẽ được nét nào mà đã nghĩ tới váy cưới rồi sao?

Cô nàng hừ nhẹ hai tiếng, không trả lời tin nhắn kia, ném điện thoại lại lên sofa rồi xách váy chạy nhanh đến, từ phía sau ôm lấy Nhan Yểu, kề sát tai cười khẽ: "Hay là... cậu kết hôn với tớ luôn đi cho rồi?"

Nhan Yểu nhướng mày: "Tớ kết với ai cơ?"

"Còn ai nữa?" Triệu Tiểu Du tròn xoe đôi mắt nai, "Ngoài Giang Nghiên ra thì còn ai vào đây?"

Cô nàng thật sự nghĩ không ra, ngoài Giang Nghiên thì Nhan Yểu còn có thể nắm tay ai để đi hết quãng đời còn lại.

Là bạn thân của Nhan Yểu, Triệu Tiểu Du hiểu rõ hơn ai hết, chỉ khi ở bên Giang Nghiên, Nhan Yểu mới giống như thật sự đang yêu.

Cô nàng không biết mười năm ở Mỹ Nhan Yểu đã sống thế nào, vì Nhan Yểu vốn không quen chia sẻ nỗi đau, còn cô nàng thì không cách nào biết được. Nhưng quãng thời gian sau khi Nhan Yểu về nước, cô nàng đều trông thấy hết, tuy không đến mức sống dở chết dở, nhưng mỗi ngày trôi qua thật sự cũng chẳng giống như đang "sống".

Giống như một kẻ lữ hành lạc lõng ngoài rìa thế giới, không ngừng loanh quanh mà chẳng bao giờ dừng lại. Chỉ nhìn thôi, Triệu Tiểu Du cũng thấy mệt thay.

Chỉ ở bên cạnh Giang Nghiên, cô mới dường như có được một khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Nhan Yểu nhìn mình trong gương, nhất thời lại chẳng phản bác được lời Triệu Tiểu Du.

Triệu Tiểu Du vốn không nghĩ Nhan Yểu sẽ đồng ý, câu nói ấy cũng chỉ là buột miệng trêu chọc, vậy mà mãi không thấy Nhan Yểu lên tiếng. Trong đầu cô nàng bỗng len lén nảy ra một suy nghĩ có phần ngạc nhiên.

"Nhan Yểu, cậu..."

Triệu Tiểu Du còn chưa nói hết, bàn tay đặt trên vai Nhan Yểu đã bị gạt đi thẳng thừng.

"Đùa xong chưa? Tớ thay váy đây, lỡ làm hỏng thì tớ không đền nổi đâu." Nhan Yểu vừa nói vừa quay người đi về phía phòng thay đồ.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh ấy, Triệu Tiểu Du không kìm được mà làm lén một cái mặt quỷ.

Rõ ràng là một phú bà, còn bảo không đền nổi? Chuyện tào lao ai mà tin!

...

Hai người ở tiệm váy cưới quậy một buổi chiều, đến khi bước ra khỏi cửa thì trời đã không còn sớm.

Triệu Tiểu Du tuy cười nói rộn ràng trong tiệm, nhưng ra đến ngoài lại như hơi mất hứng. Thấy vậy, Nhan Yểu bèn rủ đi dạo chợ đêm gần đó. Triệu Tiểu Du dĩ nhiên đồng ý ngay, lại nở nụ cười, tíu tít kéo nhau đi.

Chợ đêm ngày lễ vốn cực kỳ náo nhiệt, nhưng có lẽ hôm nay là ngày thường, thêm vào thời tiết giá lạnh, nên người đi đường cũng không nhiều, lác đác vài ba nhóm, thỉnh thoảng mới có một đôi tình nhân ngang qua, khiến Triệu Tiểu Du hừ mũi thở mạnh.

Dù vậy, hai người vẫn ăn uống linh tinh một chặp, rồi theo con phố thong thả tản bộ giết thời gian.

Cơ hội đi chơi riêng thế này giữa họ rất hiếm, trước đây mỗi lần hẹn nhau đều là ở quán bar. Triệu Tiểu Du trước kia vốn là dân chơi, Nhan Yểu thì khỏi phải nói, nhưng rồi một người gặp Tưởng Vũ, một người gặp Giang Nghiên, người trước thì bị quản nghiêm ngặt, người sau thì dần dần "thuần hóa" thành ra như bây giờ. Kết quả là cặp chị em quán bar năm xưa giờ đến rượu cũng chẳng mấy khi đụng tới.

"Cậu bỏ thuốc thật rồi hả?" Triệu Tiểu Du hỏi, giọng không giấu được ý trêu.

"Ừ." Nhan Yểu khẽ đáp.

Cô vốn biết thuốc lá chẳng tốt lành gì, chỉ là trước kia chưa từng quyết tâm bỏ, cũng không thấy có lý do nào đáng để mình làm vậy. Bỏ thuốc vì một người đàn ông là chuyện Nhan Yểu chưa từng nghĩ tới, nhưng đến khi thật sự rơi vào tình cảnh này, lại thấy cũng không tệ, giống như giữa màn sương mù dày đặc bỗng sáng lên một ngọn đèn, từ đó cô có được phương hướng để bước tiếp.

"Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, thầy Giang của chúng ta đúng là bản lĩnh không vừa." Triệu Tiểu Du khoác vai Nhan Yểu, rồi chỉ vào một con hẻm tối bên cạnh, "Tớ nhớ ở đây có đường tắt, đi qua là ra đường lớn luôn, tớ với cậu đi lối này nhé."

Nhan Yểu bị lôi vào hẻm, bên tai là tiếng cười đùa của Triệu Tiểu Du.

Bình thường buổi tối thế này, Triệu Tiểu Du tuyệt đối không dám đi một mình, nhưng hôm nay có Nhan Yểu đi cùng, lá gan cũng to hẳn.

Đêm bất chợt trở nên tĩnh lặng lạ thường, cả con hẻm dường như chỉ còn bóng dáng của hai người họ.

Đi được nửa đường, Nhan Yểu như chợt nhận ra điều gì bất thường, lập tức dừng bước.

Ngay sau đó, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía sau.

Nhan Yểu quay phắt lại, liền thấy ba bốn gã đàn ông to con từ xa áp sát lại. Nét mặt họ không hẳn là dữ tợn, nhưng tuyệt đối chẳng mấy thân thiện.

Tim khẽ siết lại, Nhan Yểu lập tức sa sầm mặt, kéo ngược cổ tay Triệu Tiểu Du định chạy lên phía trước, nhưng mới đi được hai bước đã bị một gã chặn ngay đường.

"Có chuyện gì?" Nhan Yểu lạnh giọng hỏi.

Gã đàn ông đứng chắn trước mặt hất hất tay, nét mặt vô cảm: "Bọn anh chẳng có chuyện gì, chỉ là nhận lời người ta tới gây chút phiền toái cho cô em thôi."
 

Bình Luận (0)
Comment