Hàn Quân Ngưng nhíu mày, bất mãn nói: "Em... lại dám đưa cô ả khác về phòng?"
Nói đoạn, cô ấy đã lao ngay về phía giường.
Trương Minh Vũ luống cuống giải thích: "Chị sáu, đấy là..."
Không chờ anh nói hết câu, Hàn Quân Ngưng đã tới sát giường.
Trương Minh Vũ ngây người.
Ôi...
Hàn Quân Ngưng quát khẽ một tiếng: "Đã được sự đồng ý của tôi chưa mà dám ngủ chung với em trai tôi!"
Nói đoạn, cô ấy lập tức vươn tay túm lấy vai Tô Mang.
Trông như thể chuẩn bị vận sức kéo người!
Tô Mang trêu chọc nói: "Quân Ngưng, chị ngủ chung với em chị... còn phải xin chỉ thị của em à?"
Hả?
Vừa nghe thấy giọng nói này, động tác trên tay Hàn Quân Ngưng chợt khựng lại.
Trương Minh Vũ bụm mặt.
Không nhìn nổi nữa...
Hàn Quân Ngưng trước nay luôn hết sức bá đạo.
Nhưng... hồi nhỏ cô ấy sợ nhất là Tô Mang...
Hàn Quân Ngưng cũng sững sờ.
Im lặng hồi lâu, Hàn Quân Ngưng mới dò hỏi: "Chị... chị ba?"
Tô Mang ngồi ngay ngắn dậy, khoanh tay nhìn.
Hàn Quân Ngưng đã thấy rõ người đối diện là ai.
Lập tức cô ấy xấu hổ vô cùng, vội vã nhảy khỏi giường.
Trương Minh Vũ lắc đầu cười khẽ.
Tính tình chị sáu... vẫn cứ hấp tấp như thế...
Chẳng đợi người ta giải thích cho hết câu đã.
Sau đó, Hàn Quân Ngưng ngượng nghịu vọt tới bên cạnh Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Giây tiếp theo, tai anh bị nhéo mạnh.
Hàn Quân Ngưng bất mãn nói: "Em trai thối này, đó là chị ba mà sao em không chịu nói cho chị biết hả!"
Trương Minh Vũ đau đến nhe răng, bất đắc dĩ nói: "Chị sáu, chị... chị có để em có cơ hội giải thích đâu".
"Hừ!"
Hàn Quân Ngưng hừ
một tiếng, kiêu kì nói: "Tại em..."