"Em có còn chút lương tâm nào không hả!"
"Suốt chặng đường dài vừa qua, chị ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì..."
Trương Minh Vũ vội giương cờ đầu hàng, nói nhanh: "Được rồi! Ngủ đi!"
Bấy giờ Tô Mang mới chịu ngừng lời, đắc ý cười cười.
Cô ấy lật mình, kéo chăn trùm kín.
Thái độ vô cùng thỏa mãn!
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không còn cách nào khác, đành lặng yên nằm xuống.
Cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ bên cạnh, lòng anh vẫn cứ vấn vương một cảm giác kì dị.
Huống chi... Lâm Kiều Hân còn đang ở phòng bên cạnh...
Haiz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài một tiếng.
Anh ngậm miệng, cố gắng để lòng bình lặng trở lại.
Tô Mang mở to mắt, con ngươi đảo quanh giảo hoạt.
Dường như cô ấy đang... có âm mưu gì đó!
Ngay vào lúc này, chợt có một chuỗi âm thanh nhỏ vụn vang lên.
Trương Minh Vũ đột nhiên giật mình kinh hãi.
"Có người tới!"
Trương Minh Vũ quát khẽ một tiếng.
Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ.
Nghe nói tay sai nhà họ Âu Dương sắp tới rồi, Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng.
Tô Mang chau mày.
Ngay sau đó, cửa sổ bị ai đó mở ra.
Một bóng hình xinh đẹp nhảy qua cửa sổ vào phòng.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Chị sáu?
Anh phấn chấn đứng lên, cười nói: "Chị sáu, chị về rồi!"
Hàn Quân Ngưng tán thưởng: "Không tệ nhỉ, lần này phát hiện ra rất sớm đấy".
Trương Minh Vũ ngại ngùng cười cười.
Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng đã cau mày, hỏi: "Lâm Kiều Hân đang ở trong phòng em?"
Trương Minh Vũ hoang
mang lắc đầu: "Ơ... Không có mà?"