Ngày Giang Quan Thư chào đời, phòng bệnh VIP cao cấp chất đầy quà cáp, tất tần tật từ đồ dùng cho trẻ sơ sinh cho tới vàng bạc châu báu đắt đỏ. Thỉnh thoảng y tá vào kiểm tra, nhìn thấy cả một góc phòng toàn quà, trong lòng cũng rõ mồn một: công chúa nhỏ này chắc chắn sẽ được cưng chiều tới tận trời.
Hai ông bà Giang vốn là những học giả có tiếng trong giới học thuật, bốn chữ "đức cao vọng trọng" dùng để hình dung còn thấy khiêm tốn.
Ngày tin mẹ tròn con vuông truyền ra, Dung Mạn Uyển mừng đến rơi nước mắt, lập tức đăng một status lên vòng bạn bè. Tin này truyền mười, mười truyền trăm, các mối quan hệ của ông bà Giang lần lượt cử người mang quà đến chúc mừng.
Hai, ba hôm sau, tổng giám đốc tập đoàn Hải Dược, cũng là chú hai của Giang Nghiên, tới thăm cháu dâu. Nhìn cô bé nằm ngủ trong nôi, ông vui mừng vô cùng, một mực khẳng định sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân, rồi vung tay tặng ngay căn biệt thự ở phía đông thành phố cho đứa cháu gái mới ba ngày tuổi.
Phải biết, giá nhà ở khu đó không hề rẻ, chỉ căn biệt thự này thôi đã được định giá sơ sơ tầm một trăm triệu tệ, chưa tính phần nội thất.
Mà trẻ sơ sinh vốn chẳng xinh đẹp gì, gương mặt nhăn nhúm, da đỏ hồng, trông chẳng khác gì một chú khỉ con chưa tắm. Sau khi tỉnh lại, Nhan Yểu nhìn cô bé trong nôi, không ít lần nghi ngờ liệu có phải do đột biến gen hay không, thỉnh thoảng còn đưa tay chọc chọc gò má mềm mịn ấy, khẽ lẩm bẩm: "Sao lại xấu thế này."
Có lẽ nghe được lời chê bai của mẹ, vốn đang ngủ say, Giang Quan Thư lập tức "oa" một tiếng khóc vang. Tiếng khóc non nớt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh làm Nhan Yểu giật mình trợn to mắt, nhất thời đứng sững tại chỗ, không biết nên làm gì.
Đúng lúc đó, Giang Nghiên vừa từ ngoài bước vào nghe thấy tiếng khóc, vội sải bước đến bên nôi, thành thạo bế cô bé lên dỗ dành.
Giang Quan Thư mới vài ngày tuổi nhưng dường như đã biết rõ ai là người cưng mình nhất. Chỉ vừa vào vòng tay của ba chưa bao lâu, cô bé liền nín khóc, chép chép miệng hai cái rồi ngủ tiếp.
Nhan Yểu thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung vì lúc nãy chọc con, giờ mới ngượng ngùng thu về. Bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại hơi né tránh.
"Không phải lỗi của em nhé, em chỉ mới nói có một câu mà con đã khóc rồi."
Giang Nghiên chưa từng thấy Nhan Yểu như vậy, có chút cẩn thận dè dặt, nhưng khí chất vẫn kiêu ngạo, như thể nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân cũng phải bó tay trước cô công chúa nhỏ này.
"Em nói gì với con?" Anh hỏi, tay vẫn ôm con gái thật chắc, đỡ vững vàng.
"Không có gì, chỉ bảo nó xấu thôi."
Giang Nghiên: "..."
Có bà mẹ nào lại chê con gái ruột mình xấu vậy chứ?
"Xấu chỗ nào, rõ ràng là rất xinh." Anh phản bác ngay, cúi đầu quan sát cẩn thận từng đường nét của con gái, "Anh thấy sau này chắc chắn con sẽ trở thành một cô gái dịu dàng đoan trang, xinh đẹp vô cùng."
Nhan Yểu liếc anh một cái, cảm thấy đúng là anh đã bị "bộ lọc con gái" làm mờ mắt, nên chẳng buồn tranh luận nữa.
Một tháng sau, Giang Quan Thư lớn thêm chút, gương mặt nở nang, xinh xắn như búp bê, chẳng khác nào chứng minh mẹ mình đã "mắt mờ" thật.
Đôi mắt của Giang Quan Thư là mắt mèo giống hệt mẹ, màu tròng mắt hơi sáng, lông mi lại dài bất thường, điểm này là di truyền từ bố. Khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh, trắng trẻo mịn màng, khi dùng đôi mắt ấy nhìn ai thì trông thuần khiết hệt như thiên sứ đội hào quang, khiến người ta chỉ muốn dâng hết mọi điều tốt đẹp trên đời cho cô bé.
Trong tiệc đầy tháng, Giang Quan Thư vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý. Ngay cả bố Giang vốn nghiêm nghị cũng không giữ nổi hình tượng thường ngày, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở hoa rạng rỡ, miệng liên tục gọi "cháu cưng", nâng như sợ rơi, ngậm như sợ tan.
Một tháng tuổi, Giang Quan Thư đã thừa hưởng trọn vẹn khí chất của bố mẹ, đối diện với nhiều họ hàng xa lạ vẫn không hề bối rối, gương mặt nhỏ nhắn không biểu cảm, thỉnh thoảng chỉ đảo tròng mắt, không khóc không cười, còn toát ra chút cảm giác lạnh lùng chẳng biết học từ ai.
Nhưng cho dù là vậy, cả nhà họ Giang đều cưng chiều cô bé hết mực, chỉ có mẹ ruột là Nhan Yểu là vẫn giữ được chút bình tĩnh.
Khi tròn một tuổi, Giang Quan Thư càng thêm xinh xắn, để tóc đầu nấm tròn trịa, mặc bộ đồ được giáo sư Giang tỉ mỉ phối sẵn. Chụp bừa một tấm đăng lên mạng cũng đủ biến thành hotgirl nhí.
Nhan Yểu là nhiếp ảnh gia, trước giờ chưa từng chụp cho trẻ con, nay có sẵn mẫu nhí, thế là thường xuyên mang Giang Quan Thư ra làm "chuột bạch" luyện tay nghề.
Với cô vợ coi con gái như công cụ thế này, Giang Nghiên vừa là chồng vừa là cha thật sự bất lực.
Cả nhà ai cũng nâng niu Giang Quan Thư như bảo vật, chẳng ai dám nặng lời, chỉ riêng Nhan Yểu là khác. Dù con có được khen nhiều thế nào, ấn tượng của cô về con vẫn dừng lại ở hình ảnh "con khỉ nhỏ" ngày mới sinh, mới nghe một câu "xấu" là khóc ầm lên.
Để hóa giải "hiểu lầm mẹ con", một hôm Giang Nghiên đặc biệt mặc cho con gái váy công chúa, còn buộc hai chùm tóc hai bên, trông đáng yêu hết mức.
Nhan Yểu ngồi trên sofa, yên lặng chờ Giang Quan Thư tập tễnh bước lại, vừa đối diện đôi mắt tròn xoe kia, trái tim đã mềm nhũn. Cô bế con lên đùi, ngắm nghía kỹ.
Ừm... đúng là xinh thật. Bố mẹ đều đẹp thế này, con sao mà xấu cho được?
Giang Nghiên đứng bên nhìn cảnh mẹ con hòa hợp, vừa thấy ấm lòng thì đã nghe Nhan Yểu thản nhiên nói: "Quả thật là rất xinh, không biết sau này cưa được bao nhiêu anh trai đây. Con gái em ít nhất cũng phải đạt đến trình độ như mẹ nó."
"..."
Bầu không khí lập tức đông cứng lại. Vài giây sau, anh chau mày, bế ngay con gái khỏi lòng vợ, nghiêm túc dặn: "Đừng học hư mẹ con."
Nhan Yểu nhướng mày, vắt chân chữ ngũ, chống cằm nhìn anh, cười: "Sao lại là học hư? Chẳng phải anh cũng bị em cưa đổ đó sao?"
Giang Nghiên nghẹn lời, ánh mắt vừa bất lực vừa uất ức.
Cô cưa anh khi nào? Rõ ràng là anh tỉ mỉ từng chút một tiến lại gần, cực khổ lắm mới "đánh cắp" được cô về tay.
"Bảo bối, con nhất định không được nghe lời mẹ. Sau này nhất định phải tìm một cậu bé tốt như bố, đừng giống mẹ, gặp ai cũng trêu chọc lung tung." Anh vừa nói như đang dạy con, vừa như đang "tố khổ" ai kia.
Nhan Yểu bật cười: "Quan Thư xinh thế này, chẳng phải nên quan tâm nhiều hơn đến mấy cậu bé bên đường sao?"
Gương mặt Giang Nghiên ngày càng trầm xuống, huyệt thái dương giật giật, cuối cùng không nhịn nổi mà lạnh giọng phản đòn: "Hay là chúng ta nói chuyện thử xem, với cái trình độ này của em, đã thả thính được mấy 'cậu trai đẹp' rồi?"
Nhan Yểu: "..."
-
Tối hôm đó, chỉ vì một câu nói không hợp ý, Giang Nghiên liền "ra tay", hành hạ cô đến mức "sống dở chết dở", để rồi cô chẳng còn hơi sức đâu mà lo mấy chuyện "cậu trai đẹp" nữa.
Từ sau khi hai người kết hôn, địa vị của Giang Nghiên trong gia đình ngày càng được nâng lên. Mặc dù Nhan Yểu vẫn luôn nghĩ mình mới là người nắm quyền chủ động, nhưng không thể không thừa nhận, đôi khi cô vẫn bị anh áp chế một bậc.
Nhan Yểu nghĩ mãi không ra, nhớ lại hồi mới yêu, Giang Nghiên đến ghen cũng không dám nói thẳng, giờ đây mới cảm thán một câu, đàn ông quả nhiên là loài biết thay đổi, chỉ có ở bên nhau lâu dài mới thấy rõ lòng dạ.
Ngày tháng trôi qua, bản tính chiếm hữu và "bụng dạ hẹp hòi" trong con người Giang Nghiên dần bộc lộ hết.
Tình yêu vốn dĩ chẳng phải là thứ vô tư vô cầu, nó sẽ âm thầm sản sinh ra h*m m**n kiểm soát, khiến người ta không nhịn được mà để tâm đến từng cử chỉ của đối phương, cũng không nhịn được mà xen vào lời ăn tiếng nói của họ, chỉ khác nhau ở mức độ ít hay nhiều.
Thế nhưng, Nhan Yểu vốn chẳng phải kiểu người chịu để ai quản chế. Cô giống như một con ưng trời bay lượn giữa không trung, không ai bắt được dấu vết.
Ấy vậy mà từ khi kết hôn với Giang Nghiên, Triệu Tiểu Du đã không chỉ một lần nói với cô rằng cô đã thay đổi, trở nên ngoan ngoãn hơn.
Con ưng trời biến thành cánh diều, để sợi dây được giao vào tay Giang Nghiên. Từ đó, anh nắm được cô, còn cô cũng tìm được nơi thuộc về.
Sau này nghĩ lại, Nhan Yểu cũng thấy mình đã bị Giang Nghiên "ăn gọn" mất rồi, nhưng hình như cô chẳng hề phản cảm với cảm giác này.
Giang Nghiên khi được nuông chiều mà sinh kiêu lại càng chân thật, càng đáng yêu.
Trong ván cờ này, không có kẻ thắng, chỉ có hai kẻ thua, cùng bại dưới tay tình yêu.
Nhớ hồi Giang Quan Thư vừa chào đời, lúc đi làm thủ tục nhập hộ khẩu, chuyện đặt tên bỗng trở thành vấn đề vô cùng quan trọng.
Cả nhà đã bắt đầu suy nghĩ về tên cho con từ khi Nhan Yểu mới mang thai, vậy mà suốt mười tháng vẫn chẳng tìm được cái nào vừa ý, luôn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó.
Nhan Yểu thì chẳng mấy quan tâm đến việc này, thậm chí còn đề xuất đặt một cái tên dễ nuôi, kiểu như "Giang Bảo Bảo", "Giang Hoa Hoa", "Giang Điềm Điềm"... miễn dễ nhớ là được.
Dĩ nhiên, đề xuất này lập tức bị cả ba người nhà họ Giang đồng loạt phủ quyết.
Biết rõ bản thân không giỏi văn chương, hoàn toàn là một học sinh đội sổ, cô đành bỏ qua luôn chuyện góp ý đặt tên.
Sau này, khi giấy khai sinh của con được làm xong, nhìn ba chữ "Giang Quan Thư" trên giấy tờ, Nhan Yểu vẫn cảm thấy hơi khó đọc, chưa hay bằng "Giang Điềm Điềm" nữa là.
Tuy văn không giỏi, nhưng cô vẫn biết "Quan Thư" là tên một thiên trong "Kinh Thi".
Quan quan thư cưu,
Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ,
Quân tử hảo cầu.
Nhan Yểu chỉ nhớ mang máng mấy câu này, cũng chẳng hiểu câu chuyện phía sau.
Có một người đàn ông, đem lòng ái mộ một người con gái, ngày đêm thương nhớ, trằn trọc khôn nguôi, dốc sức theo đuổi, cuối cùng thành duyên.
Chuyện ấy giống hệt tình yêu của anh và cô.
...
Tương truyền, loài chim thư cưu thủy sinh này chung thủy trọn đời, nếu một con chết đi, con còn lại cũng sẽ vì thương nhớ mà lìa đời.
Bởi kém chữ nghĩa, Nhan Yểu không hề biết rằng, Giang Nghiên vẫn luôn âm thầm nói với cô một câu:
Em là mạng sống của anh.
-
【Tác giả có lời muốn nói】
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Trích "Quan Thư", Kinh Thi.