Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 41

“Chúng ta có nên nói trước với bà Quách Nho Sâm không?” Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh, “Nhưng anh cũng lo nếu không phải, bà cụ sẽ vui mừng vô ích.”

“Gặp rồi nói sau?”

“Ừ.”

Lương Mộ cảm thấy cơn cảm lạnh của mình rất nhanh đã đỡ hơn một nửa. Hai người ngồi trong tiệm sách, đợi tin tức tiếp theo của Tiêu Tử Bằng. Cổ Thành sau trận tuyết mùa đông càng thêm lạnh lẽo. Hai người mặc rất nhiều áo, trông như hai chú chim cánh cụt.

Đến chiều tối, tin tức của Tiêu Tử Bằng tới: “Đã đến nơi, bay đến Hàng Châu, bây giờ đang từ Hàng Châu tới Cổ Thành. Hẹn gặp tại studio, hai người xuất phát đi!”

Khi Trương Thần Tinh đứng dậy, cô có hơi loạng choạng, được Lương Mộ đỡ lấy. Anh cúi đầu nhìn cô, “Em sợ gì?”

“Sợ không phải, cũng sợ phải.”

Bức di ảnh mà người nọ mang đến từ ngàn dặm xa xôi, nếu đúng, có thể sẽ là cú sốc chí mạng đối với bà cụ.

“Điều quan trọng là câu trả lời.”

Lương Mộ nắm lấy tay Trương Thần Tinh. Những người như họ, luôn tìm kiếm một câu trả lời. Vì vậy, họ thường nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Khi đêm dần sâu, người đó đã tới. Anh ta mang theo một chiếc vali xách tay hình vuông, ngồi xổm trước mặt họ và mở nó ra. Ở trên cùng là một bức di ảnh trắng đen được đặt ngay ngắn.

Trong ảnh, cụ ông tóc hoa râm, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt hiền hòa, không có vẻ mệt mỏi của người sắp chết.

“Đây là ông nội của tôi, Thân Tĩnh Ngôn.” Thân Ất nói: “Ông đã qua đời vài năm trước.”

Dưới vali là vài lá thư ký tên Quách Nho Sâm, cùng một sợi dây mảnh màu đỏ, đầu dây có đính một thẻ vải, trên đó viết “Nho Sâm.” Chữ viết đã phai mờ theo thời gian, thêm vài năm nữa là sẽ hoàn toàn biến mất.

“Đây có phải người mà các bạn đang tìm không?” Thân Ất hỏi, “Nếu đúng, tôi muốn gặp bà Quách Nho Sâm.”

Mọi người đều nhìn Trương Thần Tinh, chờ quyết định của cô.

“Cùng đi thôi.” Trương Thần Tinh nói.

Cả nhóm lái xe đến ngõ Thoa Y, cây cổ thụ ở đầu ngõ đã rụng một nửa lá, dùng những cành khô héo kể lại một mùa đông.

Bà Quách Nho Sâm nằm trên giường chăm sóc, nửa tỉnh nửa mê.

“Tuổi bà già rồi, cảm nặng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bị nhiễm trùng phổi nặng mà vẫn không chịu đến bệnh viện, chỉ nằm ở nhà chống chọi như thế này.” Cô y tá nói nhỏ: “Bà cụ thích sạch sẽ, lại hay tự ái, mỗi lần đi vệ sinh đều nổi cáu.”

Trương Thần Tinh gật đầu.

Cô y tá là do cô và Lương Mộ thuê, ban đầu bà Quách Nho Sâm không đồng ý, Lương Mộ đã lừa bà, “Bà ráng sống thêm vài ngày nữa, câu trả lời sắp đến rồi.”

Bây giờ câu trả lời đã tới.

Trương Thần Tinh nắm tay bà Quách Nho Sâm, bà cụ đang sốt, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi. Có vẻ như cảm nhận được có người đến, bà cố gắng mở mắt nhìn Trương Thần Tinh, môi mấp máy, gọi cô: “Thần Tinh.”

Mắt Trương Thần Tinh đỏ lên, đáp lại: “Bà Nho Sâm.”

“Bà Nho Sâm, tìm thấy ông Thân Tĩnh Ngôn rồi.”

Mắt bà cụ sáng lên, nhìn quanh như đang tìm kiếm.

“Bà muốn gặp ông ấy bây giờ không?” Trương Thần Tinh hỏi.

Bà cụ gật đầu.

Thân Ất bước vào, mang theo di ảnh của ông Thân Tĩnh Ngôn.

Bà Quách Nho Sâm nhìn bức ảnh, nhìn rất lâu, như đang ghép lại hình ảnh của ông Thân Tĩnh Ngôn từ thời trẻ đến trung niên rồi già, muốn ghép những mảnh vỡ đó thành một người hoàn chỉnh.

Đúng vậy, ghép thành một người hoàn chỉnh, một cuộc đời hoàn chỉnh.

Quách Nho Sâm và Thân Tĩnh Ngôn đã yêu nhau từ thời còn trẻ.

Nhưng thời trẻ họ luôn kiềm chế, không biết biểu đạt, chỉ cần nhìn lâu thêm một chút trên đường cũng khiến tim đập mạnh. Trong con ngõ nhỏ quanh co, cô tháo sợi dây đỏ trên cổ tay mình đưa cho anh, không nói thêm lời nào. Khuôn mặt cô gái như mây trời, làm lòng người xốn xang.

Đôi khi đêm nghe tiếng mưa bên ngoài, cô gái Quách Nho Sâm trên chiếc giường cũ kỹ trở mình, trong giấc mơ vẫn thì thầm: “Thân Tĩnh Ngôn.”

Thân Tĩnh Ngôn như cảm nhận được, che dù đi trong cơn mưa, đứng lặng trước cửa sổ phòng của cô gái một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Sáng hôm sau gặp lại, cả hai đều quay mặt đi, không chịu tiết lộ tâm sự đêm qua. Chỉ coi đó là một cơn mưa mùa hè bình thường của Cổ Thành.

Thân Tĩnh Ngôn thỉnh thoảng có vết bầm trên người, là do ba anh, người thất bại trong cuộc đời, mắng anh không có chí khí, tiện tay lấy bất cứ thứ gì gần đó ném vào anh. Anh vô cùng hận, chạy qua cây cầu, vào một con ngõ bỏ hoang, ngồi đó cả ngày.

Quách Nho Sâm biết anh ở đâu, nhân lúc trăng sáng, mang theo một cây kéo để tự trấn an, cuối cùng tìm thấy anh ngồi ở góc tường. Thường thì cô không nói gì, lấy từ giỏ một cái chén nhỏ, trong chén có những miếng “bánh hoa quế” được xếp ngay ngắn, và một ấm trà, trong đó là trà vụn.

Họ cứ ngồi cách xa nhau như thế, nhìn trăng khuyết, nghe tiếng côn trùng mùa hè, lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Lần sau gặp lại, đôi mắt sáng của Quách Nho Sâm như nhìn xuyên qua người Thân Tĩnh Ngôn, khiến anh không có nơi nào để trốn.

Tình yêu ấy sâu sắc và kéo dài.

Hận ý lúc bấy giờ cũng khắc sâu mãi.

Ngày Thân Tĩnh Ngôn theo bác rời đi, Cổ Thành vẫn mưa.

Anh cầm một chiếc vali vuông, che một chiếc dù đen. Mưa rơi trên dù, âm thanh thê lương, như tiếng nức nở chưa bao giờ thốt ra. Quách Nho Sâm chạy ra tiễn anh, cô vội vã ra ngoài, chiếc dù duy nhất trong nhà đã bị anh trai lấy mất, cô cứ thế chạy trong mưa.

Tóc dính vào má, trông thê thảm vô cùng. Nhìn vào mắt Thân Tĩnh Ngôn, cô có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không nói gì. Sợ rằng bất kỳ câu nào mình nói ra cũng sẽ trở thành sự ràng buộc, giữ anh lại trong Cổ Thành, để rồi sống mơ hồ cả một đời.

Thân Tĩnh Ngôn đưa dù cho cô, cô đẩy lại, “Đường xa, anh cầm đi. Tôi về gần.”

Thân Tĩnh Ngôn che dù trên đầu cô, nói với cô: “Tôi không biết sẽ đi bao lâu.”

“Anh cứ đi, đi thật xa.” Quách Nho Sâm nói. Cô sợ Thân Tĩnh Ngôn bị mưa làm cho bị bệnh, liền chạy đến gốc cây cổ thụ, tán lá dày đặc che mưa và che cả cuộc đời hối hả.

Thân Tĩnh Ngôn đứng đối diện cô, nhìn kỹ cô, như muốn nhớ từng biểu cảm của cô, cái nhíu mày, nụ cười, nước mắt nóng hổi trong mắt.

Hai người đứng yên một lúc, bác của Thân Tĩnh Ngôn lên tiếng giục anh.

Anh buộc phải đi, nhưng không nỡ để Quách Nho Sâm dầm mưa.

Một chiếc dù che cả hai người, họ cách nhau rất xa, hơn nửa thân người của Thân Tĩnh Ngôn bị mưa làm cho ướt đẫm. Họ cứ lặng lẽ đi trên con đường lát đá, đi vào con ngõ dài, im lặng suốt đoạn đường đi.

Cứ như thể đời này không còn lời gì để nói nữa.

Quách Nho Sâm cũng không còn nhớ rõ nữa.

Thân Tĩnh Ngôn theo bác cả đi Thượng Hải, học hành, làm việc, rồi vì công việc mà đi đến những nơi xa hơn. Chàng trai trẻ đến từ Cổ Thành Giang Nam, trở thành một thanh niên cao ráo. Dù ở đâu, anh luôn như ánh trăng trên trời, sáng tỏ và ngay thẳng.

Còn Quách Nho Sâm, đứng ở cuối dòng thời gian, bị số phận cuốn đi, lấy chồng, sinh con, trong những ngày tháng khó nhọc, mọc sợi tóc bạc đầu tiên, có nếp nhăn đầu tiên. Cô không bao giờ nhắc đến người mình đã yêu thời trẻ, không muốn trở thành gánh nặng của ai, chỉ hy vọng cậu thiếu niên từng trốn trong ngõ nhỏ, càng bay càng cao, thẳng lên trời xanh. Chỉ mong anh không bao giờ nhìn lại những tháng ngày đau khổ đó.

Khi họ gặp lại ở cửa hàng gạo đông đúc, cái nhìn đầu tiên nhìn thấy nhau, năm tháng đã qua, họ không còn là thiếu niên thiếu nữ nữa, thời gian đã đẩy họ đi theo hướng ngược lại, càng ngày càng xa.

Quách Nho Sâm vô cùng cảm thấy may mắn, may mắn vì hôm đó ra ngoài mình đã thay một bộ quần áo khác, khiến cô không quá thảm hại. Trong mắt lấp lánh nước mắt, cô quay đầu nhìn cây cổ thụ, rồi khi quay lại, đã bình thường trở lại.

Khi đó Quách Nho Sâm nghĩ: Cảm ơn trời đất, Thân Tĩnh Ngôn sống tốt.

Khi đó Thân Tĩnh Ngôn nghĩ: Tôi muốn đưa Quách Nho Sâm đi, dù phải mang tiếng xấu.

Nhưng anh không nói gì, vì cô là Quách Nho Sâm, là Quách Nho Sâm lương thiện và ngay thẳng. Quách Nho Sâm cả đời chính trực, chưa từng làm bất cứ điều gì đáng hổ thẹn. Dù cuộc sống không công bằng với cô, cô vẫn mỉm cười chấp nhận.

Cô lấy một bức ảnh đen trắng ra cho Thân Tĩnh Ngôn xem, “Anh xem, đây là con gái tôi.”

Con gái của Quách Nho Sâm, giống hệt cô lúc nhỏ. Trong mắt lấp lánh một hồ nước, khóe môi là nụ cười nhẹ. Thân Tĩnh Ngôn giấu một tay sau lưng, tay kia nhận lấy bức ảnh. Tay giấu sau lưng, ở mép tay áo lộ ra một sợi dây đỏ. Trên đó đính một thẻ tên, trên thẻ tên là chữ “Nho Sâm” rõ ràng. Anh nắm chặt thẻ tên trong lòng bàn tay, giấu kín tâm sự.

Thân Tĩnh Ngôn nhìn kỹ bức ảnh, trong lòng dào dạt cảm xúc, ngay lập tức hiện lên trong mắt, biến thành những giọt nước mắt dâng trào. Quách Nho Sâm lúc này cười nói: “Thân Tĩnh Ngôn, hôm nay không có mưa.”

Mùa hè ở Cổ Thành mưa suốt, ngay cả ngày anh ra đi nhiều năm trước cũng không có nắng. Nhưng hôm nay trời rất nắng, chiếu xuống mặt sông, khiến người ta không mở mắt nổi.

Thân Tĩnh Ngôn ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi nhìn Quách Nho Sâm, như nhớ ra gì đó, lấy phiếu gạo và phiếu dầu trong túi ra, “Tìm thấy trong ngăn kéo của ba tôi, tôi không dùng được, em giúp tôi đem cho người nào cần đi.”

Quách Nho Sâm gật đầu, khi nhận lấy, ngón tay cô run rẩy, chạm vào ngón tay của Thân Tĩnh Ngôn rồi lại lễ phép rụt về.

Cứ như vậy, lại một lần chia xa.

Khi Thân Tĩnh Ngôn rời đi, anh vô số lần quay đầu nhìn lại, nhớ đến lần chia tay trước, cô gái chạy trong mưa đưa tiễn mình. Lần cuối cùng quay đầu lại, ở đầu ngõ Thoa Y xuất hiện một người, tóc búi gọn gàng sau đầu, tay cầm một cái giỏ chạy về phía anh.

Quách Nho Sâm thở hổn hển trước mặt anh, mở nắp giỏ, đẩy cái chén bánh hoa quế ra trước mặt anh, cười nói: “Tôi tự làm, anh ăn đi.”

“Mượn chữ “cao” (bánh), ngụ ý bay cao.”

Thân Tĩnh Ngôn gật đầu, bóc một miếng bỏ vào miệng, bánh hoa quế dẻo thơm là giấc mơ đẹp của đời anh. Đó cũng là lần cuối cùng anh về Cổ Thành.

Thân Tĩnh Ngôn cả đời lang thang, đi qua vô số nơi, anh tiết kiệm, tích góp chút tiền gửi về. Đôi khi có một bức thư, trong thư không có lời thừa, chỉ nói: “Chúc bình an. Nếu gặp khó khăn, đừng sợ.”

Một ngày tan ca, anh nghe thấy tiếng khóc bên đường, chạy lại xem, thấy một đứa bé được quấn trong khăn bị bỏ trong bụi cỏ. Thân Tĩnh Ngôn không nỡ, bế đứa bé về nhà, phát hiện bụng bé phồng lên cao, một tay có sáu ngón. Dù sao cũng là một sinh mạng, anh cứu nó, nuôi lớn.

Sau này đứa bé kết hôn sinh con, có Thân Ất.

Năm năm mươi tám tuổi, Thân Tĩnh Ngôn gặp tai nạn lao động, gãy một cánh tay. Nhân viên y tế cắt sợi dây đỏ trên cổ tay ông, hỏi: “Còn cần không?”

Ông đột nhiên khóc như mưa, đau lòng nói: “Cần. Để tôi giữ lại.”

Thân Tĩnh Ngôn cả đời không lập gia đình, dù di cư đến đâu, đều nhẹ nhàng rời đi, chỉ có chiếc vali xách tay hình vuông là thứ ông chưa từng buông bỏ.

Trong vali chứa tất cả những thứ liên quan đến Quách Nho Sâm.

Thân Tĩnh Ngôn cả đời ngay thẳng, cả đời chính trực, cả đời nhớ về Quách Nho Sâm, nhưng chưa từng nói câu “tôi yêu em.”

Quách Nho Sâm của lúc này, trên người đặt di ảnh của Thân Tĩnh Ngôn. Bà muốn nhìn thêm lần nữa, nhưng đã không còn sức để nâng khung ảnh lên. Trương Thần Tinh giúp bà cầm, nhìn thấy ngón tay run rẩy của bà cụ vuốt lên khuôn mặt của người trong ảnh, đó là khoảng cách gần nhất đời này của họ.

“Cảm ơn con, Thần Tinh.” Bà Quách Nho Sâm nói, rồi nhắm mắt lại, “Bà ngủ một lát.”

Cuộc tìm kiếm mấy chục năm của bà Quách Nho Sâm cuối cùng cũng đã kết thúc, bà và Thân Tĩnh Ngôn đã gặp lại nhau.

Trương Thần Tinh nép bên giường bà Quách Nho Sâm, nắm chặt tay bà, lúc này cô như bị rút hết xương, quay lại nhìn Lương Mộ, đầy nước mắt.

Trong đoạn video phỏng vấn cuối cùng của bà Quách Nho Sâm, Lương Mộ viết:

“Nhân thế sự

Kỷ hoàn khuyết

Duy nguyện trân trọng.”

Núi cao đường xa, từ biệt tại đây. Nếu kiếp sau gặp lại, lại viết tiếp một câu chuyện đẹp.
Bình Luận (0)
Comment