Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 40


Không khí trong xe rất nặng nề, toàn thân người đàn ông chật vật, động tác Lâm Nhan nhanh nhẹn giúp anh cởi áo vest dơ bẩn ra, còn cầm khăn lau tóc giúp anh, tầm nhìn đụng trúng vết thương trên huyệt thái dương của anh thì dừng lại, đó là do bảng tên trong tay Sanh phấn đập trúng, rách da, chảy máu, còn sưng lên như một cái bánh bao nhỏ.
Trong tích tắc khi Sanh phấn cùng nhau tấn công, Lâm Nhan âm thầm kêu "không hay rồi", cảm thấy chắc chắn mình không thể né được đòn đánh tàn nhẫn này, ai ngờ Tạ Phong Trần bỗng nhiên xuất hiện như từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn tất cả công kích thay cô.
Trong lòng Lâm Nhan phức tạp, chăm chú nhìn sắc mặt anh, thần thái lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, mặc dù trán bị thương nhưng không ảnh hưởng tới nhan sắc nghịch thiên của anh, ngược lại giữa hàng lông mày lại chứa một chút lệ khí, anh tùy ý vứt áo vest sang một bên, cả người tỏa ra lửa giận.
Lâm Nhan cũng không biết có nên giúp anh xử lý vết trầy trên da hay không nhưng quả thật trong tay cô không có thuốc tan máu bầm.
Đang lúc Lâm Nhan lâm vào tình thế khó xử, trợ lý Trần đã vội vàng chạy xe đến, cậu hạ cửa kính xe xuống, lễ độ cung kính nói, "Ông chủ, có thể để Lâm Nhan tiểu thư lái xe đưa người và thiếu gia Nhược Phong đến bệnh viện xử lý vết thương được không, trợ lý Tiểu Hòa ở lại đây, cô ấy đi theo giúp tôi và luật sư đến đồn cảnh sát một chuyến để xử lý nhóm fan dùng bạo lực gây rối này!"
Đúng vậy, trong thời điểm mấu chốt, Trần Sảng đã báo cảnh sát, cảnh sát tuần tra ở gần đó nhanh chóng tới ngăn cản trận hỗn loạn này nhưng Tần Nhược Phong cũng vì cứu cô mà bị Sanh phấn làm tổn thương, gương mặt tuấn tú cũng bị fan cào tới chảy máu.
"Trợ lý Trần, cậu cứ làm việc của cậu trước đi! Tôi sẽ đưa bọn họ đến bệnh viện." Có trợ lý Trần xử lý những chuyện tiếp theo khiến Lâm Nhan an tâm không ít, trên đường đi tới bệnh viện, cô hết sức tập trung lái xe, không khí trong xe quá yên tĩnh mà kẻ luôn luôn không quản được miệng mình như Tần Nhược Phong cũng không nói gì.
Đến bệnh viện, bác sĩ đã nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương của hai người, nhưng mà bả vai Tạ Phong Trần bị thương không nhẹ, lúc trên xe cũng không hé răng, nhưng khi lộ ra vết thương trước mặt bác sĩ thì là một mảng sưng đỏ.

Bác sĩ nhìn xong nói vết thương không tổn thương gân cốt rồi dán thuốc cao cho anh, ai ngờ vừa mới ra cửa đã bị phóng viên ngăn chặn xung quanh.
Bất cứ thông tin hoặc tin tức xã hội nào cũng đều được truyền bá với tốc độ chóng mặt trên internet, "Lâm Nhan tát Lâm Sanh trong lúc đang quay tại phim trường", "Hàn thiếu mẫu bạn trai trong mơ của các cô gái" là hai đề tài leo lên hotsearch đầu tiên, theo sau đó là "Phương Đình Đình sử dụng quy tắc ngầm để trèo cao, bị vợ chính thức đánh đập tàn nhẫn trong phim trường", nhưng những tin này bây giờ đã bị hai tin khác áp chế độ hot, "Sanh phấn bao vây Lâm Nhan, có lẽ muốn báo thù cho thần tượng", "Tổng giám đốc Tạ thị là anh hùng cứu mỹ nhân."
Có lẽ sự việc gây ra ồn ào lớn nên cảnh sát đã vào cuộc, loại tin tức có đề tài dạng này chắc chắn độ thảo luận cũng rất cao, không biết phóng viên nghe được tiếng gió từ nơi nào, vậy mà đã chạy tới bệnh viện trước rồi.
Lâm Nhan lườm Tạ Phong Trần một cái theo bản năng, gương mặt tỉnh bơ đi về phía trước một bước, nguyên nhân chuyện này rõ ràng là nhằm vào cô, phóng viên cũng vì cô mà đến, cô không muốn liên lụy người khác.
Tạ Trần Phong thấy vậy, hàng mi cau chặt lại, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên tới mức không thể áp chế.
Mấy người phóng viên chĩa camera và microphone xung quanh Lâm Nhan, có lẽ là chuyện fan bao vây cô làm tổn thương người khác hoặc bởi vì biết chuyện Tạ Phong Trần là ông chủ lớn nhiều tiền!

Dù sao gương mặt Tạ Phong Trần xuất sắc như vậy, đương nhiên không thể giấu giếm thân phận được, phóng viên có hơi bớt làm càn.
"Lâm Nhan, nghe nói fan của Lâm Sanh đã bị cảnh sát bắt, cô tính truy cứu chuyện này tới cùng sao?"
"Lâm Nhan, chuyện cô dùng pháp luật để giải quyết Sanh phấn có phải là lời tuyên chiến chính thức của cô dành cho Lâm Sanh không?"
....
"Lâm Nhan, trước đây là do cô chen chân vào tình cảm sâu đậm giữa Lâm Sanh và Hàn thiếu, sau đó còn tát Lâm Sanh một cái ở phim trường, fan cô ấy có rất nhiều người nhỏ tuổi, bọn họ chỉ cảm thấy đau lòng cho thần tượng, pháp luật không trách bọn họ, sao cô không thử khoan hồng độ lượng mà suy xét lại, tha cho bọn họ một con đường.”
Khoan hồng độ lượng?
Cô dùng ánh mắt lạnh lùng chuẩn xác khoá chặt lên người vị phóng viên kia, khí thế nghiêm nghị, "Trách nhiệm quan trọng nhất của một phóng viên là đưa tin đúng sự thật, đưa chân tướng sự việc đến với quần chúng nhân dân chứ không phải cắt câu lấy nghĩa khiến dư luận dậy sóng như cậu này đây.

Cậu nói tôi chen chân vào tình cảm của người khác, cậu có bằng chứng không? Đừng có vu oan giá họa, cậu có biết danh dự quan trọng như thế nào đối với một nữ diễn viên không, tôi thấy cậu là một kẻ sát nhân đang điều hướng dư luận nhằm mượn đao giết người đó! Xin cậu chú ý lời nói của mình, dựa vào những lời vu cáo hãm hại của cậu đối với tôi nãy giờ, tôi có thể tố cáo cậu tội phỉ báng đó!”
Cậu phóng viên vừa nãy còn nhảy nhót vui mừng, giờ gương mặt đã thành màu gan heo, nghẹn ngào gân cổ cãi lại: "Dù sao thì cũng do cô không tốt trước, bản chất hành vi bảo vệ thần tượng của fan vốn không sai."
Lâm Nhan cười lạnh, "Lấy danh nghĩa yêu thương để đả thương người khác, thậm chí là giết người phóng hỏa thì vẫn là hành vi chính nghĩa à? Nếu thế giới đều như vậy thì cần pháp luật để làm gì? Cậu phóng viên này, cậu nói fan còn nhỏ tuổi vậy thì càng cần pháp luật và đường lối giáo dục đúng đắn, bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu.

Nhưng còn cậu là một người thành niên lại có tam quan bất chính vốn không xứng đáng làm phóng viên."
Lâm Nhan nói xong cũng không nhìn những phóng viên kia nữa, thở dài một hơi, "Tôi là Lâm Nhan, ai làm người đó chịu, còn về những tin đồn tôi xen vào chuyện tình cảm giữa Lâm Sanh và Hàn thiếu trên mạng gần đây, chỉ là lời nói vô căn cứ, tôi đứng ở đây đưa ra một lời giải thích duy nhất, tôi và Hàn thiếu không hề phát sinh bất cứ quan hệ mập mờ, không đứng đắn nào cả."
"Lúc trước tôi và Hàn thiếu có biết nhau, những bức ảnh trong khoảng thời gian trước đó, là Hàn thiếu chỉ có lòng tốt cho tôi đi nhờ một đoạn, mà ảnh chụp ngày hôm đó có cả Lâm Sanh ở trên xe.


Nếu mọi người không tin có thể tìm Lâm Sanh chứng thực, tôi thật lòng chúc phúc cho Hàn thiếu và tiểu thư Lâm Sanh sẽ yêu nhau đến thiên trường địa cửu, hạnh phúc mỹ mãn."
"Mặt khác, chuyện tát vào mặt tại phim trường hôm này là vì Lâm Sanh muốn cảnh quay thật hơn nên chủ động yêu cầu đạo diễn, tất cả nhân viên trong đoàn và đạo diễn đều có thể làm nhân chứng sống, đó là yêu cầu công việc, mong các vị đừng tự phát tán và phóng đại sự việc lên.

Còn về chuyện của fan lần này, tục ngữ có câu "Chưa thấy người khác khổ, đừng khuyên người ta thành người tốt", tôi không phải thánh thần, tôi cũng biết đau, bạn bè của tôi bị thương vì bảo vệ tôi, tôi không thể tha thứ được, cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho tất cả mọi người."
Có lẽ là do khí thế Lâm Nhan quá lớn mạnh, lời nói ra không tự ti cũng không kiêu ngạo, tiếng nói hùng hồn vang dội khiến tất cả mọi người bị rung động.
Cô vốn không muốn giải quyết chuyện này như vậy nhưng tổn thương đến người vô tội làm cô không thể nhịn được.
Lâm Nhan thẳng thắn nói cho bọn họ biết, cô không phải thánh nhân, cũng không phải thánh mẫu, cô sẽ không làm chuyện tha được cho người thì nên tha gì gì đó.

Nếu fan dám làm vậy, chắc chắn có người đứng sau, mặc kệ là người bị dư luận ở trên mạng kích động hay là làm vậy vì thần tượng thì luôn cần ai đó đứng ra trả giá.
Nhưng mà lời nói của Lâm Nhan cũng tạo nên một cơn sóng gió lớn khác, phóng viên càng thêm kích động, "Lâm Nhan, ý của cô là Lâm Sanh cố ý không giải thích mà để cho cộng đồng mạng hiểu lầm cô sao?"
"Lâm Nhan, cô sẽ truy cứu việc Sanh phấn cho tới cùng sao?"
"Lâm Nhan, rốt cuộc quan hệ của cô và Hàn thiếu từng là gì? Có người nói ánh mắt cô nhìn Hàn thiếu không phải ánh mắt bình thường, trên mạng có người nặc danh tung tin nóng nói cô từng theo đuổi Hàn thiếu nhiều năm..."
Vấn đề phóng viên đặt ra càng lúc càng bén nhọn quá đáng, lần đầu tiên Tạ Phong Trần thấy Lâm Nhan tựa như thành người khác, cô đứng che trước mặt anh nên anh không muốn ra tay.


Không ngờ những người này được nể mặt mà không muốn, Tạ Phong Trần kéo Lâm Nhan vào ngực che chở cũng thuận tay đẩy mạnh máy quay phim sắp đụng vào người Lâm Nhan ra, người nọ mất thăng bằng, trực tiếp ngã thẳng ra phía sau đồng thời kéo theo một đám người ngã ngửa chung.
Sắc mặt Tạ Phong Trần đen như mực, báo hiệu giông tố sắp đến, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, ngập tràn uy lực, "Đủ chưa? Là một phóng viên, tai thính mắt tinh tâm tịnh là điều cần thiết, không cần mắt nữa thì quyên tặng cho người đang cần, người bị thương là tôi, muốn truy cứu trách nhiệm tới cùng cũng là Tạ Phong Trần tôi, tất cả làm khó một người phụ nữ thì có gì hay? Bất cứ khi nào có vấn đề thắc mắc đều có thể liên hệ bộ phận pháp chế Tạ thị."
Tạ Phong Trần? Tập đoàn Tạ thị?
Người đàn ông này là...!
Bối cảnh quyền thế và tài lực của người nắm quyền nhà họ Tạ thần bí chỉ có hơn chứ không hề kém Hàn Hữu Niên, nghe nói anh máu lạnh vô tình, giết người trong vô hình, có không ít công ty phải thay tên đổi họ trong tích tắc và trở thành vật sở hữu trong tay anh.
Nhóm phóng viên vốn đang căm giận bất mãn lập tức ngừng công kích, ánh mắt cả đám né tránh, tựa như mong muốn mình chưa từng tham gia một trận khôi hài này.
Bọn họ vốn cho rằng chỉ có Lâm Sanh có Hàn thiếu làm chỗ dựa, đương nhiên có thể tùy ý làm khó, sỉ nhục Lâm Nhan, cũng coi như là đang gián tiếp lấy lòng tập đoàn Hàn thị.
Ai ngờ Lâm Nhan cũng là người có chỗ dựa, bọn họ không thể chọc vào tập đoàn Hàn Thị, càng không thể chọc vào tập đoàn Tạ thị.
Cũng không ít người nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc Lâm Nhan có vận mệnh cứt chó gì, chuyện xấu với Hàn thiếu bên này vẫn chưa xong, quay lại đã có quan hệ cùng người đứng đầu nhà họ Tạ, mà còn được Tạ thiếu bảo vệ như vậy.
Trong lòng mọi người bồn chồn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám làm Lâm Nhan khó xử.
Lâm Nhan sững sờ bị Tạ Phong Trần ôm ra ngoài rồi ngồi vào ghế lái phụ, còn anh trực tiếp ngồi vào ghế lái, nghĩ đến vừa rồi anh tiết lộ thân phận chỉ để thuận lợi thoát thân, Lâm Nhan có chút băn khoăn, "Thật ra bản thân tôi có thể tự ứng phó, anh không cần phơi bày thân phận cho người ta biết."
Lâm Nhan biết, mấy năm nay Tạ Phong Trần chưa từng xuất hiện trước mặt truyền thông, càng chưa từng công khai thân phận, anh vẫn luôn giữ vẻ khiêm tốn và thần bí.
Bây giờ đúng là bị cô liên lụy quá rồi.
"Em có thể ứng phó, sao lúc đó lại đứng ngơ ra cho người ta ức hiếp?"
Lâm Nhan bị oán trách nhưng không thể phản bác được, miệng đám phóng viên cứ như gió lọt qua khe tường, cô đâu thể chắn hết được.
Nhưng hiển nhiên cô đã khống chế được tình cảnh mà người này cứ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ là sao vậy?
Tần Nhược Phong ngồi phía sau luôn giữ im lặng đã chịu không nổi mà lên tiếng: "Con nói này, cậu n hỏ, cậu không tự cao sẽ chết à? Vợ cậu vừa mới được cậu cứu, có lẽ trong lòng đang cảm kích cậu nhưng cái miệng khiếm khuyết này của cậu… Câu nói cố hết sức lại không có kết quả tốt chính là nói loại người như cậu.


Nhưng mà, con sắp bị hủy dung rồi, hai người có thể bảo vệ giữ gìn cẩu độc thân như con được không, còn nữa, mong hai vị đưa con về khách sạn trước rồi mới tán tỉnh v3 vãn nhau tiếp được không?"
"Câm miệng!" Lâm Nhan và Tạ Phong Trần không hẹn mà cùng mở miệng.
Sắc mặt Lâm Nhan cứng đờ, vô cùng đau đầu.
Sắc mặt Tạ Phong Trần cũng đen như đít nồi.
"Không hổ là vợ chồng, chậc chậc… Độ ăn ý rất cao nha!" Tần Nhược Phong trêu ghẹo.
Câm miệng con mẹ nó chứ, Lâm Nhan quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, không muốn nói chuyện nữa.
Tạ Phong Trần khởi động xe lái đi.
Đến cửa khách sạn, Tần Nhược Phong đẩy cửa xe, bàn chân như được bôi dầu, rất biết điều không trở thành bóng đèn.
Trong xe chỉ còn hai người, Lâm Nhan nghĩ dù sao hôm nay người ta cũng cứu cô, cô thiếu anh một ân tình, cười nói, "Chuyện hôm nay cám ơn anh.

À, anh nhớ nói người ta thay thuốc dán đúng hạn cho anh nha, đợi hôm nào tôi quay phim xong rồi sẽ mời anh ăn cơm!"
Lâm Nhan cảm thấy mời bữa cơm xem như đã là thành ý lớn nhất của cô rồi.
Dù sao, trước kia cô đã quyết định không dính dáng tới anh rồi.
"Em cũng keo kiệt lắm, tôi vì em mà bị thương, em cảm thấy tôi cần bữa cơm đó của em sao?" Tạ Phong Trần hừ lạnh một tiếng, có hàm ý vô cùng chán ghét.
"Anh có tiền có thế, đương nhiên không cần, nhưng tôi cũng không có gì có thể lấy ra làm quà cám ơn anh!" Ấn đường Lâm Nhan nảy lên một cái, cảm thấy mọi chuyện không tốt lắm, dường như người này còn muốn vì chuyện này mà lừa bịp cô gì đó..

Bình Luận (0)
Comment