Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 71


Là phụ nữ thời đại mới thế kỷ 21, Nhan Yểu thừa nhận rằng khi mang thai, quả thật có rất nhiều điều cần cẩn trọng, nhưng cũng không đến mức phải bị đối xử như "báu vật quốc gia".

Hôm đó, sau khi hai người đến bệnh viện khám xong, buổi tối Giang Nghiên liền đưa Nhan Yểu về nhà lớn, báo tin này cho ba mẹ Giang.

Dung Mạn Uyển vừa nghe xong, lập tức cười tươi như hoa nở.

Vốn là người kín tiếng, vậy mà phu nhân nhà họ Giang lại gọi liền bốn, năm cuộc điện thoại, ngoài mặt thì hỏi thăm ân cần, nhưng thực chất là khoe khéo tin vui con dâu mang thai.

Giáo sư Giang trông thì bình tĩnh hơn, nhưng khóe mắt lại hằn sâu thêm vài nếp nhăn, khí chất nho nhã trở nên ôn hòa hơn hẳn, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, kéo Giang Nghiên lại bàn ngay chuyện đặt tên cho cháu.

Chuyện này rõ ràng là hơi sớm, Giang Nghiên ngoài miệng bảo "để từ từ", nhưng chẳng bao lâu sau cũng nhập cuộc bàn luận sôi nổi với bố mình, trông cũng phấn khích chẳng kém.

Bốn người ngồi đó, chỉ riêng nhân vật chính là Nhan Yểu thì được bưng bê, chăm sóc đủ thứ ngon lành, yên ổn ngồi trên sofa phòng khách, bình tĩnh một cách bất ngờ.

Phản ứng thai nghén của Nhan Yểu không nặng, tuy có nhưng không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt, bản thân cô cũng lấy làm lạ.

Trước khi gặp Giang Nghiên, cuộc sống của cô vốn chẳng lành mạnh gì, thuốc lá, rượu bia như cơm bữa, cơ thể ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nhan Yểu vốn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn, càng không nghĩ sẽ sinh con. Giờ trong bụng có một sinh mệnh, cô lại hơi hối hận vì những năm tháng phung phí trước kia, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé.

May thay, mỗi lần đi khám, các chỉ số đều tốt, cả mẹ lẫn con đều khỏe mạnh.

Vậy là Nhan Yểu dần yên tâm, thậm chí khi tập trung vào công việc còn quên mất mình đang mang thai. Nếu không có A Mỹ luôn theo sát, e rằng để chụp được một bức ảnh đẹp, cô hoàn toàn có thể vác máy ảnh mà lăn một vòng 365 độ ngay tại chỗ.

Hiểu quá rõ tính cách của Nhan Yểu, Giang Nghiên đặc biệt tìm A Mỹ, liệt kê thành bảng tất cả những điều cần chú ý, còn nghiêm túc nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng. Kết quả là A Mỹ trong giờ làm việc gần như dán mắt vào sếp, sợ chỉ lơ là một chút là xảy ra chuyện, lúc đó không biết ăn nói sao với Giang Nghiên.

Nhan Yểu hoàn toàn không biết rằng "cánh tay trái" của mình đã bí mật trở thành "người của Giang Nghiên", và còn đến mức báo cáo tình hình của cô cho anh theo giờ cố định mỗi ngày.

Tất cả mỹ phẩm, đồ dưỡng da trong căn hộ đều được thay bằng loại dành cho bà bầu. Mọi thứ dùng cho Nhan Yểu đều được Giang Nghiên cân nhắc kỹ càng, ngay cả bữa ăn cũng nghĩ đủ cách để bổ sung dinh dưỡng cho cô.

Nhan Yểu cảm thấy anh hơi lo lắng thái quá, thỉnh thoảng cô chỉ hắt hơi cũng khiến anh giật mình, ăn no quá hơi buồn nôn là anh đã tưởng là nghén. Phản ứng thái quá đến mức khiến cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Ba tháng sau, bụng Nhan Yểu bắt đầu hơi lộ rõ. Tủ đồ toàn bộ áo hai dây, crop-top đều bị Giang Nghiên khóa lại, váy ngắn cũng bị cấm cửa, chỉ còn lại vài chiếc váy dài tay, dài đến bắp chân là được giữ lại. Tủ quần áo vơi đi rõ rệt, khi cô hỏi thì anh nghiêm túc nói đó là "vì tốt cho em bé", trông không giống lời nói dối.

Nhan Yểu nhìn anh, cười mà như không, cũng chẳng vạch trần ý đồ nhỏ ấy.

Bốn tháng, cô tăng cân kha khá nhưng tổng thể vẫn gọn gàng, có lẽ ăn uống tốt nên da dẻ cũng mịn màng hơn. Điều này khiến Giang Nghiên nghi ngờ không biết cách "vỗ béo" của mình có sai ở đâu không.

Năm tháng, cô mặc hoodie rộng thùng thình mỗi ngày, giảm bớt khối lượng công việc, nhưng vẫn làm lác đác. Giang Nghiên nhiều lần bóng gió khuyên nghỉ ngơi, dưỡng thai, nhưng cô chẳng mấy bận tâm, thỉnh thoảng vẫn nhận chụp, bận đến mức quên cả nghe điện thoại của anh.

Biết tính cô như ngựa hoang khó cầm cương, khuyên không được, Giang Nghiên đành lặng lẽ theo sau, âm thầm đỡ mọi rủi ro có thể xảy ra.

Sáu tháng, chỉ số kiểm tra vẫn tốt, nhưng Giang Nghiên càng siết chặt việc quản cô hơn, như thể sợ xảy ra chuyện bất trắc.

Lúc này, thai nhi đã hình thành, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được động tĩnh bên trong bụng, một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Nhan Yểu không biết tả sao, nhưng đôi khi rảnh rỗi lại ôm bụng trò chuyện như đang nói với ai đó, giọng nói dịu dàng chưa từng có.

Một hôm, hứng chí nổi lên, khi Giang Nghiên còn ở trường, Nhan Yểu dắt mô-tô ra dạo gió. Cô chạy rất chậm, chỉ ngang xe đạp, biết rõ tình trạng của mình nên không dám liều. Nhưng thỉnh thoảng cơn mệt mỏi ập đến, cộng với tâm trạng bất ổn từ khi mang thai, khiến cô đôi lúc thấy mình như sắp thành "người bỏ đi".

Cô cần một chút k*ch th*ch để giải tỏa cảm xúc tiêu cực, nhưng lại không muốn nói với Giang Nghiên, sợ anh lo lắng.

Nhan Yểu quá rõ, anh coi cô là điều quan trọng nhất, đặc biệt là vào thời điểm này.

Cô tính toán kỹ lắm, chỉ định rong chơi nửa tiếng, nhưng hôm sau, khi ra bãi gửi xe, chiếc mô-tô đã bị khóa bánh sau bằng một ổ khóa thép to tướng.

Thôi xong, giấc mơ tung cánh chính thức bị khóa chặt.

...

Sau đó, có vẻ Giang Nghiên cũng nhận ra cô hay buồn bực nên thường rủ cô ra ngoài hẹn hò.

Thủy cung, sở thú, hòa nhạc... những nơi "ngọt ngào sến súa" của các cặp đôi, anh đều dẫn cô đi một lượt.

Người ba mươi năm sống như tiên ông trốn thế, bỗng ở tuổi ba mươi lại học bày trò lãng mạn. Mỗi lần đi đâu, anh đều đăng một đống ảnh lên mạng, chín tấm không đủ, phải ghép thêm mới vừa một bài. Ảnh mười tấm thì chín tấm là Nhan Yểu, từ bóng lưng, góc nghiêng, đến chính diện, trong mắt anh, cô là phong cảnh đáng để lưu giữ nhất.

Giang Nghiên trời sinh học toán xuất chúng, nhưng kỹ năng chụp ảnh thì miễn bàn. Ngay cả bố cục cơ bản cũng không biết, dù Nhan Yểu đã tận tình chỉ, ảnh ra vẫn lộn xộn. Lâu dần, cô cũng bỏ cuộc, mặc anh tác nghiệp.

Có lẽ vì gương mặt cô vốn chẳng có chỗ chê, nên dưới ống kính không chuyên của anh, vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nhan Yểu vốn không thích chụp ảnh mình, nhưng không cưỡng lại nổi sự nhiệt tình của chồng. Dần dà, cô cũng quen với việc mỗi lần ra ngoài là bị anh kéo ra chụp. Về sau, ngay cả lúc đang ăn gà rán bị máy ảnh dí sát mặt, cô vẫn bình thản tiếp tục ăn.

Tám tháng, bụng cô đã khá to, đi lại đôi khi phải chống lưng.

Nhan Yểu chủ động tạm dừng công việc ở studio, ở nhà làm "gái ngoan", thỉnh thoảng sau bữa tối bị Giang Nghiên kéo xuống sân đi dạo, nhưng chưa đi bao lâu đã mệt bở hơi tai.

Đau lưng, mỏi chân là chuyện thường, đêm còn bị chuột rút đánh thức.

Khó chịu về thể chất đôi khi kéo theo lo lắng về tinh thần, nhưng đều chỉ thoáng qua, chưa bao giờ cô thấy tủi thân.

Bởi Nhan Yểu biết, những gì Giang Nghiên phải chịu đựng chắc chắn không kém gì cô.

Có lúc đang ngủ mơ màng tỉnh dậy, cô thấy đèn đầu giường vẫn sáng, một giờ sáng, người đàn ông ngồi bên, một tay nắm tay cô, tay kia cầm cuốn "Cẩm nang nuôi dạy con".

Sau đó, khi biết cô bị chuột rút, anh lại tìm bác sĩ hỏi kỹ, học cách massage. Đêm nào cũng vậy, anh kiên nhẫn xoa bóp cho cô hết lần này đến lần khác, không hề than phiền.

Nhiều lần, Nhan Yểu chỉ muốn hỏi anh, hỏi vì sao anh lại yêu cô đến mức này, vì sao lại sẵn sàng vì cô mà làm tất cả.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi, vì biết dù có hỏi thì cũng chẳng nhận được câu trả lời.

Nhan Yểu vẫn luôn cảm thấy mình là người không được Thượng Đế ưu ái, cũng chưa từng nghĩ sẽ có được điều gì.

Cô từng định sẵn kết cục cho mình là cô độc đến chết. Trước khi điều đó đến, cô có thể liều mạng mà phung phí bản thân, liều mạng mà hoang phí chính mình.

Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, vào một ngày nào đó, trong một buổi chiều bình thường nhất, cô lại bất ngờ chạm phải vận may của đời mình.

Sau khi kết hôn, Giang Nghiên không chỉ một lần nói với cô rằng anh cảm thấy rất may mắn.

Nhiều khi, Nhan Yểu chỉ mỉm cười mà không nói gì, nhưng trong lòng cũng sẽ nghĩ, cô há chẳng phải cũng vậy sao?

Giống như trong một ngày mây mù dày đặc bỗng có một tia nắng xuyên qua, rơi xuống thân cây cổ thụ đã héo khô. Cô tưởng mình sẽ không bao giờ nở hoa, thế nhưng ánh nắng ấm áp ấy lại cố chấp chiếu xuống người cô, không lệch một li.

Sau đó, cô học được cách đâm chồi, học được cách nở hoa, nhưng ánh nắng ấy vẫn ngốc nghếch nói với cô: "Cảm ơn em, vì đã để anh nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp như vậy."

Những ngày cận kề sinh nở, Nhan Yểu sớm đã nhập viện, còn giáo sư Giang với tư cách là người nhà đi cùng thì lại mất ngủ suốt đêm.

Nhan Yểu được chăm sóc đến mũm mĩm hẳn lên, còn Giang Nghiên thì lại gầy đi thấy rõ. Rõ ràng là nhờ phúc của Nhan Yểu mà anh cũng được bồi bổ nhiều, nhưng sự tiêu hao về tinh thần lại là vô cùng lớn. Anh luôn để tâm hơn tất cả mọi người vẫn tưởng, thậm chí là hơn cả chính bản thân anh nghĩ.

Nhan Yểu biết anh đang cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng còn tươi cười trêu chọc việc anh gầy đi, đùa rằng: "Gầy thế này là hết đẹp trai rồi đó."

Đó chỉ là câu nói bâng quơ, nhưng đến khi vô tình bắt gặp Giang Nghiên đứng trước gương, như thất thần mà đưa tay v**t v* gương mặt mình, Nhan Yểu mới biết anh lại tin là thật.

Cô vừa buồn cười vừa tức, sau đó lại sợ anh nghĩ nhiều, đành thỉnh thoảng khen anh vài câu, để anh khỏi nghi ngờ vào "nhan sắc thần tiên" của mình.

Ngày lâm bồn, ngoài bệnh viện trời đổ mưa lất phất, từ sớm đã mưa không dứt.

Nhan Yểu được y tá vội vã đẩy vào phòng sinh, mọi người đều căng thẳng chờ ở ngoài cửa, còn Giang Nghiên thì lo đến mức mồ hôi đầy trán, đi qua đi lại như con thoi trong hành lang để xoa dịu bất an.

Trong lòng bàn tay anh nắm chặt lá bùa cầu được từ ngôi miếu, miệng thì âm thầm gọi tên đủ các vị thần, từ Đông sang Tây, tất cả đều nhờ cậy một lượt.

Rõ ràng anh là người theo chủ nghĩa duy vật đến tận gốc, vậy mà lúc này, đem nỗi lo lắng gửi gắm vào những ảo tưởng hư vô, có lẽ cũng là niềm an ủi lớn nhất của anh.

Vài tiếng sau, mưa ngoài trời dứt hẳn, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, vẽ trên bầu trời một dải ánh sáng rực rỡ bảy màu.

Bên đường, một giọt nước mưa khẽ lăn xuống từ cánh hoa non mịn.

Trong khoảnh khắc vạn vật hướng về phía mặt trời mà sinh trưởng, một bé gái nặng ba cân bảy đã cất tiếng khóc chào đời.

 

Bình Luận (0)
Comment