Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 43

Lương Mộ kéo Trương Thần Tinh ra sau mình, giận dữ hỏi Sở Nguyên: “Con mẹ nó, mày là thằng nào?”

Mắt Chu Mạt lập tức sáng lên. Trước đây cô ấy luôn cãi nhau với Lương Mộ, đôi khi thấy anh thật đáng ghét, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh chửi người. Cô ấy hơi muốn xem kịch vui, lùi lại một bước.

“Trương Thần Tinh, em cưới loại người này sao?” Sở Nguyên không tin Trương Thần Tinh lại lấy một người cục súc, định đánh nhau. Trương Thần Tinh nhíu mày, cuối cùng định nói vài câu với Sở Nguyên. Nhưng Lương Mộ không để cô có cơ hội đó.

“Mày nói chuyện cho đàng hoàng! Mày kéo vợ tao làm gì?” Anh bắt đầu phát huy khả năng chọc tức, “Mày không có vợ hay gì?”

“Vợ tao liên quan gì đến mày.”

“Kết hôn tại sao phải nói với mày? Mày là cái thá gì?”

“Mặt mày như vậy là sao? Bảy phần không phục tám phần không vừa ý cái gì!”

Sở Nguyên bị Lương Mộ chọc tức, cởi áo khoác định đánh nhau với anh, nhưng bị những người lớn nghe thấy tiếng chạy ra kéo lại. Lương Mộ vẫn không ngừng miệng, vừa kéo Trương Thần Tinh ra ngoài vừa nói: “Tao không thèm đánh nhau với mày, như thằng gà yếu!”

Sở Nguyên phong độ trong miệng anh trở thành thằng gà yếu, đến cửa rồi anh còn quay đầu chửi: “Mất dạy!”

Chu Mạt cố nhịn cười đi theo sau họ. Đôi khi Lương Mộ rất trẻ con, nói đến đánh nhau anh chắc chắn không sợ, nhưng có lẽ anh cũng đoán được Sở Nguyên và họ là người quen cũ, nên phần nào kiềm chế cơn giận của mình. Nhưng vì thấy tức quá mà tìm lời để nói cho bỏ tức.

Một người quá trẻ con và đáng yêu. Bình thường không nhìn ra anh lại là người như vậy, trừ lần anh say rượu dậy sớm cạo râu.

Ra khỏi viện dưỡng lão lên xe, Lương Mộ ngồi ở ghế lái, ngẩng đầu liếc Trương Thần Tinh, “Thằng đó là ai vậy?”

“Sở Nguyên.”

“Sở Nguyên là ai?”

“Người Bắc Kinh các anh có gọi là ‘phát tiểu*’ không?” Chu Mạt thò đầu từ ghế sau lên, “Có không?”

*Bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn.

“Không phải phát tiểu.” Trương Thần Tinh nói: “Chỉ quen biết thôi.”

“Chỉ quen biết mà anh ta lại kéo tay em? Nghe nói em kết hôn rồi mà biểu cảm cứ như là anh lấy vợ của anh ta vậy.” Lương Mộ nghĩ đến điều này lại thấy tức, anh luôn ghét những gã không biết nói chuyện mà cứ đi lôi kéo phụ nữ, nói đến đây càng tức hơn, chửi một câu: “Anh ta có đức hạnh ghê!”

“Có ý gì?” Chu Mạt không hiểu câu chửi này, hỏi anh.

“Tự mà tra!”

Lương Mộ nhìn Trương Thần Tinh không nói gì, khởi động động cơ, không nhắc lại chuyện này nữa. Chu Mạt ngồi sau thấy tiếc, cứ nghĩ Lương Mộ sẽ ghen tuông một trận, gây náo loạn, hoặc tra hỏi rõ ràng, nhưng anh lại không nói thêm câu nào hết.

Thú vị thật.

Về đến tiệm sách, tranh thủ lúc Trương Thần Tinh đi tiệm tạp hóa, Chu Mạt kéo Lương Mộ lại hỏi: “Chỉ vậy thôi hả? Anh không giận Trương Thần Tinh sao?”

“Người khác kéo vợ tôi mà tôi đi giận vợ tôi làm gì? Cô bị làm sao hay tôi bị làm sao?”

“Vậy anh cũng không hỏi cho rõ sao?”

“Hỏi gì? Hỏi Trương Thần Tinh có quan hệ gì với anh ta sao? Không cần, Trương Thần Tinh là vợ tôi. Tôi không làm điều gì khiến vợ mình buồn.” Lương Mộ hừ một tiếng: “Chỉ vậy thôi!”

“Phản ứng của anh khiến tôi nghĩ anh không yêu Trương Thần Tinh.”

“Cô xem phim thần tượng nhiều quá rồi hả?”

Lương Mộ không hiểu lối suy nghĩ của Chu Mạt, chỉ ra ngoài, “Trời tối rồi, cô không về nhà đi?”

“Tôi không về. Tối nay tôi và Trương Thần Tinh ra ngoài.”

“Đi đâu?”

“Vợ anh không nói với anh sao?” Chu Mạt cuối cùng cũng trả lại câu “đầu óc không thông minh” cho Lương Mộ, cảm thấy tâm trạng vui vẻ, vừa hát vừa đi ra. Cô ấy trêu Lương Mộ thôi, tối nay không định ở nhà Trương Thần Tinh đâu.

Ở tiệm tạp hóa gặp Trương Thần Tinh, cô ấy nói: “Chồng cậu đúng là một tên siêu ngốc.”

Trương Thần Tinh gật đầu, “Ừ.”

Chu Mạt thấy Trương Thần Tinh cũng ngốc, hai người ngốc với ngốc gặp nhau. Cô ấy luôn cảm thấy giữa hai người này thiếu chút gì đó mãnh liệt, không thể nói rõ được. Có lẽ trên đời này có những người như vậy, tình cảm không nồng nàn, nhẹ nhàng như không, nhưng lại bền bỉ, có thể chịu đựng được sự im lặng kéo dài. Có lẽ Lương Mộ và Trương Thần Tinh là loại này.

Chu Mạt thì khác, cô ấy thích cái gọi là tình cảm “sắc bén”, khi thích một người hoặc được người khác thích, cô ấy muốn có cảm giác đau đớn sâu sắc, tốt nhất là để lại một vết thương trong tim, thỉnh thoảng nhớ lại vẫn thấy đau đớn thú vị. Như trong hoàn cảnh hôm nay, nếu là Chu Mạt, cô ấy muốn bạn trai vì cô ấy mà đánh Sở Nguyên một trận, vậy mới đã. Nhưng đôi khi cô ấy lại thấy ghen tị với Trương Thần Tinh, có được tình yêu “vừa đủ” như Lương Mộ.

Đến nơi tụ tập, lại thấy Đường Quang Tắc cũng đến.

Người này ngộ gì đâu, chuyển đến chi nhánh khác rồi mà vẫn thỉnh thoảng quay lại tham gia tụ tập, cứ như thể anh ta là thành viên không thể thiếu không bằng. Chu Mạt chọn chỗ ngồi xa nhất có thể với anh ấy, nhắn tin phàn nàn với Trương Thần Tinh: “Chồng cũ của mình lại đến. Không đến một mình, còn mang theo trợ lý! Chức vụ không lớn mà phô trương không nhỏ.”

Chu Mạt cúi đầu chơi điện thoại, không thèm nhìn Đường Quang Tắc.

“Nhẫn kim cương đâu?” Đường Quang Tắc nhắn tin cho cô ấy.

“Anh quên là anh đã vứt nó rồi hả? Đầu óc không tốt thì đi khám bác sĩ đi, đừng có mà lằng nhằng hỏi mãi.”

“Tôi tìm rồi, không thấy.”

“Liên quan gì đến tôi?”

Chu Mạt phát ngán Đường Quang Tắc, đứng dậy ra ngoài hít thở. Nghe tiếng ồn ào bên trong, cô ấy thấy phiền muốn chết. Đứng ngoài nhà hàng, cô ấy dùng mũi chân đá mép đường, từng cái từng cái, như một đứa trẻ nghịch ngợm. Chưa yên tĩnh được bao lâu thì bị người khác kéo vào ăn.

Bữa tiệc này khó tránh khỏi phải uống rượu, qua lại đổi chỗ một hồi, không biết từ lúc nào mà Đường Quang Tắc đã ngồi cạnh Chu Mạt rồi. Hôm nay anh ấy xịt nước hoa nam, mang theo hương thơm của đất trời mùa thu, khá dễ chịu. Anh ấy luôn sạch sẽ, nhã nhặn, khi nói chuyện với người khác khuôn mặt ấy rất là dễ nhìn.

Chu Mạt biết bản chất anh ấy thế nào, luôn tìm cơ hội, sự vô liêm sỉ của anh ấy có thể xếp hạng ở Cổ Thành này. Cô ấy nghĩ Đường Quang Tắc lại đang chơi trò chinh phục, anh ấy muốn chinh phục tất cả phụ nữ xung quanh mình. Khi trưởng phòng mới nâng ly, Chu Mạt cũng nâng ly lên, mu bàn tay không cẩn thận chạm vào tay Đường Quang Tắc, thấy anh ấy nhếch miệng, cứ như thể cô ấy cố ý làm vậy vậy.

Hoặc, không gian dưới bàn chật chội, khi di chuyển chân không cẩn thận chạm vào nhau, Đường Quang Tắc cũng không tránh.

Khó khăn lắm mới ăn xong, ra khỏi nhà hàng, các đồng nghiệp đi cùng nhau ba người một nhóm, Chu Mạt một mình đứng chờ taxi. Xe của Đường Quang Tắc đi qua, anh ấy xuống từ ghế sau, đi đến trước mặt cô ấy, “Nhẫn kim cương đâu?”

“Hỏi không khí đi.”

“Tôi hỏi em.”

Chu Mạt bực mình đáp: “Anh coi lại cái đức hạnh của anh đi!” Nói xong cô ấy phì cười, giống như đùa.

Đường Quang Tắc không hiểu, hỏi cô ấy: “Ý gì?”

“Tự mà tra!” Chu Mạt nói, rồi chạy lên chiếc xe mình gọi, bỏ lại Đường Quang Tắc. Vì học được câu chửi từ Lương Mộ và dùng nó với Đường Quang Tắc, cô ấy cảm thấy rất vui. Khi xuống xe, cô ấy vừa hát vừa đi vào ngõ Thanh Y.

Đến gần tiệm sách, nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau, cô ấy nép vào tường để nhường đường. Người đó lại chạy nhanh vài bước, túm lấy cô ấy, ép cô ấy vào tường, tay chắn giữa lưng cô ấy và tường, khí thế hăm dọa, trong đêm tối dữ tợn nói: “Em chửi tôi thêm một câu nữa xem!”

Chu Mạt bị Đường Quang Tắc dọa, quên cả giãy giụa. Như một chú chim nhỏ bị thương, run rẩy trong vòng tay anh ấy. Trong đầu cô ấy nảy ra một câu hỏi: Đường Quang Tắc sẽ đánh mình sao?

Cuối cùng thì Đường Quang Tắc cũng đã tìm được điểm yếu của Chu Mạt, thì ra cô ấy sợ điều này, anh ấy cứ nghĩ cô ấy không sợ trời không sợ đất chứ! Anh ấy nhíu mày, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, “Nhẫn đâu!”

“Không trả tôi, tôi sẽ giết em!”

“Tôi thật sự không biết nhẫn ở đâu.”

“Vậy thì xin lỗi tôi đi!”

“Tại sao chứ?”

Đường Quang Tắc nắm chặt cổ cô ấy, như thể muốn bóp chết cô ấy nếu cô ấy không xin lỗi. Chu Mạt cuối cùng cũng hoàn hồn, hét lớn: “Trương Thần —!”

Chưa kịp thốt ra chữ “Tinh”, môi cô ấy đã bị hương rượu và mùi hương của đất trời trên người Đường Quang Tắc lấp đầy. Tay anh ấy vẫn nắm chặt cổ cô ấy, ép cô ấy ngẩng đầu lên để anh ấy hôn sâu hơn.

Trong sân, Trương Thần Tinh đang sắp xếp sách cũ nghe thấy tiếng gọi thì hỏi Lương Mộ: “Có ai gọi em không?”

“Có, là Chu Mạt.”

Giờ Lương Mộ đã có chút kinh nghiệm, nghe thấy tiếng hôn và những lời chửi rủa nhỏ của Chu Mạt: “Đường Quang Tắc… đồ khốn…” Tất nhiên anh biết chuyện gì đang xảy ra, không định can thiệp, nhưng chưa kịp giải thích cho Trương Thần Tinh thì cô đã chạy ra ngoài.

Lương Mộ chạy theo, muốn kéo tay cô khi cô mở khóa, nhưng Trương Thần Tinh nhanh đến mức anh phải kinh ngạc, chạy tuốt ra ngoài rồi.

Trương Thần Tinh đẩy cửa, cầm một cây gậy chạy tới đánh vào vai Đường Quang Tắc. Đang hôn say đắm, Đường Quang Tắc rên lên một tiếng, ngã vào vai Chu Mạt. Anh ấy không dám quay đầu lại, sợ người đến đánh thêm vào đầu mình.

Chu Mạt thì đá anh ấy một cái, chạy ra khỏi kẽ hở giữa anh ấy và tường, chửi: “Đáng đời!”

Lúc này Trương Thần Tinh mới nhận ra người mình đánh là Đường Quang Tắc, anh ấy đang ôm chỗ hiểm, ngồi xổm bên tường, mồ hôi rịn ra vì đau.

“Em thật sự đá sao?” Anh ấy ngẩng đầu nhìn Chu Mạt, “Em không cần nữa hả?”

Chu Mạt không ngờ anh ấy lại nói ra lời thô tục như vậy, tay run rẩy chỉ vào anh ấy, “Anh bị điên hay gì! Tôi cần của anh làm gì!”

“Em ít dùng sao?” Đường Quang Tắc dần hồi phục, cuối cùng đứng thẳng dậy, “Dùng rồi nên ghét bỏ phải không?”

Chu Mạt không ngờ khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của người này lại nói ra lời đáng sợ như vậy, nhảy lên bịt miệng anh ấy, chặn câu “Em nói đây là thứ em dùng tốt nhất mà” lại.

Trời bắt đầu lạnh, Lương Mộ sợ Trương Thần Tinh bị cảm, kéo tay cô về, tránh xa cảnh hỗn loạn về “dùng hay không dùng” này. Khi khóa cửa, anh nhìn cô một cái, “Đã nói em đừng quan tâm rồi, em lại hành động nhanh thật.”

“Em nhanh thế này, anh không cần lo khi anh đi công tác sẽ có người bắt nạt em nữa.”

“Anh phải đi công tác sao?” Trương Thần Tinh hỏi anh.

“Ừ. Anh phải về Bắc Kinh một chuyến, sau đó đến Thượng Hải. Vừa rồi Tiêu Tử Bằng khẩn cấp xác nhận lịch trình với anh.”

“Ừ.”

“Anh sẽ đi vào sáng sớm mai.”

“Ừ.”

“Đừng ừ nữa.” Lương Mộ kéo Trương Thần Tinh lại, trán chạm vào trán cô, “Anh không thích Sở Nguyên, ánh mắt anh ta nhìn em như thể hai người từng có gì đó.”

“Không có gì cả.”

“Em từng thích anh ta không?” Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh.

Tiếng gõ cửa của Chu Mạt cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, Trương Thần Tinh đi mở cửa, Chu Mạt mang theo hơi lạnh bước vào, ngồi xuống ghế, “Mình nghỉ một chút rồi đi, ngoài kia lạnh quá.”

Lương Mộ hừ một tiếng, trở về phòng ngủ, để tiệm sách lại cho họ.

“Cậu đã đã nói với Lương Mộ về chuyện với anh Sở Nguyên chưa?” Chu Mạt hỏi Trương Thần Tinh.

“Chuyện gì?”

“Chuyện hai người suýt nữa kết hôn ấy.”

“Đó là anh Sở Nguyên đơn phương muốn cưới.”

“Nhưng cậu không từ chối.”

“Lúc đó mình cần một cái phao cứu sinh.”

Khi đó cô 21 tuổi, cuộc sống luôn hành hạ cô, cô mong có người ở bên cạnh mình. Nhưng Sở Nguyên đã phụ lòng tin của cô. Nói ra thì phức tạp, Trương Thần Tinh không muốn nhắc lại. Nhưng đó là lúc cô nhìn thấu Sở Nguyên, anh ấy không phải người xấu, cũng không phải người tốt.

“Cậu định nói với Lương Mộ không?”

“Nếu anh ấy muốn biết.”

“Cậu luôn thẳng thắn như vậy.” Chu Mạt suy nghĩ, “Nhưng mình cho cậu một lời khuyên, cậu phải nghĩ kỹ cách diễn đạt, đừng gây hiểu lầm không cần thiết.”

Trương Thần Tinh không hiểu ý Chu Mạt, cô không hiểu tại sao việc thẳng thắn về một quá khứ gần như không có lại có thể gây hiểu lầm. Sau khi tiễn Chu Mạt, cô trở về phòng, Lương Mộ đang thu dọn hành lý. Cuộc trò chuyện vừa rồi không được nhắc lại, nhưng khi nhìn Lương Mộ xếp đồ, không hiểu sao Trương Thần Tinh lại cảm thấy không yên.

Sau khi kết hôn họ chưa từng xa nhau, chuyến công tác đột ngột này khiến cả hai đều không quen. Khi trở lại giường, Lương Mộ bắt đầu dặn dò Trương Thần Tinh:

“Hay là em đừng nấu ăn nữa, đi ăn mì ở quán đi, anh sợ em quên tắt bếp.”

“Ở đây anh còn một ngàn tiền mặt, để trong ngăn kéo; thẻ ngân hàng kẹp trong cuốn sách của em, mật khẩu là ngày cưới của chúng ta.”

“Túi thuốc ngâm chân để ở ngăn dưới cùng của tủ, em nhớ ngâm chân hàng ngày.”

“Nhớ bôi kem dưỡng tay, nhớ ngủ ngon, nhớ…”

Trương Thần Tinh hôn Lương Mộ.

Khi đó Sở Nguyên nhìn có vẻ chân thành, nói sẽ cưới cô, yêu cô suốt đời, cô chưa bao giờ thật sự tin điều đó. Sở Nguyên nói nhiều lời hoa mỹ, nhưng điều duy nhất anh ấy làm là không ngừng ép buộc cô rời khỏi ngõ Thanh Y cùng anh ấy.

Còn Lương Mộ, rõ ràng là anh có thể nói nhiều lời hoa mỹ, nhưng trước mặt cô anh lại rất giản dị. Giản dị trong lời nói, chân thật trong hành động, không bao giờ nói lời lớn lao, và luôn thực hiện mọi lời mình nói.

“Lương Mộ, anh về sớm nhé.” Trương Thần Tinh ôm chặt anh, “Trời lạnh lắm.”

Mùa đông lạnh giá, hai người cùng nhau chịu đựng. Ban đêm Lương Mộ như một cái lò sưởi, sưởi ấm cơ thể Trương Thần Tinh, khiến cô ấm áp từ trong ra ngoài. Nếu ban ngày không ra ngoài, anh cũng sẽ ôm và xoa tay cho cô khi không có ai.

Anh rất lo lắng cho đôi tay của cô, thậm chí mong cô có thể từ bỏ công việc vào mùa đông. Nhưng Trương Thần Tinh nói: “Sách là một mảnh đất tinh khiết của nhân loại.”

Sáng hôm sau, Lương Mộ ra khỏi nhà, Trương Thần Tinh theo sau anh, nhất quyết tiễn anh đến đầu ngõ. Trời còn chưa sáng, vừa ra ngoài đã bị không khí ẩm lạnh dần dần xâm nhập. Lương Mộ mấy lần đẩy Trương Thần Tinh về cô đều từ chối, cuối cùng lấy cớ, “Em đi mua đậu hũ.”

Tiêu Tử Bằng nhìn hai vợ chồng họ trong màn sương mờ, nhìn thoáng qua thì thấy không quen lắm, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì lại thấy giữa họ có một sợi dây liên kết vô hình, thật sự có chút luyến lưu.

Lương Mộ nhìn bóng dáng Trương Thần Tinh càng lúc càng nhỏ đi trong gương chiếu hậu, lại quay đầu nhìn một lần nữa. Tiêu Tử Bằng chế nhạo anh: “Tiền đồ đâu mất rồi?”

“Không có.”

“Nếu không phải cậu cố gắng kiềm chế, tình yêu của cậu đã tràn ra ngoài luôn rồi.” Tiêu Tử Bằng nói. Lương Mộ yêu một cách kiềm chế, nhưng ngay cả khi người đã khuất dạng, anh vẫn quay đầu nhìn.

“Chúc chúng ta đi công tác thuận lợi.”

Chuyến công tác này là vì “Biên Niên Sử Ngõ Thanh Y”, họ đã đăng một đoạn video ngắn lên nền tảng video, cảnh quay tinh xảo và văn hóa sâu sắc đã thu hút sự chú ý của một đài lớn, họ đã chủ động hẹn gặp để thảo luận.

Thảo luận thì cứ thảo luận, Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng không đặt nhiều hy vọng, vì họ không có nhiều điều kiện để thương lượng với đài lớn, lại không muốn bán nó đi, nên chỉ coi như là một cuộc “thảo luận”.

“Vậy là Lương Mộ đi công tác rồi?” Chu Mạt giúp Trương Thần Tinh đóng gói sách cũ, tiện thể hỏi cô.

“Ừ.”

“Có nhớ anh ấy không?”

“Anh ấy vừa mới đi chưa được năm tiếng.”

Chu Mạt cười, đặt tấm bảng đen vừa viết xong ra ngoài. Hôm nay không có sách đặc biệt để giới thiệu, trên bảng đen chỉ viết rằng toàn bộ sách đều không giảm giá.

“Không giảm giá mà cậu còn phải thông báo cho thiên hạ, buồn cười thật.” Chu Mạt thấy Trương Thần Tinh quá thẳng thắn, cô ghét bị người ta hỏi mãi là có giảm giá không, vì cô phải liên tục trả lời. Sách cũ lợi nhuận vốn đã ít, lại phải giải thích tại sao không giảm giá.

Viết thẳng lên bảng đen, trả lời trước cho câu hỏi.

Mùa đông ở ngõ Thanh Y có phần tàn tạ, Chu Mạt đặt bảng đen xong xoay người thì thấy một nhóm người mặc vest từ đầu ngõ tiến vào, người đi đầu đang nghiêm túc giới thiệu, không ai khác chính là Sở Nguyên.

“Anh Sở Nguyên đến rồi.” Chu Mạt vào báo với Trương Thần Tinh, “Không ngờ nhanh như vậy.”

“Không nhanh thì không phải là anh ấy.”

Trương Thần Tinh tiếp tục cúi đầu làm việc, không định để ý đến. Nhưng nhóm người đó lại dừng lại trước cửa tiệm sách. Trương Thần Tinh nghe Sở Nguyên nói: “Tiệm sách này cũng có thể coi là tiệm sách trăm năm, hiện đã truyền đến thế hệ thứ tư.”

“Trong khoảng thời gian đó đã trải qua nhiều lần đóng cửa, nhưng cuối cùng vẫn mở lại.”

“Các thế hệ chủ tiệm sách đều biết sửa sách, là những người thợ sửa sách. Họ cũng từng tình nguyện phục chế một số sách trong thư viện.”

Chu Mạt bĩu môi, không đồng tình cũng không phản đối lời của Sở Nguyên. Nhưng lời người phía sau nói thì thật là đáng ghét: “Có thể coi là một phần của khách sạn, làm điểm nhấn cho khách sạn, cũng coi như có chút tình văn hóa.”

“Trương Thần Tinh, cậu ngửi thấy mùi gì ngoài kia không?” Chu Mạt lớn tiếng hỏi, không đợi Trương Thần Tinh trả lời đã nói: “Mùi tiền!”

Sở Nguyên nghe thấy liền bước vào, hỏi Trương Thần Tinh: “Có tiện dẫn mọi người tham quan không?”

“Không tiện.”

“Nhưng hôm nay em không đóng cửa, hôm nay anh dẫn một số người nghiên cứu văn hóa đến, không loại trừ khả năng sẽ mua sách của em.” Sở Nguyên dường như đã quên sự cố hôm qua, thể hiện vẻ bình thản.

“Một đoàn khách du lịch tối thiểu chi tiêu hai ngàn.” Chu Mạt giơ hai ngón tay đòi tiền Sở Nguyên, “Anh Sở Nguyên, đừng làm khó dễ bọn em.”

“Không vấn đề.” Sở Nguyên cười với Chu Mạt, quay lại gọi mọi người: “Mời vào.”

Trương Thần Tinh ngồi đó không nhúc nhích, vẫn chăm chỉ làm việc. Cô như một nhà sư tĩnh tâm, còn Chu Mạt thì lắng tai nghe. Nghe thấy hai người trông như học giả nói: “Tiệm sách sẽ phải đối mặt với làn sóng đóng cửa mạnh mẽ hơn, những tiệm sách cũ như thế này thiếu giá trị thực dụng, ngoài việc bán cảm tình thì không còn gì khác.”

“Lời này tôi không đồng tình.” Chu Mạt bước tới trước mặt họ, cầm một cuốn sách lên, “Có người thích sách điện tử, cũng có người sẽ luôn thích sách giấy; có người thích gửi tin nhắn, có người thích viết bưu thiếp. Không phải mới là tốt, không phải cũ là phải bị loại bỏ.” Cô ấy lặp lại lời của Trương Thần Tinh: “Nếu thiết bị hết pin, các anh không thể đọc sách điện tử. Nhưng chỉ cần có ánh sáng, các anh có thể cầm nó lên và đọc.”

“Mất điện cũng giống như mất ánh sáng, không có ánh sáng cô cũng không thể đọc sách.” Người trông như học giả cố tình trêu Chu Mạt.

“Nhưng mặt trời sẽ luôn mọc.”

Trương Thần Tinh đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn họ. Cô như được tắm trong ánh sáng, như một người lạc vào thế giới khác. Đôi bàn tay đỏ rực nổi bật, nhưng cô không xấu hổ vì điều đó.

Cô bước tới trước mặt Sở Nguyên, nói: “Không có chi tiêu tối thiểu hai ngàn, tiệm sách này luôn chào đón những người yêu sách, cũng chấp nhận mọi chỉ trích. Nhưng nó sẽ không bao giờ trở thành nơi triển lãm của khách sạn, để ‘biểu diễn văn hóa’ cho người khác. Anh nói tiệm sách đã truyền đến thế hệ thứ tư, nhiều lần đóng cửa, nhưng cuối cùng vẫn tồn tại ở đây. Có vẻ như anh hiểu rõ nơi này, vậy anh có biết tại sao nó vẫn ở đây không?”

“Loại người như anh sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của sách đối với chúng tôi.”

“Không tiễn.”

Trương Thần Tinh bước ra cửa, nhìn đám người mặc vest trong tiệm, cảm thấy có một nỗi buồn khó tả. Nhiều năm trước, khi cô cùng dàn hợp xướng đi biểu diễn ở nhiều nơi, tuy mỗi nơi mỗi khác, nhưng dần dần, những thành phố đó đều trở nên giống hệt nhau. Chỉ còn lại một hai con phố gọi là “phố văn hóa” nói với bạn về quá khứ của chúng.

Cô cảm thấy buồn cho bản thân.

Cảm thấy mình sắp bị thế giới phát triển nhanh chóng này bỏ rơi.

Lúc này đứng ở cửa tiệm sách, cô thật sự trở thành một người không liên quan gì đến thế giới.

Những người đó đi về phía cây cầu đẹp ở cuối ngõ. Sở Nguyên nói vài câu với họ rồi quay lại.

Trương Thần Tinh trước mặt anh ấy, phong thái bất khuất, dù ở tuổi 26 hay 20, cô vẫn không thay đổi.

“Trương Thần Tinh.” Sở Nguyên nói: “Em biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?”

“Khuyết điểm lớn nhất của em là hẹp hòi. Em luôn không nghe người khác nói hết câu đã vội ‘tiễn khách’. Dù trước đây đối với anh, hay hôm nay đối với đoàn khảo sát.”

“Anh biết khuyết điểm lớn nhất của anh là gì không?” Trương Thần Tinh ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt sáng ngời nhưng không kém phần kiêu hãnh, “Là ngay cả khi người ta đã nói tiễn khách, anh vẫn quay lại. Dù trước đây, hay hiện tại.”

“Tự cao tự đại.” Chu Mạt bổ sung: “Anh Sở Nguyên, chúng ta lớn lên cùng nhau, những năm qua cũng luôn liên lạc. Em nói thẳng, anh đừng giận, các anh nghĩ biến ngõ Thanh Y thành một khách sạn là đúng, đó là tự cao tự đại.”

“Thế giới này sẽ bị hủy hoại bởi những người tìm kiếm lợi nhuận như anh.”

“Em thay Trương Thần Tinh nói một câu: Tiễn khách!” Mặt Chu Mạt đỏ bừng vì tức giận: “Còn nữa, bạn thân của em, không đến lượt anh phê bình!”
Bình Luận (0)
Comment