Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 41


Editor: Hardys - Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng
"Về tình về lý, có phải em nên chịu trách nhiệm cho sự thương tổn của tôi không?" Tạ Phong Trần có vẻ đăm chiêu, trong lời nói tràn đầy thâm ý.
Chịu trách nhiệm?
Tim Lâm Nhan đập mạnh, sao cô cảm thấy lời nói của người đàn ông này có ẩn ý khác nhỉ?
Loại lời nói mập mờ không rõ này không phải là lời cưa cẩm nhau của nam nữ chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp thông thường hay sao?
Lâm Nhan không hề ngốc, lần trước Tạ Phong Trần đột nhiên xuất hiện trong phòng cô, lần này lại xuất hiện giải vây giúp cô, thái độ đối xử của anh đối với cô cũng không phải là loại chán ghét như trong nguyên tác, ngược lại có chút hàm ý trêu chọc không thể giải thích được, trong lòng Lâm Nhan vô thức đề cao cảnh giác.
Thương nhân gian trá, cho dù Tạ Phong Trần đẹp trai nhiều tiền là hình mẫu bạn trai lý tưởng nhưng vị trí của anh rất cao, còn cô chỉ là bia đỡ đạn nhỏ bé thấp kém không dám trèo cao cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết.
"Nghe nói Lâm Sanh là ân nhân cứu mạng của anh, vậy mà lúc nãy anh đối xử với fan Lâm Sanh như vậy, anh không sợ cô ta trách anh lấy oán trả ơn sao?" Lâm Nhan ảm đạm cười, hứng thú dạt dào nhìn anh chăm chú.
Lời này ngụ ý: anh đó, mau khẩn trương chạy về la li3m Lâm Sanh đi, bà đây không muốn quan tâm tới anh.
Thần sắc anh cứng đờ, ánh mắt vẫn tối đen như đáy đại dương, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lâm Nhan, dường như có kinh ngạc lại còn mang theo vẻ thăm dò, "Lâm Nhan, chuyện này rất ít người biết, sao em lại biết?"
Lâm Nhan âm thầm ảo não vì mình bị lộ tẩy, nụ cười cứng ngắc, "Tôi chỉ đoán đại thôi."
"Lâm Nhan, em thấy anh giống người dễ lừa lắm hả?" Ánh mắt Tạ Phong Trần có vẻ sâu xa, dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Lâm Nhan...
Lâm Nhan gật đầu theo bản năng, trong lòng thầm mỉa mai, vậy mà không dễ gạt sao? Theo nguyên tác thì anh vẫn luôn xun xoe la li3m Lâm Sanh, li3m rồi lại li3m tới mức chỉ còn hai bàn tay trắng nha!
Có lẽ là do sắc mặt anh quá mức u ám, Lâm Nhan nhanh chóng phát hiện không đúng, lập tức lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Tạ thiếu anh minh cơ trí, ai dám lừa anh đâu, ý tôi muốn nói là hôm nay anh làm như vậy có thể sẽ khiến Lâm Sanh đau buồn khổ sở.

Nhưng mà nếu anh muốn dùng chuyện của fan làm Lâm Sanh mắc câu rồi lại thuận nước đẩy thuyền, đạt được thiện cảm của người đẹp thì xem như tôi chưa nói gì."

"Lâm Nhan, tôi không rảnh rỗi tới vậy." Tạ Phong Trần thấy Lâm Nhan càng nói càng đi xa hơn, hàng chân mày cau chặt lại, ngữ khí không vui.
Lâm Nhan nhún nhún vai, trợn mắt không nói gì, cô cũng không muốn vòng vèo đánh đố với anh nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Tôi thấy rất khó hiểu, anh tìm Lâm Sanh nhiều năm như vậy, không dễ gì mới tìm được, sao anh không lởn vởn trước mặt cô ta để tìm cảm giác tồn tại mà cứ đi theo dây dưa không rõ với vợ trước là tôi đây vậy.

Tôi thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì, lúc nào anh nói chuyện cũng không rõ ràng, luôn quanh co mập mờ, đôi khi tôi rất nghi ngờ..."
"Nghi ngờ cái gì?" Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sáng như đuốc.
Lâm Nhan cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt của anh quá mức chuyên chú, bỗng nhiên cô cảm thấy mặt mình vô cùng nóng, không biết có phải do cô tự mình đa tình hay không, thế mà cô lại thấy trong đôi mắt anh thấp thoáng vẻ thâm tình.
Lâm Nhan bĩu môi, lắc đầu, để tránh anh cười nhạo cô tự mình đa tình, lời nói vừa đến bờ môi đã thay đổi, "Không có gì."
"Tôi thích em." Giọng nói của Tạ Phong Trần trầm thấp, từng câu từng chữ đều khiến bầu không khí yên tĩnh trong xe ô tô đặc biệt chấn động.
Hơi thở của Lâm Nhan bị kìm hãm, tay siết chặt lấy dây an toàn trước người trong vô thức, trợn tròn mắt nhìn Tạ Phong Trần, cô có ý muốn tìm một chút hài hước hoặc yếu tố đùa giỡn, bỡn cợt trên mặt anh, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ sự nghiêm túc trong đôi mắt đen láy như mực thì không còn gì khác.
Trong lòng Lâm Nhan đột nhiên hốt hoảng, cô cố duy trì nụ cười, giọng điệu thoải mái, "Đừng nói đùa."
"Lâm Nhan, anh cũng biết chuyện này rất buồn cười, nhưng dường như anh thật sự thích em, khoảng thời gian xa cách hoặc không liên lạc với em thì anh rất nhớ em, nhìn em bị người ta ức hiếp, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ đó là phải bảo vệ em thật tốt." Gương mặt Tạ Phong Trần chứa chan tình cảm, lời nói động lòng người.
Lâm Nhan cảm thấy độ nóng trên mặt đã truyền tới mang tai, định lực của cô có hạn, dù cô luôn ám chỉ Tạ Trong Trần là chó nhưng không thể phủ nhận anh có một khuôn mặt đẹp trai khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể từ chối, một người đàn ông tao nhã điển trai như vậy lại thâm tình thổ lộ với cô, làm cô không thể nào thờ ơ được.
Nhưng mà Lâm Nhan vẫn còn giữ được lý trí cơ bản nhất, đưa mắt nhìn hướng khác, khẽ cởi dây an toàn ra, cô mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, cô ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Tạ thiếu, nếu anh đã biết nó buồn cười, vậy thì không nên để loại truyện cười này tiếp tục kéo dài nữa."
Lâm Nhan nói xong thì đẩy cửa đi xuống xe, cô đóng cửa lại, đầu cũng không thèm quay lại mà đi thẳng vào đại sảnh khách sạn.
Tạ Phong Trần siết chặt tay lái, chỉ cảm thấy chỗ bị thương trên bả vai lại càng đau hơn một chút, trong lòng dâng lên chút đau đớn âm ỷ.
Thẳng thắn bày tỏ tâm ý với Lâm Nhan không hề nằm trong kế hoạch hôm nay, nhưng Lâm Nhan cứ liên tục gán ghép anh và Lâm Sanh mãi, làm lòng anh nổi lên sự bất mãn không tên, không nhịn được mà nói ra tất cả.

Tuy không nắm chắc nhưng lòng anh muốn thăm dò thử, ai ngờ Lâm Nhan lại bài xích chuyện này như vậy.
Tạ Phong Trần không ngờ lần đầu tiên tỏ tình trong đời mình lại thất bại như vậy, chẳng lẽ thích anh là chuyện khó chấp nhận vậy sao?
Ghế lái phụ bỗng nhiên bị kéo ra, Tần Nhược Phong vừa đi đã quay lại, nhìn thấy dáng vẻ thất bại của cậu nh ỏ nhà mình, Tần Nhược Phong chế nhạo nói, "Cậu nh ỏ, cậu cũng đã đến cửa khách sạn rồi, sao không lên đó ngồi với mợ nhỏ một chút?"
Tạ Phong Trần lặng lẽ liếc cậu, giọng nói ngập tràn lạnh lùng, "Lăn xuống đi!"
Tần Nhược Phong sờ sờ cái mũi, trong lòng vô cùng buồn bực, ông cậu chảnh chó này xứng đáng làm hòa thượng cả đời, trong lòng chửi một câu má nó, nhưng ngoài miệng Tần Nhược Phong không dám mạo phạm cậu nh ỏ nghiêm nghị này, "Cậu nh ỏ, cậu thật là không có một chút tình thương mà bậc cha chú nên có, hèn gì Lâm Nhan không chịu nổi tính cách lạnh như băng này của cậu."
Tạ Phong Trần mím chặt môi, "Cô ấy nói gì?"
Tần Nhược Phong sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng lại, thì ra đoá hoa cao lãnh như cậu nh ỏ nhà mình lại để ý đến thái độ của Lâm Nhan như vậy, ahh~~ đúng là sống càng lâu càng chứng kiến được nhiều chuyện, người trong vòng luẩn quẩn này đều đang đồn hai người đã ly hôn, Lâm Nhan bị cậu nh ỏ vứt bỏ, bây giờ xem ra chuyện này dường như không phải như lời đồn nhỉ?
Nhưng mà dường như Lâm Nhan không hề để ý đến tình cảm của cậu nh ỏ nhà cậu, có lẽ con đường theo đuổi vợ dài đến tận cùng rồi!
Tần Nhược Phong nhíu mày cười, trong đôi mắt đào hoa hiện lên tia sáng chói mắt, "À… Thật ra mợ cũng không nói gì, chỉ nói cả người cậu lạnh như băng, ngang ngược vô lý thôi! Một chút dịu dàng cũng không có, lại còn không biết chăm sóc người khác.

Cậu biết không, phụ nữ là sinh vật cực kỳ yếu ớt, ai cũng đều thích được đàn ông sủng trong lòng bàn tay đó!"
"Dường như con rất hiểu cô ấy? Ngược lại cậu không ngờ mối quan hệ âm thầm của hai người lại tốt tới vậy! Con lén trốn học chạy tới đây quay phim, mẹ con biết không?" Tạ Phong Trần bừng bừng lửa giận, đương nhiên biết đứa cháu ngoại này không phải là người dễ đối phó, tám phần là nói bậy nói bạ.
Nhưng mà dáng vẻ có quan hệ thân thiết với Lâm Nhan của thằng nhóc thối này rất chướng mắt.
Vừa nhắc tới cọp mẹ nhà mình, khuôn mặt tuấn tú của Tần Nhược Phong suy sụp một chút, đau khổ cầu xin tha thứ, "Cậu nh ỏ ơi, đừng mà! Cậu đã là người lớn rồi, không thể mách lẻo được đâu!"
"Cậu của con đang phát huy tình thương của bậc cha chú, cậu không đành lòng nhìn cháu mình lầm đường lỡ bước." Tạ Phong Trần đánh thẳng vào điểm yếu của Tần Nhược Phong, cậu đâu phải là đối thủ của anh.

Tần Nhược Phong tức giận tới mức muốn chửi người, coi như cậu nh ỏ lợi hại, "Cậu nh ỏ, chỉ cần cậu khiến mẹ con đồng ý cho con vào giới giải trí làm chuyện con thích, con sẽ giúp cậu thu phục Lâm Nhan, được không?"
"Lâm Nhan là để con gọi à?" Tạ Phong Trần không đáp lời lại, rõ ràng rất bất mãn với xưng hô không biết trên dưới của Tạ Nhược Phong, nhưng mà dường như đã chấp nhận lời đề nghị của Tần Nhược Phong.
Tần Nhược Phong bực tức, "Con giúp cậu theo đuổi lại mợ nhỏ được không?"
"Uhm, cậu sẽ chút dành thời gian để nói chuyện với mẹ của con." Tạ Phong Trần cũng thể hiện thành ý.
"Con, cám, ơn, cậu, nhiều, nhé! Quay lại chuyện chính, con giúp cậu theo đuổi mợ nhỏ nhưng mà cậu cứ ra vẻ vậy thì không đuổi kịp mợ nhỏ đâu, thông qua quãng thời gian tiếp xúc này con thấy tính cách mợ nhỏ rất tốt, là loại ngoài lạnh trong nóng, rất dễ mềm lòng.

Nếu cậu muốn khiến mợ nhỏ quan tâm, chi bằng cậu hạ cái tôi xuống, vứt sĩ diện qua một bên, triển khai kế hoạch điên cuồng theo đuổi mợ giống như những người đàn ông bình thường." Tần Nhược Phong hóa thành chuyên gia tư vấn tình cảm trong tích tắc.
"Ừm, nói cụ thể chút." Tạ Phong Trần nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tần Nhược Phong, quả nhiên tên nhóc này không đáng tin.
Toàn là lý luận suông và vài lời nói sáo rỗng nhảm nhí, không hề hướng dẫn một chút hành động thực tế nào.
Anh cúi đầu, hạ thấp sĩ diện vậy còn chưa đủ à?
Nếu không vì Lâm Nhan, cả đời anh chưa từng chật vật như vậy bao giờ.
Nếu không phải vì cô, anh cần gì phải nhiều lần tìm cơ hội tới thành phố cô đang ở, nhưng Lâm Nhan càng ngày càng cố gắng phân rõ giới hạn với anh.
"Còn chưa đủ cụ thể à? Cậu nh ỏ, chẳng lẽ cậu ngồi trên cao lâu quá nên quên cách bước xuống khỏi mây rồi à?" Tần Nhược Phong cảm thấy rất nhức đầu, nếu không sợ ông cậu thù dai này trả thù, anh rất muốn trợn trắng mắt.

Mọi người đều nói Tạ thiếu là thiên tài, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng vừa học là hiểu, thế nhưng sao lại không hiểu đạo lý cây thiên tuế ngàn năm mới nở hoa* chứ?
*Cây thiên tuế ngàn năm mới nở hoa: có nghĩa là người đàn ông vạn năm mới biết yêu là gì, như cây già nở hoa.
"Nói biện pháp cụ thể, con cho rằng chỉ nói mấy câu như vậy thì cậu sẽ giúp con thu phục mẹ con à?" Giọng điệu của Tạ Phong Trần không kiên nhẫn.
Tần Nhược Phong cắn răng, bất cứ giá nào cũng phải nói, "Người ta thường nói nữ cương trực sợ sói đói dây dưa, sợ nhất là loại lì lợm la li3m, nếu cậu muốn ôm người đẹp về thì phải mặt dạn mày dày đi tạo cảm giác tồn tại.


Qua một khoảng thời gian dài, dù là tảng đá cũng sẽ bị cậu làm cảm động."
Tần Nhược Phong không dám nhìn gương mặt băng giá của cậu nh ỏ nhà mình, cậu vừa dứt lời, cửa xe bỗng dưng đóng sầm lại, một câu nói nhàn nhạt truyền tới, "Đi đậu xe đi."
Sau đó, cậu đành giương mắt mà nhìn cậu nh ỏ lạnh lùng kiêu ngạo nhà mình nghênh ngang đi vào khách sạn.
Lâm Nhan vừa về tới khách sạn là đi tắm một cái trước, ai ngờ vừa quấn khăn tắm ra ngoài đã thấy vị khách không mời mà đến.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhan trợn trừng, hai tay giữ chặt khăn tắm theo phản xạ tự nhiên, giọng nói không khỏi kích động, "Tạ Phong Trần, có phải đầu óc của anh có bệnh không? Tự tiện xông vào phòng người khác tới nghiện rồi đúng không?"
Tạ Phong Trần bị cô trừng mắt tới nỗi chột dạ, giọng nói lạnh nhạt, còn có vài phần vô tội, "Anh gõ cửa mà không thấy em trả lời, anh sợ em gặp chuyện không may nên mới kêu nhân viên khách sạn đến..."
"A~~ anh cảm thấy tôi ngáo đá tới mức sẽ tin vào những lời nói bậy bạ của anh sao?" Lâm Nhan tức giận tới mức huyệt thái dương nảy lên thình thịch, rất muốn xông tới dùng sức đập anh một trận nhớ đời.
"Lâm Nhan, đầu anh đau, bả vai anh cũng đau lắm, chạy xe không nổi." Tạ Phong Trần nhìn cô tức giận tới mức muốn giậm chân, lập tức hạ giọng xuống.
Lâm Nhan nhất thời cảm thấy toang mẹ nó rồi, sao cô lại thấy ánh mắt khẩn thiết của tên xấu xa này có hơi đáng thương tựa như cô mắng anh thêm câu nào nữa đều là phạm tội tày trời.
"Lâm Nhan, anh mệt lắm, khó chịu nữa, không muốn động đậy, chỉ muốn nghỉ ngơi." Tạ Phong Trần nhanh chóng nhập vào vai chú chó vô liêm sỉ, thấy Lâm Nhan mềm lòng thì dứt khoát phát huy vẻ mặt đáng thương tới cùng.
Có lẽ tên nhóc Tần Nhược Phong kia nói đúng, nếu đã thừa nhận thích Lâm Nhan, biết rõ lòng mình rồi thì anh nên vứt sĩ diện hão trước mặt Lâm Nhan.
Dù sao chỉ cần ở bên cạnh cô, ít nhất anh vẫn luôn có cơ hội.
Lời từ chối của Lâm Nhan đã tới bờ môi nhưng nhìn miếng băng gạc dán trên trán anh khiến cô không thể nào thốt nên lời.
Xem ra Tạ Phong Trần thật sự mệt mỏi, màu xanh đen hiện rõ dưới quầng mắt, chắc là không được nghỉ ngơi đầy đủ, nếu thái độ của anh tồi tệ hơn một chút thì cô có thể cứng rắn đuổi người đi, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Phong Trần tỏ ra yếu ớt trước mặt cô khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Xem như tôi nợ anh, giường của tôi cho anh, nhưng thuốc của anh đâu?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
P/s: Tạ thiếu bắt đầu bước trên con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, ha ha ha!.

Bình Luận (0)
Comment