Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 56

 
Nhan Yểu nắm chặt tay Triệu Tiểu Du, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt u ám nhưng không hề hoảng loạn.

Gió đêm thổi vù vù qua, xa xa trên con đường lớn thỉnh thoảng có một chiếc xe vụt qua, cuốn theo từng luồng gió lạnh rít bên tai. Bên cạnh con hẻm là một cây đèn đường cũ kỹ chập chờn lúc sáng lúc tối, có lẽ do mạch điện đã xuống cấp, như thể chỉ cần một khắc nữa là tắt hẳn.

Đêm tối gió lớn quả là thời điểm thích hợp để gây chuyện. Chỗ này hoang vắng, không một bóng người, cũng chẳng có camera, đúng là nơi "tuyệt vời" để chặn đường.

Nhan Yểu thầm rủa một tiếng, rồi khẽ nghiêng đầu, hạ giọng nói với Triệu Tiểu Du: "Lát nữa tớ sẽ cản bọn chúng, cậu canh lúc có sơ hở thì chạy, gọi cảnh sát."

Triệu Tiểu Du từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cảnh tượng này. Ngày trước xem mấy bộ phim thần tượng Mary Sue, cô nàng còn từng âm thầm mong sẽ có cảnh nam chính "anh hùng cứu mỹ nhân" để thúc đẩy tình cảm. Nhưng giờ thì anh hùng nào chứ? Anh hùng của cô nàng đang bay trên trời rồi, người duy nhất cô nàng có thể trông cậy là người đẹp bên cạnh đây thôi.

Chỉ là tay chân Nhan Yểu mảnh mai thế kia, sao chống đỡ nổi ba gã đàn ông to con, mặt mày gian hiểm, nhìn qua đã biết chẳng phải loại tử tế?

Triệu Tiểu Du quả thật sợ đến run rẩy, bắp chân mềm nhũn, nhưng trong lòng lại bùng lên chút nghĩa khí kiểu "chị em đồng cam cộng khổ", khiến mắt cô nàng đỏ hoe:

"Không được! Chúng ta đã hẹn sống chết có nhau, sao tớ có thể bỏ cậu lại!"

Nhan Yểu không ngờ trong lúc căng thẳng thế này mà Triệu Tiểu Du còn lôi đâu ra mấy câu như vậy.

Hai người bái huynh đệ kết nghĩa từ khi nào thế?

"Ngốc, ở đây cậu chẳng có tí sức chiến đấu nào, ở lại chỉ vướng chân tớ thôi. Mau chạy đi gọi người, hiểu chưa?" Nhan Yểu lạnh giọng, vẫn không quên phun thêm câu châm chọc: "Nhớ chạy xa rồi hãy kêu, không thì chúng sẽ tóm lại ngay."

Triệu Tiểu Du nhìn sườn mặt Nhan Yểu dưới ánh đèn vàng khập khiễng, lại thấy như phủ lên một tầng hào quang anh dũng, lập tức nước mắt rưng rưng.

Hu hu... cảm động quá. Còn cưới hỏi gì mấy ông đàn ông nữa, qua vụ này mình sẽ gả cho cô ấy luôn!

Ba gã "được thuê" thấy hai cô thì thầm mãi cũng không ra tay, còn đứng chờ tử tế để họ bàn bạc xong mới nhếch mép: "Nói xong chưa? Anh em bọn tao không làm gì nghiêm trọng đâu, cùng lắm để lại ít vết thương ngoài da thôi."

Những việc này bọn chúng quen rồi, ra tay có chừng mực, không gây thương tích nặng để khỏi bị án lớn. Chỉ cần để lại mấy vết bầm, cùng lắm bị tạm giam vài ngày, đổi lại được một khoản tiền hậu hĩnh, quá lời.

Nhan Yểu buông tay Triệu Tiểu Du, khẽ xoay người vận động, khóe môi nhếch lên, giọng mỉa mai: "Chỉ thuê được mấy người các anh thôi sao?"

Mấy tên kia không ngờ cô lại cứng giọng như vậy, xinh đẹp thì có, nhưng cái miệng còn sắc hơn dao, khiến họ mất hẳn tâm trạng "lịch sự".

"Hứ, tao khuyên mày đừng tự chuốc khổ vào thân. Anh em tao lần đầu đánh phụ nữ, tâm trạng không tốt thì không kìm được tay, đến lúc làm hỏng mặt mày thì đừng hòng kiếm đàn ông."

"Đánh phụ nữ mà còn nói hùng hồn thế à? Xã hội chủ nghĩa giáo dục bao năm mới 'nuôi' được mấy con súc sinh như các anh, thật không dễ."

Nhan Yểu thường ngày ít nói, nhưng đã mắng thì câu nào câu nấy chém thẳng vào tim gan. Đứng cạnh, Triệu Tiểu Du còn muốn vỗ tay tán thưởng.

Bọn côn đồ trình độ văn hóa không cao, bị đuối lý thì lập tức trở mặt. Tên cầm đầu nhổ toẹt xuống đất, mặt hầm hầm: "Mẹ nó, lắm mồm quá. Để tao xem hôm nay không đánh cho mày khóc gọi bố mẹ thì thôi!"

Nhan Yểu thấy hắn lao đến liền nghiêm mặt, nhân lúc đó đẩy mạnh Triệu Tiểu Du về phía trước, ra hiệu chạy ngay.

Đôi chân vốn run như cầy sấy của Triệu Tiểu Du bị một đẩy này lại như được lên dây cót, mang đôi giày cao gót mà chạy như thỏ. Nhớ lời Nhan Yểu, cô nàng cắn chặt môi không phát ra tiếng.

Sau lưng vang lên tiếng quát lẫn chửi rủa: "Có đứa chạy kìa!"

"Mẹ nó, kệ nó, xử con kia rồi biến!"

Tiếng chân, tiếng thở, tiếng va chạm vang vọng trong con hẻm tĩnh mịch, khiến đêm tối càng thêm căng thẳng.

Nhan Yểu từng học qua võ thuật và judo, những năm đầu ở Mỹ không yên bình, cô đã bị cướp vài lần. Không ai giúp, cô buộc phải tự cứu mình.

Ba tên kia rõ ràng không ngờ cô biết võ, tên ra tay trước lập tức lĩnh đủ, mũi ăn đòn, máu chảy ròng ròng, gương mặt vốn đã khó coi càng thêm dữ tợn.

Hắn lấy tay quệt máu, lầm bầm mắng mấy câu rồi nghiêm túc hẳn, giơ nắm đấm nhằm thẳng mặt cô.

Nhan Yểu vốn ghét nhất kiểu vừa dính máu vừa lao tới đánh người, nghiêng người tránh rồi tung cú đá xoay trời giáng, đá thẳng vào trán hắn.

Động tác gọn gàng đẹp mắt như phim võ thuật, chỉ tiếc chẳng có khán giả.

Hai tên còn lại thấy tình hình không ổn liền lao vào, tình thế của Nhan Yểu lập tức khó khăn.

Dù kỹ thuật tốt nhưng sức và thể lực vẫn thua ba gã đàn ông, cô dần bị áp đảo.

Bên ngoài, Triệu Tiểu Du chạy ra khỏi hẻm, nước mắt lã chã. Cô nàng chạy hết sức, giữa chừng còn bị trẹo chân do giày cao gót, nhưng vẫn nghiến răng lê bước, không dám dừng.

Ra đến đường lớn, cô nàng hốt hoảng nhìn quanh, xe cộ lao vun vút nhưng lề đường không một bóng người.

Trong lúc lúng túng, cô nàng rút điện thoại ra, không hiểu sao lại bấm gọi cho Giang Nghiên trước tiên.

Chuông reo hai tiếng đã có người bắt máy, chưa kịp nghe đối phương nói gì, cô nàng đã òa khóc: "Giang... Giang Nghiên... mau đến đây! Nhan Yểu bị người ta đánh! Mau lên!"

Trong xe, Giang Nghiên đang định đi đón hai người, nghe vậy thì người cứng đờ, đạp phanh kít một tiếng, lốp xe ma sát mặt đường chói tai.

Không khí trong khoang xe tức khắc đông cứng, tay anh siết chặt vô lăng, tim như ngừng một nhịp.

"Cô nói gì?" Đồng tử khẽ run, sắc mặt tái đi.

Triệu Tiểu Du không nhận ra giọng anh đang run rẩy.

Phía sau xe, tiếng còi inh ỏi giục giã, đèn cảnh báo đỏ nhấp nháy như máu chảy, khiến anh nghẹt thở.

Giang Nghiên bóp chặt điện thoại đến tê dại lòng bàn tay, cố kìm chế: "Đừng khóc, bây giờ các cô ở đâu? Gửi định vị cho tôi."

"Ngay lập tức! Ngay bây giờ!"

Tiếng gầm khản đặc, như thể ai đang bóp chặt trái tim anh mà hét lên.

Liên quan đến Nhan Yểu, anh chẳng thể giữ được lý trí. Nói dứt câu liền dập máy, đạp mạnh ga, lao đi giữa tiếng còi chát chúa.

...

Trong con hẻm chật hẹp, hơi thở gấp gáp vang lên dồn dập.

Nhan Yểu bị ép sát vào tường, trán va vào gạch vỡ rớm máu, trông vô cùng nhếch nhác.

Hai gã khác thì kẻ ôm bụng, kẻ ôm tay, đều xây xát khắp người, thậm chí còn thảm hơn cô.

Bọn chúng chỉ nhận tiền làm việc, nên vẫn giữ tay chừng mực. Nhưng Nhan Yểu thì không, ra đòn toàn lực, tàn nhẫn đến ba gã đàn ông cũng hơi khiếp.

Cuối cùng khi sức lực cạn dần, cô bị tên cầm đầu khống chế.

Hắn ấn mạnh đầu cô vào tường, môi sưng tím, đôi mắt u ám nhưng sâu trong đó lại lộ vẻ nể phục.

Phun ra ngụm máu, hắn khàn giọng: "Chỉ là nhận tiền làm việc, bọn tao cũng nương tay rồi. Oan có đầu, nợ có chủ, đừng tính hết lên đầu bọn tao."

Nhan Yểu khẽ nhếch môi, cảm thấy câu nói của hắn thật nực cười.

Đã làm cái trò hạ cấp thế này mà giờ còn sợ bị cô trả thù? Chẳng khác nào vừa làm đ* vừa đòi lập bia trinh tiết.

"Đại ca, đi thôi. Không đi ngay thì con nhỏ chạy thoát lúc nãy sẽ dẫn người tới." Tên ôm bụng lên tiếng.

Gã "đại ca" hừ nhẹ một tiếng, nhưng có lẽ vẫn ấm ức vì ba gã đàn ông lại bị một đứa con gái đánh cho thảm hại, nên trước khi đi còn đấm mạnh một cú vào bụng Nhan Yểu.

Cô nhăn mặt, hừ khẽ một tiếng, sắc mặt thoáng tái đi.

Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng phanh gấp rít lên đầy bạo liệt.

Ba gã lập tức biến sắc, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy đầu hẻm đã bị một chiếc Range Rover màu đen chặn ngang.

"Đi!" Gã cầm đầu quát khẽ. Hai tên còn lại hiểu ngay tình hình không ổn, vội đứng bật dậy, định chạy về hướng còn lại của hẻm.

Nhan Yểu mệt lả ngồi sụp xuống, tay ôm bụng, sắc mặt khó coi.

Nhưng bọn chúng vừa chạy được mấy bước thì ở đầu hẻm bên kia, một bóng người xuất hiện, đi nhanh trong tư thế nghênh chiến, khí thế lạnh lẽo đến mức muốn giết thần cũng giết, muốn diệt quỷ cũng diệt.

Cả ba đưa mắt nhìn nhau, hiểu ngay đây là "viện binh" mà cô gái kia gọi đến.

Quả nhiên, từ chiếc xe chặn hẻm, Triệu Tiểu Du lảo đảo bước xuống, tập tễnh chạy tới, vừa chạy vừa gọi to tên Nhan Yểu.

"Mẹ... xui xẻo thật!" Gã đại ca rủa một câu, rồi ra hiệu cho hai tên kia. Ngay lập tức, cả ba lao về phía người đàn ông xa lạ, rõ ràng định "giải quyết nhanh gọn".

Nhưng khi cú đấm đầu tiên sắp giáng xuống, người đàn ông đã chặn gọn lấy cổ tay hắn, xoay ngược về một hướng kỳ quặc khiến tiếng kêu thảm chưa kịp vang đã bị chặn lại bởi một cú đấm mạnh như búa tạ thẳng vào mặt.

"Áaa"

Tiếng hét xé toang màn đêm tĩnh lặng, rợn người như cắt vào màng nhĩ.

Lúc này, Triệu Tiểu Du cũng tới bên Nhan Yểu, lo lắng quỳ xuống: "Nhan Yểu, cậu không sao chứ? Mẹ kiếp, đứa nào dám đánh cậu ra nông nỗi này, chán sống rồi à?!"

Nhan Yểu ôm bụng, nhưng mắt lại dán chặt vào bóng dáng người đàn ông phía xa.

Ánh sáng trong hẻm mờ mịt, cô không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn biết đó là Giang Nghiên.

Tiếng đấm đá xen lẫn tiếng chửi tục vang liên hồi, hòa vào nhau thành một thứ nhịp điệu dữ dội.

Người đàn ông vốn luôn điềm đạm, nho nhã nay như hóa điên, mỗi cú ra đòn đều chí mạng, vừa một chọi ba, vừa hoàn toàn áp đảo.

Thấy anh tung cú đá vào ngực một tên to xác, khiến hắn bật ngửa xuống đất, Triệu Tiểu Du há hốc mồm: "Ảnh... ảnh không phải mọt sách à?"

Giờ mọt sách cũng đánh nhau ác vậy sao?

Giáo sư đại học mà sức chiến đấu thế này ư?

Nhan Yểu không trả lời, chỉ nhớ lại từng thấy cơ bắp anh khi "vật lộn" trên giường, khóe môi hơi cong lên: "Ai mà biết được."

Chỉ vài phút, cả ba tên đã bị hạ gục. Đối phó với Nhan Yểu lúc trước, chúng đã mất kha khá sức; giờ gặp Giang Nghiên thì hoàn toàn bị nghiền nát.

Nhưng Giang Nghiên lúc này như kẻ mất trí, dù bọn chúng đã mất khả năng chống trả vẫn liên tục tung những cú đá hiểm độc.

Bóng tối và ánh đèn yếu ớt chẳng xua nổi hàn khí và sát khí trên người anh, khiến người ta thấy nghẹt thở.

Ba tên co rúm, ôm đầu chịu đòn, nỗi kiêu ngạo khi đối đầu với Nhan Yểu tan biến sạch, thay vào đó là nỗi sợ bị giết thật sự.

Nhan Yểu nhận ra có gì đó không ổn, Giang Nghiên như một con thú hoang mất kiểm soát, khí thế quá mức đáng sợ khiến Triệu Tiểu Du cũng lùi lại.

"Nhan Yểu, anh ấy..." Triệu Tiểu Du kéo tay cô, mặt tái mét.

Nhan Yểu cau mày, lạnh giọng: "Giang Nghiên, dừng lại!"

Anh không nghe, hay là nghe mà không thoát khỏi cơn điên, vẫn giáng đòn liên tiếp. Tiếng van xin của bọn chúng yếu dần.

Sắc mặt Nhan Yểu chợt thay đổi, cô biết nếu tiếp tục, anh sẽ gặp rắc rối lớn.

"Giang Nghiên, đủ rồi!" Giọng cô run nhẹ, không hiểu sao trong lòng lại nhói lên.

"Giang Nghiên, em khó chịu..."

Lời vừa dứt, người đàn ông lập tức dừng lại, ngẩng lên nhìn cô, như bừng tỉnh, rồi nhanh chóng chạy về phía cô.

"Em không sao chứ? Bị thương ở đâu?" Sắc mặt anh trắng bệch, môi mất hết sắc máu, mắt đỏ ngầu, đồng tử rung nhẹ. Anh đưa tay nâng mặt cô, ánh nhìn chết lặng dán vào vết thương trên trán cô, như thấy máu chảy từ chính tim mình.

Cảm nhận được người đàn ông đang run, thấy trong mắt anh là nỗi hoảng loạn gần như sụp đổ, Nhan Yểu khẽ đặt tay lên mu bàn tay anh, mỉm cười dịu dàng trấn an: "Em không sao, đừng lo."

Giang Nghiên mím môi, bế thốc cô lên, sải bước nhanh về phía Range Rover, hoàn toàn mặc kệ ba tên bị đánh đến hấp hối phía sau.

Tiếng còi cảnh sát rít lên xé màn đêm, mỗi lúc một gần.

-

Bệnh viện, phòng cấp cứu.

Nhan Yểu ngồi trên giường bệnh, y tá đang bôi thuốc cho vết thương trên trán.

Giang Nghiên đứng bên, mắt dán chặt vào vết thương, áo khoác phủ trên vai cô, áo sơ mi cởi tung cổ và xắn tay đến khuỷu, chẳng giống trang phục mùa đông.

Tóc mái rối xõa xuống trán, giữa mày vẫn còn âm khí chưa tan, hai tay anh siết chặt thành nắm, như thể hơi ấm trong phòng cũng không xua nổi cái lạnh toát ra từ người anh.

Nhan Yểu bật cười khẽ, đặt tay lên nắm tay anh, rồi gỡ áo khoác ra: "Mặc vào đi kẻo cảm lạnh."

Anh không nói gì, chỉ siết chặt tay cô, rồi lại khoác áo lên người cô.

"Thuốc trên trán xong rồi. Cởi áo ra, tôi xem còn chỗ nào cần bôi thuốc nữa." Cô y tá nói, liếc anh một cái rồi vội quay đi.

Nhan Yểu mỉm cười: "Cảm ơn cô, để bạn trai tôi làm được rồi."

Y tá như trút được gánh nặng, dặn chụp thêm phim rồi rời đi.

Chỉ còn hai người, Nhan Yểu cởi áo khoác, rồi cởi từng lớp áo, chỉ còn lại chiếc áo hai dây màu đen.

Làn da trắng muốt lấm tấm trầy xước, vài chỗ bầm tím, nhìn mà xót.

Giang Nghiên chau mày, sát khí lại dâng lên.

"Giúp em đi." Cô kéo hẳn dây áo xuống một bên vai, phơi ra mảng da lớn.

Anh im lặng ngồi xuống sau lưng cô, làm theo lời y tá, từng chút nhẹ nhàng bôi thuốc, dịu dàng đến xót xa.

Không khí tĩnh lặng, Nhan Yểu vẫn nhớ rõ hình ảnh trong con hẻm lúc nãy.

Cô biết anh vừa sợ, vừa hoảng loạn.

"Em thật sự không sao, trước đây từng học chút võ, chỉ là trầy xước thôi." Cô nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng.

Cô không bị thương nặng, chỉ là nhìn thì đáng sợ. Ngược lại, Triệu Tiểu Du chạy vội mà trẹo chân, giờ sưng như bánh bao, đang đi chụp phim.

"Lúc nãy anh không nên ra tay mạnh như vậy, lỡ công an điều tra thì phiền lắm." Cô nói, cảm nhận động tác nhẹ đến mức khiến tim cô chùng xuống.

"Em ổn mà, khi đó đứng không nổi là vì ăn nhiều rồi vận động mạnh nên hơi buồn nôn thôi."

"Còn Triệu Tiểu Du? Nghe bác sĩ nói gãy chân, có nghiêm trọng không?"

"Anh có bị thương không? Hay để bác sĩ xem? Trời lạnh thế này, anh..."

Bỗng trên vai cô rơi xuống một giọt nóng hổi, trượt dọc xương bả vai biến mất vào nơi sâu kín.

Rồi thêm một giọt nữa.

Cơ thể Nhan Yểu khẽ cứng lại, cô biết Giang Nghiên vốn là người kiêu ngạo, luôn giấu mọi cảm xúc.

Chính vì vậy, những giọt nước mắt này như từng mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim cô, khiến cô luống cuống.

Ngay sau đó, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, vùi trán vào vai cô, như đứa trẻ hoang mang cuối cùng tìm được chỗ dựa.

Cô cảm nhận rõ rệt cái run rẩy trong người anh.

Người đàn ông vốn căng như dây đàn, rốt cuộc đã buông hết phòng bị.

"Nhan Yểu, anh sợ lắm..."

Giọng anh khản đặc, mang theo nỗi bất lực đậm đặc đến nghẹt thở, như một tiếng gào thét câm lặng.

Nhan Yểu cúi nhìn vết xước nhỏ trên mu bàn tay anh, cơn thương xót dâng tràn như sóng, khiến tim cô co thắt.

Cô đặt tay lên đầu anh, ngón tay luồn vào tóc, nhẹ nhàng v**t v*, như ánh trăng khuya dịu dàng, lặng lẽ xoa dịu vết thương rỉ máu và tâm hồn đang bên bờ sụp đổ.

"Đừng sợ, có em ở đây."
 

Bình Luận (0)
Comment