"Ngành Toán trường Q nhiều nữ không?" Nhan Yểu mở miệng hỏi, giọng điệu cực kỳ tự nhiên, như thể tiện miệng buột ra một câu không mấy quan trọng.
Cô gái kia dường như vẫn chưa hoàn hồn sau màn trốn vé thành công, hai gò má đỏ hây hây. Nghe xong câu hỏi của Nhan Yểu, cô ấy ghé sát lại, hạ giọng đáp: "Làm gì có! Khoa Toán trường tớ tỷ lệ nam nữ là chín trên một, toàn là ông anh trai to xác!"
Ánh mắt Nhan Yểu khẽ lóe lên. "Thật á? Nhưng nhìn sinh viên trong lớp hôm nay, tớ còn tưởng khoa Toán trường Q nữ sinh nhiều lắm cơ."
Cô gái theo ánh mắt Nhan Yểu nhìn quanh một vòng, phát hiện quá nửa lớp toàn là sinh viên học viện Nghệ thuật, liền nhịn không được mà bụm miệng cười khúc khích.
"Thôi rồi, tiết này là tiết giảng công khai mà. Suất nghe giảng đều phải đặt qua hệ thống giáo vụ, tớ đây không đặt kịp nên phải mò đến tận nơi may ra kiếm được chỗ trống mà học ké." Nói đến đây, cô ấy lại hào hứng bồi thêm một câu: "May mà tụi mình đến sớm đó, chậm chút nữa là hết cửa vào rồi."
Cả giảng đường đã kín chỗ, chỉ còn vài ghế trống rải rác khắp lớp.
Có lẽ thật sự là ăn may, lúc Nhan Yểu theo cô bạn này vào, vừa khéo tìm được hai chỗ liền kề ở góc lớp. Hai người sinh viên còn lại thì phải tản ra ngồi mấy chỗ trống phía trước.
Lúc này, cửa sau lại vang lên tiếng động khe khẽ, Nhan Yểu ngoảnh lại, phát hiện cánh cửa vốn khép hờ đang có vài cái bóng người thấp thoáng. Chỉ thấy mấy nữ sinh xinh xắn thò đầu vào nhìn lướt qua, rồi lại thất vọng quay người rời đi.
Toàn là mấy cô gái trẻ trung rạng rỡ.
Ánh mắt Nhan Yểu hơi trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia sâu xa khó đoán, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi cười, giọng nói khi cất lên vẫn dịu nhẹ như cũ, nhưng lại như thể có ẩn ý gì khác giấu bên trong.
"Xem ra vị giáo sư Giang này có sức hút dữ ghê."
"Chuẩn luôn!" Cô gái hào hứng gật đầu, nói với vẻ đầy kiêu hãnh: "Giờ giáo sư Giang là gương mặt đại diện của trường Q tụi tớ rồi đó! Hồi trước lúc dạy online còn hot tới mức leo cả top tìm kiếm, sau đó lại cùng mấy ông lớn được mời lên đài quốc gia phỏng vấn. Trong trường, thầy ấy nổi còn hơn cả hoa khôi, nam thần nữa cơ!"
Cô bạn vừa nói vừa huơ tay chỉ xuống hàng ghế đầu: "Buổi giảng công khai hôm nay thật ra là để cho lãnh đạo xem, cậu nhìn mấy ông già mặc vest ngồi phía trước kìa, người ngồi chính giữa là hiệu trưởng trường tớ đó. Nghe nói hôm nay còn có mấy thầy giáo từ trường khác đến nữa, trường các cậu có ai qua không?"
Nhan Yểu nghe vậy thì khẽ lắc đầu, mặt mày bình tĩnh: "Cái này tớ không rõ lắm, chắc là có người qua."
Nói rồi cô nhanh chóng chuyển chủ đề như thể vô tình: "Nghe tụi bạn tớ bảo là giáo sư Giang đẹp trai lắm, nên hôm nay tớ mới tò mò đến thử xem sao."
"Đẹp trai thì khỏi bàn nha!" Hai mắt cô gái sáng bừng, khuôn mặt hớn hở: "Chỉ dựa vào gương mặt của thầy Giang thôi, debut làm idol cũng dư sức rồi! Giờ trong giới giải trí, người đẹp trai hơn thầy ấy cũng không có mấy người đâu! Nhưng thầy Giang thông minh như vậy, tất nhiên là phải làm nghiên cứu phụng sự đất nước chứ, vào showbiz thì phí quá!"
Nhan Yểu gật đầu tán thành một cách hết sức chân thành.
"Thế thầy đẹp trai vậy, không ai trong trường theo đuổi hả?"
"Trời ơi! Ai dám theo với đuổi?!" Cô gái tròn mắt như đang kể chuyện kỳ bí: "Thầy Giang ở trường có biệt danh là 'Giang Ma Đầu' á! Lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh như tiền, ai lại gần cũng bị dội ngược. Kiểu người như bông hoa trên đỉnh núi ấy, dân thường sao với tới được?"
"Còn có tin đồn nói rằng, thầy Giang đầu óc hơi cổ hủ." Cô bạn hạ giọng ra vẻ thần bí, tay chỉ nhẹ vào thái dương: "Tớ đọc diễn đàn thấy có người kể, hồi thầy mới dạy học, ghét nhất là mấy cô gái hút thuốc, uống rượu, trốn học, xăm mình."
Ánh mắt Nhan Yểu lóe lên vẻ ngạc nhiên, nụ cười trên môi càng thêm sâu: "Thật sao..."
Ghét nhất?
Hút thuốc, uống rượu, trốn học, xăm mình, ủa khoan... có phải đang tả cô không đấy?
Thế thì đêm qua ai là người say khướt bám chặt cô không chịu buông vậy hả?
"Thiệt mà! Nhưng mà sao cũng được, ai kêu thầy đẹp quá trời." Cô gái nói xong lại hạ giọng thần bí: "Nghe nói trước đây mấy bạn học viện Nghệ thuật chọn môn tự chọn của thầy đông lắm, kết quả cuối kỳ bị đánh rớt cả đám, sau đó kéo nhau đến phòng làm việc xin điểm, cuối cùng bị đuổi sạch sành sanh luôn, trong đó còn có cả hoa khôi của khoa, Bạch Viện Viện đó!"
"Oh? Hoa khôi chắc đẹp lắm nhỉ?" Nụ cười nơi khóe mắt Nhan Yểu càng rạng rỡ, nhưng ánh nhìn sâu trong đáy mắt lại lạnh đi vài phần.
Mà cô gái vẫn chưa hề nhận ra, tiếp tục luyên thuyên không biết mệt: "Tất nhiên rồi, giờ học năm cuối rồi mà vẫn có kha khá fan trên Weibo, nhỏ đó là một hot girl mini rồi đấy!"
Cô gái hồn nhiên kể hết sạch những gì mình biết, hoàn toàn không hay biết mình vừa đào xong một cái hố sâu không đáy chờ thần tượng của mình nhảy xuống.
"Nhưng mà tớ thấy, cậu còn xinh hơn cô đó nhiều." Như thể đang nói ra một bí mật siêu xấu hổ, cô gái đỏ mặt ghé sát tai Nhan Yểu, thì thầm: "Thật đó, đây là lần đầu tiên tớ gặp người xinh như cậu ở trường này."
Nhan Yểu ngẩn người mấy giây, sau đó ánh mắt nhìn cô gái cũng trở nên dịu dàng hơn: "Cảm ơn cậu."
Thời nay, nhan sắc là vũ khí vượt qua mọi ranh giới giới tính.
Cô gái nhận được lời đáp thì mím môi cười, sắc đỏ trên mặt dần phai đi. Nhưng khi vừa định quay đầu đi, ánh mắt lại vô tình quét qua dấu vết mờ hồng trên xương quai xanh của Nhan Yểu.
Cô gái chết sững.
Ý thức được điều gì đó, gương mặt cô ấy lập tức đỏ bừng, còn đỏ hơn lúc nãy mấy lần.
Nhan Yểu nhanh chóng nhận ra phản ứng lạ của đối phương, liếc xuống theo ánh nhìn, trong lòng liền hiểu đó là "chiến tích" Giang Nghiên để lại đêm qua.
Cô khẽ kéo lại cổ áo che đi, nhưng động tác ấy lại khiến chiếc nhẫn nơi tay cô lộ ra trước mặt đối phương.
"Cậu... kết hôn rồi à?!" Cô gái vội bịt miệng, cố nén giọng xuống, nhưng vẫn không che nổi vẻ kinh ngạc.
Động tác Nhan Yểu khẽ khựng lại, sau đó mỉm cười nhẹ như không: "Ừ, tớ kết hôn rồi."
"Trời đất, cưới sớm vậy luôn á?!" Cô gái hoàn toàn không nghi ngờ gì thân phận của Nhan Yểu, chỉ thấy tiếc rẻ cho một nhan sắc cực phẩm như cô lại lấy chồng quá sớm.
Đại học khuyến khích yêu đương tự do, đến tuổi rồi cưới cũng không sao, nhưng sinh viên mà cưới luôn thì hiếm lắm.
Cô gái từ từ bỏ tay xuống, trong lòng trào lên một cảm giác hụt hẫng mơ hồ mà bản thân còn chẳng biết vì sao lại thấy tiếc.
Haiz, là cái chân heo lớn nào ôm được đóa hoa xinh đẹp thế này cơ chứ!
Một lúc sau, cô gái lại lắc đầu tự nhủ.
Nghĩ gì vậy trời? Kết hôn sớm cũng có lợi mà, được cộng điểm rèn luyện lớp chính trị nữa kìa!
Nhan Yểu nhìn cô bạn đang lúc nhíu mày lúc lại lắc đầu, cảm thấy cô gái này thật dễ thương, không nhịn được mà cong môi cười mãi không thôi.
Trên bục giảng, người đàn ông đã viết xong loạt công thức dài như sớ táo quân, xoay người lại, đặt viên phấn xuống rồi cầm micro bắt đầu giảng bài.
Nhan Yểu chống cằm, ánh mắt từ xa dõi theo bóng dáng Giang Nghiên, trong đầu lặp đi lặp lại lời vừa nãy cô bạn nói, nụ cười bên môi dần nhạt đi.
Giang Nghiên đúng là có ngoại hình hiếm thấy, vai rộng eo thon, dáng người cũng đạt chuẩn người mẫu.
Chỉ là, bên trong lớp áo sơ mi đó là một thân thể hoàn mỹ mà chỉ mình cô được chiêm ngưỡng.
Lúc tái ngộ trong quán cà phê, cô cũng từng bị mê hoặc bởi gương mặt này.
Từ một mọt sách ngốc nghếch ngày xưa, chẳng biết từ lúc nào lại lột xác thành hình mẫu khiến bao người thầm thương trộm nhớ.
Trong chuyện tình cảm, Nhan Yểu không phải kiểu người tự ti. Cô biết rất rõ tình cảm Giang Nghiên dành cho mình, cũng biết sẽ không ai chen chân vào được giữa họ.
Chỉ là nghĩ đến "đồ của mình" bị người ta âm thầm dòm ngó, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Giọng người đàn ông qua micro vang vọng trong giảng đường rộng lớn, trầm thấp mà rõ ràng, mạch lạc gãy gọn. Dù cô chẳng hiểu nổi lấy nửa câu, nhưng nghe vẫn thấy dễ chịu.
Nhan Yểu nheo mắt lại.
Chiếm hữu à, hình như cô cũng không ít đâu.
Ngón tay đặt trên mặt bàn nhịp nhịp hờ hững, ánh mắt lượn lờ quanh gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông, rồi lại dừng nơi yết hầu khẽ nhấp nhô kia, không rời nửa phân, đôi đồng tử đen láy mang theo chút gì đó nguy hiểm, như thể đang âm thầm mưu tính điều gì.
Xem ra cũng đến lúc phải đóng vài dấu ấn lên người anh rồi.
Trong lớp yên ắng đến dị thường, ánh nhìn nóng bỏng của Nhan Yểu ẩn nấp giữa đám đông, không mấy nổi bật, giống như một con dã thú đang phục kích trong bóng tối, dõi theo con mồi của mình, chỉ chờ thời cơ chín muồi là sẽ lao tới cắn một phát ngấu nghiến.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng trong lớp.
"Chủ nhân ơi~ Có cuộc gọi đến cho người kìa~"
"Chủ nhân ơi~ Có cuộc gọi đến cho người kìa~"
Giọng lồng tiếng kiểu hoạt hình vang vọng cả giảng đường, khiến lời giảng của giảng viên lập tức khựng lại.
Nhan Yểu nhướng mày, nghiêng đầu nhìn sang cô bạn bên cạnh, thấy mặt cô gái đỏ như cà chua chín, lúng túng rút điện thoại từ túi ra tắt cuộc gọi. Có lẽ vì quá căng thẳng nên tay chân lóng ngóng, vụng về mất gần nửa phút mới xử lý xong, còn khiến cả hàng ghế lãnh đạo phía trước ngoái đầu lại nhìn, ai nấy đều ra vẻ đang truy tìm thủ phạm phá rối trật tự lớp học.
"Điện thoại ai vậy?" Người đàn ông trên bục giảng nhíu mày, giọng lạnh tanh, sắc mặt u ám thấy rõ.
Cô gái bên cạnh Nhan Yểu run cầm cập, mặt mày cứng đơ, thiếu điều viết chữ "Tôi xong đời rồi" dán hẳn lên trán.
Không khí trong lớp lập tức căng thẳng đến nghẹt thở.
Nhan Yểu im lặng một lúc, sau đó dứt khoát đứng dậy, bình thản nói lớn: "Xin lỗi thầy Giang, là chuông điện thoại của em ạ."
Giang Nghiên nhìn người bất ngờ xuất hiện trước mặt, sắc mặt thoáng ngây ra, đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Lúc này, mọi ánh nhìn đều dồn hết lên người Nhan Yểu, chẳng ai để ý rằng vị giáo sư Giang của họ cũng đang lệch sóng. Nào có nửa phần phong thái điềm nhiên như mọi khi?
Giang Nghiên tất nhiên nhận ra tiếng chuông đó, ánh mắt đảo một vòng qua cô gái đang đỏ mặt tía tai bên cạnh Nhan Yểu, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Trong lớp bắt đầu xôn xao bàn tán nhỏ giọng, ai cũng tò mò về nữ sinh lạ mặt xinh đẹp vừa xuất hiện này.
Giang Nghiên như mới hồi thần, mặt lạnh lại, khẽ ho hai tiếng rồi trầm giọng nói: "Tan học đến phòng tôi, viết bản kiểm điểm 1.500 chữ."
Nhan Yểu cong mắt, nhìn thẳng người đàn ông trên bục với ánh mắt sáng rực, nụ cười ngọt ngào: "Vâng ạ, thầy Giang."
Giọng nói mềm mại lại còn nhấn nhá âm cuối, như móc câu vô hình cứ gãi nhẹ vào tim Giang Nghiên.
Nghĩ tới cảnh tượng đêm qua mình say rượu làm trò mất mặt, Giang Nghiên quay vội đi, sắc mặt càng đen hơn, nhưng nơi vành tai lại âm thầm nhiễm một tầng ửng đỏ.
Tiếng xì xào vẫn chưa dứt hẳn.
Giang Nghiên trầm mặt: "Ồn cái gì? Tiếp tục học."
Lời vừa dứt, cả giảng đường lập tức im phăng phắc.
-
Giờ học kết thúc, theo lý mà nói sinh viên nên lục tục ra về, vậy mà không hiểu sao cả lớp cứ lần khân không chịu đứng dậy, ánh mắt hóng hớt thi nhau đổ về phía Nhan Yểu, tò mò xem vị đại mỹ nhân này từ đâu rơi xuống.
Cô gái ngồi bên cạnh biết rõ Nhan Yểu vì mình mà gánh họa, bèn cúi mặt kéo tay cô, lắp bắp bảo muốn ra tự thú.
Nhan Yểu chỉ cười, dịu dàng an ủi, còn nhấn mạnh mình là người ngoài trường, chẳng ảnh hưởng gì hết.
Chờ lãnh đạo rời khỏi, Nhan Yểu mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng trên bục giảng, ánh mắt hai người giao nhau, sâu thẳm như có điều gì đó không lời. Cô nhướn mày, tỏ vẻ tự nhiên như thể đang tiếp tục đóng vai sinh viên ngoan ngoãn đến chịu tội.
"Thầy Giang, em sai rồi, tha cho em khỏi viết kiểm điểm được không?"
Trong lớp vẫn còn hơn nửa số sinh viên nán lại, nghe thấy lời "mặc cả" này đều trợn tròn mắt.
Ồ? Dám mặt dày trả giá với giáo sư Giang? Không biết người ta nổi danh là "Giang Ma Đầu" à? Đẹp cỡ nào thì cũng đừng mơ được nhẹ tay!
Nhưng...
Ngay giây tiếp theo, giáo sư Giang không chỉ không tức giận, mà còn vòng qua bục giảng, một phát nắm lấy tay cô gái kia, đan chặt mười ngón, khuôn mặt băng giá xưa nay vậy mà lộ ra nụ cười sủng nịnh như gặp quỷ.
"Em tới sao không báo trước với anh?"
Ánh mắt Giang Nghiên nhìn Nhan Yểu vừa cưng chiều vừa bất lực, biết rõ cô là cố tình chơi khăm, vậy mà chẳng dám nặng lời trách mắng lấy nửa chữ.
Vừa dứt câu, cả lớp như có tiếng hít hà đồng loạt.
Ai nấy đều đơ ra tại chỗ, nhất là cô gái lúc nãy, hàm dưới suýt thì trật khớp, mãi chưa ngậm lại được.
Hồi tưởng lại đoạn hội thoại trên lớp giữa mình và Nhan Yểu, cô gái rốt cuộc cũng nhận ra mình vừa bị đào hố, thậm chí còn tự tay bóc trần toàn bộ "tiểu sử đen" của thầy mình.
"Em tiện đường ghé qua thôi, nghe được không ít chuyện hay ho đấy." Nhan Yểu bật cười, quay đầu nhìn cô gái đang trợn mắt há mồm, còn nháy mắt một cái đầy ẩn ý.
Cô bạn kia hoàn hồn, vội vã chộp lấy quyển Giải tích cao cấp giơ lên che mặt như thể muốn chui xuống đất trốn luôn cho rồi.
Hu hu thầy Giang à... đừng giận người ta nha... em không cố ý đâu... đừng vì em mà vợ chồng bất hòa nha trời...!
Nghe xong câu đó, sống lưng Giang Nghiên lạnh toát, lòng bỗng chột dạ.
Anh nắm tay Nhan Yểu càng chặt hơn, hai chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón áp út như muốn nói với cả thiên hạ: Đã là của nhau rồi, miễn dòm ngó.
"Về nhà nấu cơm thôi, em muốn ăn gì nào?"
Giữa những ánh mắt trợn tròn há hốc, người đàn ông ấy nắm tay người con gái của mình, chậm rãi bước ra khỏi giảng đường. Trong lúc nghiêng đầu khẽ hỏi, gương mặt anh dịu dàng đến mức chưa từng thấy bao giờ.
Chiều hôm đó, diễn đàn trường nổ tung.
Mọi người đều hiểu mùa xuân đến thật rồi, và "Giang Ma Đầu" hóa băng cuối cùng cũng trổ hoa.